Nhìn thấy biểu tình như không dám tin của con trai, Hà Tú Lệ vội vàng nói, “A Húc, mẹ là muốn tốt cho con, con còn nhớ rõ trước đây cha con đã nghiêm khắc với con như thế nào không? Ông ấy ngược lại chưa hề trách mắng Thường Tiếu nửa câu, bởi vì nó là đứa con hoang mà ông ấy cùng ả tiện nhân kia sinh ra! Con có biết hay không, năm đó ông ấy muốn để lại cho Thường Tiếu hơn phân nửa cổ phần của công ty? Nếu mẹ không làm như vậy, hiện tại chỉ sợ con hai bàn tay trắng, con có hiểu cho khổ tâm của mẹ hay không…..”
Ứng Húc nhìn mẫu thân, yên lặng lắc đầu.
Y bị Vũ Văn Tuấn bắt đến đây, ban đầu còn tưởng rằng mình bị bắt cóc, ai ngờ lại được nghe câu chuyện khiến y khiếp sợ vạn phần.
Khó trách y và Thường Tiếu vừa gặp đã thân, chẳng phải Thường Tiếu nhất ngôn nhất tiếu* cùng em trai của y là cùng một khuôn mẫu đúc ra sao?
*nhất ngôn nhất tiếu: nói một câu cười một lần, ý chỉ người vui vẻ, hòa đồng.
Y còn nhớ rõ thân ảnh nhỏ nhắn yếu nhược nhưng vẫn luôn hồn nhiên hoạt bát, luôn quấn lấy y, ngọt ngào gọi y là anh hai, y vì cái chết của em trai khổ sở thật lâu, lại không nghĩ rằng nguyên lai em trai căn bản không chết, mà chính là bị mẹ mình ném ra khỏi nhà!
“Là do bản thân mẹ không hiểu được con! Cha đối với con nghiêm khắc, là vì hy vọng con vượt trội hơn người, mà em trai thể nhược nhiều bệnh, cha yêu thương nó hơn một chút cũng là chuyện bình thường, mẹ à, trên đời này Thường Tiếu là em trai duy nhất của con, trong hồi ức của con, thời gian ở cùng nó là vui vẻ nhất, mẹ có biết cái chết của nó đả kích con nhiều tới mức nào không? Mẹ nghĩ rằng con hằng năm quyên tặng các bệnh viện nhi đồng một số tiền lớn như vậy chỉ là vì nông nỗi nhất thời sao? Vì sao mẹ có thể làm ra chuyện như vậy với một đứa nhỏ? Đối với mẹ, tiền quan trọng đến vậy sao…..”
Hà Tú Lệ sợ hãi vô cùng, bà ta nghĩ muốn tiến đến ôm lấy đứa con, nhưng lại bị Ứng Húc lách người tránh đi.
“Mẹ, mẹ khiến con thực thất vọng, mẹ…. hãy để con yên tĩnh một chút….”
“A Húc, đừng trách mẹ được không? Mẹ chỉ muốn tốt cho con, A Húc….”
Hà Tú Lệ kinh hoảng đến cực điểm, người chồng cho tới bây giờ chưa từng thuộc về bà, cho nên bà đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người đứa con, thế nhưng hiện tại đứa con lại tránh bà như tránh ôn dịch, có lẽ việc bà làm ở trong mắt người ngoài là lãnh khốc vô tình, nhưng thân làm mẹ, bà cũng không thấy mình làm sai, bà trăm phương ngàn kế bố trí mọi việc, không phải là vì bản thân, mà là vì con trai a, vì sao con bà lại không hiểu cho khổ tâm của người làm mẹ?
Nhìn một màn này, nét cười lạnh lùng trên mặt Vũ Văn Tuấn càng thêm rõ ràng, hắn ngửa đầu uống hết ly hồng trà, xoay người đi ra ngoài.
Trừng phạt như vậy đối với một người đàn bà thương con mà nói, hẳn là quá đủ rồi.
Tần Thải vội đuổi theo.
Nó sợ người đàn ông này, nhưng lại rất muốn biết chuyện của Thường Tiếu, ai ngờ mới vừa ra khỏi cửa, đã bị chưởng phong tàn độc của Vũ Văn Tuấn đánh bay đập vào tường, té ngã trên mặt đất.
“Đừng đi theo ta, ta không dám cam đoan bản thân có tùy thời đổi ý mà giết chết ngươi hay không!”
