Đảo Taroshi

Chương 6




Sáng hôm sau, Chử Tuân dậy rất sớm, tràn trề tinh thần, tâm trạng cực tốt, Chu Lạc vẫn nằm trên giường. Tối qua, mãi đến gần sáng mới dỗ được Chử Tuân ngủ, lúc này anh mệt đến không mở nổi mắt.

Chử Tuân không đánh thức anh, cậu tém chăn lại cho anh rồi xuống giường. Đánh răng rửa mặt xong, cậu mặc lại chiếc áo sơ mi hoa hôm qua Triệu Lỗi mua. Mà kể cũng lạ, hôm qua cậu còn chê bai ra mặt, hôm nay lại không hề do dự mặc chiếc áo sơ mi hoa hình cỏ xanh hoa đỏ lên người, xem ra những chuyện tối qua đã rất được lòng cậu chủ nhỏ Chử Tuân “đáng thương”.

Xong xuôi, cậu cầm điện thoại ra khỏi phòng, định bụng xuống nhà hàng lấy bữa sáng lên ăn cùng Chu Lạc. Nào ngờ vừa mở cửa ra đã gặp Nhiêu Hà Lý.

Nhiêu Hà Lý đứng trước cửa phẫn nộ nhìn cậu, “Chu Lạc đâu?!”

Chử Tuân khoanh tay tựa lên cửa, nhìn Nhiêu Hà Lý, “Suỵt, nói nhỏ thôi, chú vẫn đang ngủ trong phòng. Tối qua chú ấy mệt lắm, để chú ấy ngủ thêm đi.”

Tối qua? Thằng quỷ con này còn dám nói tối qua?!

Nhiêu Hà Lý nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mặt Chử Tuân, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng hồi lâu sau anh ta vẫn không nói được câu nào hoàn chỉnh.

Đêm qua rõ ràng Chu Lạc đã đồng ý ngủ với anh ta, anh ta còn tắm rửa sạch sẽ, thay đồ lót gợi cảm ngoan ngoãn đợi sẵn trên giường. Anh ta đợi mãi, mãi đến một giờ sáng Chu Lạc vẫn chưa tới. Anh ta vừa tức vừa sốt ruột, lập tức cầm điện thoại lên gọi Chu Lạc. Cuối cùng Chu Lạc lại nói Chử Tuân gặp ác mộng, anh không đi được, bảo anh ta đừng đợi nữa.

Lại nữa! Lần nào cũng vậy!!

Nhiêu Hà Lý biết lại là thằng nhóc Chử Tuân này giở trò, nhưng anh ta không thể trách móc cậu, càng không thể đánh mắng cậu, anh ta không dám.

Anh ta nghe người khác nói, người trước anh ta mới đôi co với Chử Tuân vài câu đã bị Chu Lạc đá. Vậy nên dù bây giờ tức giận thế nào anh ta cũng phải nhịn.

Nhiêu Hà Lý nhắm mắt thở ra một hơi, mở mắt ra, anh ta nặn ra một nụ cười tươi sáng, “Vẫn ngủ đúng không? Vậy tôi vào gọi anh ấy, tối qua anh ấy cố ý dặn tôi đến gọi dậy ăn sáng, chuyện này cậu Chử không xen vào chứ?!”

Dứt lời, anh ta đẩy Chử Tuân sang một bên, mở cửa vào phòng rồi đóng sầm lại trước mặt cậu.

Chử Tuân đứng ngoài hồi lâu, cuối cùng cúi đầu rời đi.

Sau bữa sáng, bốn người thuê một chiếc ca nô ra biển lặn. Sau khi di chuyển trên mặt biển xanh thẳm nửa tiếng, ca nô đỗ lại một hòn đảo nhỏ.

Hòn đảo này có tên Lanster, hằng năm nó chỉ mở nửa năm, mỗi ngày đều giới hạn lượt du khách lên đảo. Du khách lên đảo không được đi giày, đều phải đi chân trần, cũng vì vậy mà bãi cát ở đây mềm mại sạch sẽ hơn những bãi biển khác, dẫm lên như bước đi trên mây, mềm mại nhẵn nhụi.