“Tôi chỉ muốn biết Thường Tiếu ra sao rồi?”
Tuy nó thường xuyên vì tiền bán thông tin, nhưng Thường Tiếu dù sao cũng là bạn bè kết giao mười mấy năm của nó, sự lo lắng của nó cũng không phải là làm bộ.
Vũ Văn Tuấn khẽ nhíu mày, có chút không rõ tâm tư của Tần Thải.
“A Tiếu là bạn bè duy nhất của tôi, tôi không hy vọng cậu ấy có chuyện…..”
Nghe Tần Thải nói xong, Vũ Văn Tuấn nhịn không được tiến lên cho nó một cước rồi lạnh lùng nói, “Ta không có bằng hữu, bất quá ta nghĩ ngươi đối với định nghĩa bằng hữu tựa hồ chưa minh bạch, ngươi cho rằng một kẻ dựa vào việc bán đứng tin tức của người khác để đối lấy tiền tài còn có tư cách xưng là bằng hữu của cậu ấy sao?”
Tần Thải bị đá ngực bụng đều đau đớn, nó thở dốc nói, “Không sai, là tôi bán đứng A Tiếu, nhưng bất quá là vì muốn kiếm chút tiền cho bản thân đi học, tôi chỉ là một cô nhi không thân không thích, tôi muốn trở nên xuất sắc, so với người khác đã bỏ ra không biết bao nhiêu là cố gắng, anh cho rằng tôi bán đứng A Tiếu trong lòng sẽ thoải mái lắm sao? Nếu tôi biết Tôn Tiễn muốn giết A Tiếu, mặc kệ cho tôi bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không giúp lão!”
Vũ Văn Tuấn nghe vậy liền cười lạnh.
“Ngươi không sai, Hà Tú Lệ cũng không sai, vì bản thân mà tổn thương người khác là bản chất của con người, chỉ tiếc các ngươi chọn sai đối tượng, bởi vì A Tiếu, cậu ấy là người của ta!”
Hắn đem chân giẫm nát vai Tần Thải, lại tiếp tục nói, “Ta sẽ không đem chuyện ngươi bán đứng A Tiếu nói cho cậu ấy biết, bất quá sau này ngươi không được xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa.”
Tần Thải nghĩ muốn mở miệng biện minh, nhưng dưới ánh nhìn băng lãnh của Vũ Văn Tuấn, nó chỉ có thể im lặng, nó biết người đàn ông này nói là làm, nó không dám tưởng tượng nếu Thường Tiếu biết mấy năm qua nó đã làm ra những chuyện như vậy sẽ phản ứng thế nào nữa.
Không khí trong quán bar Dream vẫn yên tĩnh như thường, Vũ Văn Tuấn ngồi trước quầy bar, Khuê thúc như cũ chà lau ly rượu mà không hề ngẩng đầu, miệng thản nhiên nói, “Thiên Khôi bang trong một đêm bị người ta lật tung hang ổ, không biết là bàn tay của người nào.”
“Của ta!”
Muốn tra ra là ai phái sát thủ đến đối phó hắn cũng không khó, nghĩ đến tiểu sủng vật thiếu chút nữa mất mạng, Vũ Văn Tuấn làm sao có thể thủ hạ lưu tình, hắn đem mấy đương gia trong bang đánh đến toàn thân gãy xương, phỏng chừng bọn họ hơn nửa đời còn lại chỉ có thể ngồi xe lăn.
Khuê thúc đưa cho hắn một ly bia.
“Những người đó thật không có mắt, cư nhiên dám cùng Vô Thường đối nghịch, trận này cậu đánh rất đẹp a, xem ra tiền thuê cậu lại phải tăng.”
Vũ Văn Tuấn đem ly bia đặt trước mặt mình đẩy ra, thản nhiên nói, “Ta đến là muốn nói với ông một tiếng, từ nay ta không làm công việc này nữa.”
Khuê thúc sửng sốt.
“Cậu thất thủ sao?”
Ngoại trừ việc nhiệm vụ thất bại, gã không nghĩ ra còn nguyên nhân nào có thể khiến cho sát thủ gác đao.
“Đúng vậy, ta thất bại, cho nên trên đời này không còn người nào tên Vô Thường!”
Vũ Văn Tuấn nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, mặt nạ mang trên mặt bị hắn kéo xuống, ném xuống vệ đường.