Đẹp nhất phải nói đến nước biển. Nước biển ở đây không phải màu xanh lam, mà là xanh biếc như phỉ thúy, khiến người ta cảm giác như lạc vào xứ sở thần tiên. Bãi cát trắng mịn, nước biển xanh biếc, cộng thêm rất nhiều nham thạch hình dáng kỳ lạ trên đảo và những loại cây nhiệt đới chưa từng được thấy, hòn đảo này trở thành một trong những nơi du khách thế giới ưa chuộng nhất.

Trước khi xuất phát, bốn người đã thay sẵn trang bị lặn, người trưởng thành ven biển đều giỏi bơi lội, bốn người đeo bình ô xy xong liền nhảy khỏi ca nô.

Trong bốn người, Triệu Lỗi là bơi kém nhất. Vừa xuống nước, hắn ta đã bám chặt cánh tay Nhiêu Hà Lý, sợ mình sơ ý thành bữa ăn của đàn cá.

Mà Chu Lạc và Chử Tuân đã bơi thẳng xuống biển sâu, nước biển ở Lanster không pha chút tạp chất nào, dù đã bơi xuống rất sâu, ánh mặt trời vẫn có thể chiếu xuống qua mặt nước biển. Dưới làn nước biển xanh biếc như phỉ thúy là rất nhiều san hô đủ mọi màu sắc, muôn hình vạn trạng, đàn cá nhỏ phát sáng dạo chơi quanh họ.

Lặn được khoảng mười mét, họ bỗng phát hiện một cá thể san hô màu hồng rất lớn dưới chân họ. Một cá thể san hô lớn như vậy rất hiếm thấy, Chử Tuân hào hứng khoa tay múa chân với Chu Lạc, sau đó vươn người bơi về phía đó.

Hai người đều bơi giỏi, lúc này đã bơi xuống rất sâu. Chử Tuân mặc bộ đồ lặn bó sát, đôi chân dài quẫy nước, bơi về phía san hô màu hồng khổng lồ như một con cá dài. Chu Lạc hiếm khi được thấy dáng vẻ thiếu niên này của cậu, anh lắc đầu cười, bơi theo.

Không lâu sau họ đã đến gần san hô, sự cố bỗng nhiên xuất hiện, ống thở của Chử Tuân bắt đầu sủi bọt ra ngoài.

Trước khi xuống biển họ đã kiểm tra thiết bị, ống thở không nên có hiện tượng lọt khí mới phải. Lúc này Chử Tuân đã xuống rất sâu, ống thở bất ngờ bị nước tràn vào, cậu bắt đầu không thở được. Chử Tuân cuống cuồng gỡ ống thở ra, bơi ngược về phía Chu Lạc.

Chử Tuân vẫn luôn giỏi bơi, cậu là đứa trẻ lớn lên trên biển mà. Nhưng không hiểu sao khi bơi đến gần Chu Lạc, khuôn mặt cậu trắng bệch. Chu Lạc kéo ống thở xuống, nắm cánh tay cậu bơi lên. Nhưng không lâu sau Chử Tuân đã bắt đầu co giật, mắt trợn ngược, không ngừng ho khan, sắp mất ý thức.

Thấy vậy, Chu Lạc sợ toát mồ hôi. Còn một khoảng nữa mới lên mặt nước, Chu Lạc hết cách, đành ôm hông cậu, cúi đầu hôn lên môi Chử Tuân.

Một tay Chu Lạc ôm hông cậu, tay còn lại bóp mũi Chử Tuân. Anh dán môi mình lên môi cậu, chuyển không khí sang miệng cậu. Tuy mặt cậu trắng bệch nhưng vẫn chưa mất ý thức, khi Chu Lạc truyền không khí sang, cậu chủ động tách hàm, ngoan ngoãn đưa hơi thở của Chu Lạc vào phổi mình.

Suốt quá trình này, tay cậu vẫn dán lên hông Chu Lạc, hai đùi quấn chặt lấy anh.

Xung quanh hai người là nước biển xanh biếc, từng đàn cá nhỏ sắc màu thong thả bơi qua họ, cũng có mấy con như tò mò, bơi đến gần hai bờ môi đang dán chặt vào nhau, lắc thân mình linh hoạt của nó, chăm chú nhìn.

Nhiệt độ nước như lên cao, Chu Lạc bỗng thấy cơ thể mình rất nóng, rất nóng. Ngay lúc căng thẳng thế này, anh vẫn cảm nhận được xúc cảm trên môi Chử Tuân đầy chân thực, mềm, rất mềm, mềm mại như mái tóc cậu.

Thật ra cũng không bao lâu, từ khi hai bờ môi chạm nhau đến khi tách rời cũng chỉ vài chục giây ngắn ngủi.

Chử Tuân nhanh chóng khôi phục ý thức, cậu chậm rãi mở mắt, đôi mắt xanh nhạt như hòa cùng nước biển Lanster. Cá thể san hô màu hồng kia vẫn lặng lẽ nở rộ dưới chân họ, cậu như đứng giữa rạn san hô, lẳng lặng nhìn Chu Lạc.

Bỗng chốc, nước biển biến thành bọt nước rực rỡ sắc màu, tinh nghịch lẻn vào cơ thể anh. Chu Lạc bắt đầu hoảng hốt, giữa đại dương sâu thẳm tĩnh lặng, suýt nữa anh đã bị cặp mắt xanh thẳm trong lòng mình nuốt chửng.

Vài phút sau, cuối cùng hai người cũng nổi lên mặt biển. Chử Tuân như người chết đuối được cứu sống, tựa vào Chu Lạc thở dốc. Chu Lạc vất vả kéo cậu lên bờ, đến khi lên bờ, hai người lập tức mất sức ngã xuống bãi cát.

Hồi lâu sau, Chu Lạc mới quay qua hỏi, “Cháu không sao chứ?”

“Không sao… Vừa rồi may có chú hô hấp nhân tạo cho cháu, không là cháu đi luôn dưới biển rồi.”

“Đừng nói linh tinh!” Chu Lạc hung dữ nói, lại hỏi: “Không phải trước đây cháu bơi giỏi lắm à? Sao tự nhiên không bơi được nữa?”

Cậu quay sang nhìn Chu Lạc, thành khẩn nói: “Cháu cũng không biết tại sao nữa, có lẽ vì lâu rồi chưa đi bơi? Cháu đâu có như chú, ngày nào cũng ra biển chơi, cháu còn phải đi học nữa.”

“Nói gì thế?” Chu Lạc bật cười, vươn tay xoa tóc cậu, “Ngào nào cũng đi chơi lúc nào? Chú đi làm.”

“Dạ, chú nói sao thì là vậy.”

“Này, thẳng nhóc kia.” Chu Lạc thấy cậu thật lòng chọc mình vui, bèn sáp lại chọc lên eo cậu. Chử Tuân sợ nhột, vùng hông cực kỳ nhạy cảm. Chu Lạc chưa chọc mấy phát cậu đã giơ tay đầu hàng.

Hai người nằm trên bãi cát đùa nghịch một hồi, cảm giác khác thường vừa rồi cũng biến mất. Chu Lạc nghĩ, chắc lâu rồi mình chưa làm nên mới có cảm giác khác thường với Chử Tuân.

Không lâu sau Triệu Lỗi và Nhiêu Hà Lý cũng lên bờ, mọi người thay đồ xong thì đi dạo vòng quanh bãi biển Lanster. Nắng ở phía Bắc Tháp Cốc gay gắt quá, không đi được bao lâu họ đã lên ca nô về khách sạn.

Ngoài đảo Lanster, bãi Mạch Hàm còn có một thắng cảnh nổi tiếng khác, đó là bãi cát tím ở cực nam bãi biển, bờ cát ở đó là một màu tím trải dài. Sau trăm năm, đá garnet tím trên bờ biển bị sóng gió không ngừng quét qua, va chạm, dần dần vỡ thành vô số những mảnh vụn rất mảnh, rơi xuống bờ biển nam Mạch Hàm như sao. Khi mặt trời đổ bóng, bãi cát màu tím, mặt biển màu cam, cùng bầu trời hồng tím tạo nên một bức tranh rực rỡ tuyệt đẹp, đẹp không tả xiết.

Khi xuống ca nô trời đã nhá nhem tối, nhưng vẫn còn sớm để ăn tối, bốn người bèn đi dọc bờ biển đến bờ cát tím.

Chập tối, bãi cát rất đông đúc, Triệu Lỗi và Nhiêu Hà Lý hào hứng nô đùa trên bãi cát.