Đây là mặt nạ hắn dùng khi làm sát thủ, bất quá sau này không cần nữa, bởi vì hắn đã đáp ứng đứa ngốc kia, sẽ không giết người nữa.
Vũ Văn Tuấn theo hộ sĩ trực ban đi vào phòng bệnh của Thường Tiếu, đứa nhỏ ngủ rất sâu, chiếc giường quá rộng khiến cho cậu càng có vẻ nhỏ gầy, Vũ Văn Tuấn hỏi, “Cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?”
“Vẫn chưa, bất quá đã vượt qua thời kì nguy hiểm, chính là mất quá nhiều máu, muốn tỉnh lại cần có chút thời gian.”
Sau khi hộ sĩ rời đi, Vũ Văn Tuấn bước đến trước giường, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Thường Tiếu khiến cơn tức của hắn lại bắt đầu bộc phát, nếu không phải vì hứa trước với đứa ngốc này, hắn đã sớm đem Thiên Khôi bang tiêu diệt toàn bộ không sót một người, mà hắn càng bực bản thân hơn, vì cái gì chủ nhân như hắn lại phải nghe lời tiều sủng vật?
Nghe thấy hơi thở trầm thấp như có như không của Thường Tiếu, Vũ Văn Tuấn vội cầm tay cậu, đem chân khí đẩy vào cơ thể cậu, lại xoa xoa mái tóc rối tung của cậu, hắn thực hi vọng đứa nhỏ có thể mở to mắt, giống như thường ngày đối hắn nói dông nói dài, chính là Thường Tiếu ngoại trừ chân mày hơi nhíu, còn lại sẽ không có phản ứng khác.
Vũ Văn Tuấn ngồi xuống bên giường, lấy ra mảnh ngọc hoàn kia, dưới ánh trăng ngọc hoàn oánh quang lưu động, xúc thủ sinh ôn*, giống hệt như thứ cảm giác ôn nhuận mà đứa nhỏ đem lại cho người khác.
*oánh quang lưu động: lung linh thứ ánh sáng óng ánh, trong suốt; xúc thủ sinh ôn: chạm tay vào sẽ sinh ra hơi ấm
Mấy tháng qua không hề đụng đến mảnh ngọc hoàn, giờ phút này nhìn nó, Vũ Văn Tuấn đột nhiên có loại cảm giác lo sợ nghi hoặc kì lạ.
Khối linh ngọc này đã đưa hắn đến đây, rốt cuộc là muốn hắn tìm lại tình nhân lúc trước? Hay là làm cho hắn gặp được Thường Tiếu ở quốc gia không tên không tuổi này?
Đối với Thanh Ti hắn đã không còn tồn tại loại dục vọng như trước, ngược lại đứa ngốc một lần lại một lần xáo trộn tâm tư của hắn, nếu hắn đề nghị, không biết đứa nhỏ có thể hay không cùng hắn quay về Lăng Tiêu cung?
Ý tưởng này khiến cho Vũ Văn Tuấn tự giễu bản thân một chút, từ bao giờ hắn lại trở nên giống một phụ nhân như vậy, cần gì quan tâm Thường Tiếu nghĩ thế nào, đến lúc đó chỉ cần dắt cậu đi là được rồi.
Đạm ngọc dưới ánh trăng ngưng tụ thành một tầng ánh sáng màu lam, rồi đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, đem cả người Vũ Văn Tuấn bao bọc trong nó, nhớ đến tình cảnh bản thân bị ngọc hoàn mang đến đây, chẳng lẽ hắn sắp bị đưa về?
Vũ Văn Tuấn lập tức cầm lấy tay Thường TIếu, nhưng dung nhan tái nhợt của người đang say giấc kia khiến lòng hắn đau xót, tay không tự chủ được mà buông lỏng.
Thương thế của A Tiếu còn rất nặng, nếu miễn cưỡng mang cậu về thế giới của hắn, nói không chừng đứa nhỏ sẽ chết…..
Do dự trong nháy mắt Vũ Văn Tuấn liền thân bất do kỷ bị ánh sáng nhấc lên khỏi mặt đất, thân ảnh của hắn giữa nguồn sáng xanh rực rỡ càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng là hoàn toàn biến mất, đợi đến khi ánh sáng xanh chỉ còn lại một tia yếu ớt, trong phòng bệnh đã không còn bóng người.