Chử Tuân và Chu Lạc không thích ồn ào bèn thuê ghế nằm, phục vụ đi qua hỏi có muốn gọi gì không, Chu Lạc gọi cho mình một cốc pina colada[1], gọi cho Chử Tuân một cốc coca.

[1] Pina colada là một loại cocktail được làm từ rượu rum, kem dừa hoặc nước cốt dừa, với nước ép dứa.

Người bên bờ cát rất đông, gió thổi tiếng sóng xuyên qua đám đông đến bên tai Chu Lạc. Chu Lạc híp mắt nằm trên ghế, nhìn Triệu Lỗi và Nhiêu Hà Lý đùa nghịch trên bãi biển, mà Chử Tuân đang yên lặng nằm cạnh mình. Những người anh quan tâm nhất đều an toàn ở bên cạnh, Chu Lạc thoải mái thả lòng trong gió biển.

Anh lấy bật lửa châm một điếu thuốc, là mùi bạc hà của Marlboro. Hương bạc hà mát mẻ dịu bớt mùi hắc ín của thuốc lá, hơi thở mát lạnh tràn ngập trong khoang miệng. Dù lúc này đang ở trên đảo nhiệt đới nóng nực, nó cũng khiến người ta cảm nhận được đôi chút mát mẻ, anh thích cảm giác đặc biệt này, cũng thích Malboro.

Từng có người nói nếu trong đời chỉ được hút một điếu thuốc, nhất định anh ta sẽ chọn Malboro. Cũng có người nói Malboro là sự lãng mạn của đàn ông, nhưng Chu Lạc không có nhiều suy nghĩ màu mè như vậy, nguyên nhân anh thích Malboro rất đơn giản, ngon.

Anh kẹp điếu thuốc rít một hơi, làn khói xám chậm rãi tràn ra từ đôi môi dày dặn, bay từ bãi cát màu tím lên nền trời màu quýt. Ngay khi anh định hút thêm một hơi, khuôn mặt Chử Tuân bỗng phóng to trước mắt.

Chử Tuân ngậm điếu thuốc lại gần anh, cậu kẹp đầu thuốc, cúi đầu chạm vào điếu thuốc đang cháy trong miệng anh. Tia lửa đỏ rực chợt lóe lên khi hai điếu thuốc chạm nhau, điếu thuốc trong tay Chử Tuân cũng cháy.

Chử Tuân híp mắt nhả một ngụm khói xám, Malboro hương bạc hà, là hộp thuốc Chu Lạc vừa đặt xuống bàn.

“Chú, xin tí lửa.” Chử Tuân nhìn Chu Lạc qua làn khói lờ mờ.

Chu Lạc lẳng lặng nhìn lên, “Cháu học hút thuốc lúc nào thế?”

Chử Tuân bỗng cười, lại gần anh thêm một chút, chóp mũi hai người như dán vào nhau, “Chú, cháu đã lớn rồi, bây giờ chuyện gì cháu cũng làm được hết.”

Nói xong, Chử Tuân nằm lại ghế mình, miệng ngậm điếu thuốc, lẳng lặng hút.

Đợi cậu tách ra, trái tim chợt tăng tốc của Chu Lạc mới dần bình tĩnh lại. Vừa rồi trông anh bình tĩnh vậy thôi, thật ra khi Chử Tuân lại gần tim anh đã bắt đầu đập rộn rã rồi. Chử Tuân cách anh quá gần, gần đến mức anh có thể nhìn rõ lông tơ rất mảnh trên trán Chử Tuân.

Nhiều năm qua, anh chưa từng gần gũi với Chử Tuân như vậy, đương nhiên không tính lần hô hấp nhân tạo cho Chử Tuân hồi chiều.

Anh bỗng thấy bối rối, cả ngày hôm nay, hai lần liên tiếp, Chử Tuân đều vô tình cố ý khiến tim anh loạn nhịp, có những cảm xúc không nên có. Anh thấy mình rất không bình thường, thậm chí là bỉ ổi.

Chử Tuân là ai? Là con trai của ân nhân anh, là đứa bé anh tự tay nuôi nấng, sao anh có thể có cảm xúc khác thường với Chử Tuân?!

Anh nghĩ chắc chắn mình đã lâu không khai trai mới vậy, đúng là sắp phát điên rồi.

———————-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.