Đảo Taroshi

Chương 40




Hôm nay là cuối tuần, tám giờ sáng Chu Lạc vẫn đang nằm trên giường, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên đánh thức anh.

Bây giờ nhạc chuông của anh không còn là “Ngọt ngào” nữa, mà đã đổi thành ca khúc “Yelloe” Chử Tuân hát tặng anh.

Chu Lạc nghe điện thoại, là Sa Sở Lan gọi tới.

“Chu Lạc, tin tốt đây, tôi tìm thấy cô gái kia rồi, bây giờ tôi lái xe đưa qua chỗ anh đây.”

“Sao cơ? Thấy rồi à, tốt quá, tôi qua ngay đây. Anh đến trụ sở Thanh Bang chờ tôi.” Chu Lạc cúp máy, vội vàng mặc đồ rồi xuống tầng.

Chử Tuân đã làm xong bữa sáng, thấy anh xuống, cậu đi tới hôn anh, “Dậy rồi à? Qua ăn sáng đi.”

Anh ôm Chử Tuân vào lòng, xoa đầu cậu, “Khỏi đi, Sa Sở Lan tìm thấy con gái bà giúp việc chăm sóc Julia năm xưa rồi, giờ chúng ta qua đó luôn.”

Mắt Chử Tuân sáng rỡ, cậu quay lại nói: “Được,để cháu lái xe.”

Nửa tiếng sau, Chu Lạc và Chử Tuân đã đến trụ sở Thanh Bang, Sa Sở Lan, Nhiêu Hà Lý và Triệu Lỗi đã đông đủ.

Một cô gái nhỏ con gầy gò đứng cạnh họ, thoạt trông trạc tuổi Chử Tuân, có vẻ cô gái hơi nhát gan, cô nép mình đứng sau lưng Nhiêu Hà Lý, còn Nhiêu Hà Lý đang ôm vai nhỏ giọng trấn an cô.

“Cô ấy hơi rụt rè, nhiều năm qua vẫn luôn sống trong núi, các anh nói chuyện nhỏ tiếng thôi, đừng làm cô ấy sợ.” Sa Sở Lan vẫn tay với cô gái kia, “Qua đây, đây là Chử Tuân, con trai Julia, cô vẫn nhớ cậu ấy chứ? Chúng tôi đều là người tốt, cô cứ nói những gì cô biết ra, đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ cô.”

Người phụ nữ đó nhìn Chử Tuân hồi lâu, sau đó cô cười với cậu, “Là Tiểu Tuân, Tiểu Tuân… Em có nhớ chị không? Hồi nhỏ chị còn từng bế em đấy.”

Chử Tuân nhìn cô, nhưng có nhớ sao cũng không nhớ ra được, có lẽ thời gian ở trong núi cô đã thay đổi khá nhiều. Chử Tuân lắc đầu, “Xin lỗi, tôi không nhớ được.”

“Thôi, không sao, bây giờ chị chỉ là phụ nữ thôn quê, em không nhận ra cũng bình thường.” Cô gái ngại ngùng cười, “Chị là A Hồng, lớn hơn em hai tuổi, chị là con gái người giúp việc bên cạnh Julia mẹ em đó. Lúc mẹ em qua đời, chị cũng mới chỉ bảy, tám tuổi thôi.”

Nhắc lại chuyện năm đó, Chử Tuân có vẻ buồn bã. Chu Lạc thò tay xuống bàn nắm tay cậu, đặt vào tay mình xoa nhẹ, anh hỏi A Hồng: “Rốt cuộc năm đó đã có chuyện gì, tại sao Julia lại hút thuốc phiện, tại sao cô ấy lại chết, cô có biết không?”

A Hồng thở dài, “Nói đến chuyện này tôi lại thấy hổ thẹn, nhưng năm qua tôi vẫn thấy có lỗi với Julia, với Tiểu Tuân.”

Chử Tuân nói: “Lúc đó chị vẫn là trẻ con, sao lại có lỗi với tôi.”

“Tôi thấy hổ thẹn thay cho mẹ tôi. Bố tôi mất sớm, một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, cuộc sống thật sự rất khó khăn. Sau đó Julia thích tài nấu ăn của mẹ tôi, đưa hai mẹ con tôi đến cạnh mình, lúc đó chúng tôi sống trong nhà Julia, lúc Tiểu Tuân qua chơi tôi đã gặp cậu ấy vài lần.” A Hồng nhìn sang Chử Tuân, như đang hồi tưởng lại thời thơ ấu, “Khi đó quan hệ giữa Julia và bố em đã không còn tốt nữa, ngày nào Julia cũng buồn bã, Trì Chí thường xuyên qua thăm cô ấy, nói chuyện với cô ấy. Mẹ chị nói hai người họ là bạn từ nhỏ, rất thân thiết, nhưng Julia vẫn cứ buồn bã mãi. Sau này có một hôm Trì Chí đưa mẹ tôi một gói bột trắng, bảo mẹ tôi cho vào đồ ăn của Julia, nói là Julia ăn xong sẽ vui vẻ hơn. Mẹ tôi chỉ là dân quê chưa đi học bao giờ, Trì Chí nói vậy bà cũng tin. Nào ngờ Julia ăn xong lại vui vẻ hơn thật, thậm chí còn rất hào hứng. Dần dần, Julia nghiện thứ bột trắng Trì Chí mang tới, càng ngày dùng càng nhiều, sau đó Trì Chí lại mang thêm nhiều loại đến, dần dà Julia đã trở thành một con nghiện.”

“Quả nhiên là hắn ta!” Chu Lạc căm tức đập bàn, “Vậy tại sao Julia lại chết?”

“Sau đó chuyện Julia hít ma túy bị lộ, bố Chử Tuân rất tức giận, ông ấy cãi nhau với Julia. Lúc đó mẹ tôi mới biết mình đã làm sai rồi, nhưng Trì Chí lại đe dọa không cho bà nói chuyện này ra, nếu không sẽ không tha cho bà, mẹ tôi vốn nhát gan nên đã đồng ý. Nhưng lúc đó Julia đã nghiện nặng lắm rồi, Chử Xuyên buộc Julia phải cai nghiện, ngày nào Julia cũng sống không bằng chứng, thoáng chốc đã gầy sộp đi, không còn chút sức sống nào. Cô ấy vốn là một người phụ nữ xinh đẹp và cao quý vậy mà…” Nói tới đây, A Hồng lau nước mắt.

“Mẹ tôi vẫn tự trách mình, đêm nào cũng khóc lóc nói với tôi, sau đó có một hôm Trì Chí lại tới, hắn ta đưa một viên thuốc màu xanh cho mẹ tôi, nói là thuốc cai nghiện, còn nói với bà ấy ban đầu hắn ta chỉ muốn Julia vui vẻ hơn mới đưa thuốc phiện cho cô ấy, không ngờ Julia lại nghiện. Khi đó trên đảo có rất nhiều người hút thuốc, nhất là người nghèo, nhiều người đau ốm khổ sở quá cũng tìm đến thuốc phiện cho đỡ cơn đau, cũng có những người bị trầm cảm hít ma túy để vui vẻ lên. Trì Chí nói rất chân thành, hơn nữa hắn ta là bạn từ nhỏ của Julia, bình thường cũng rất quan tâm đến cô ấy, mẹ tôi lại tin hắn ta lần nữa, dù gì bà ấy cũng mong Julia sớm ngày cai nghiện. Không ngờ viên thuốc nhỏ xíu đó lại lấy mạng Julia.”

Chử Tuân yên lặng nghe A Hồng kể lại chuyện mười mấy năm trước, cậu chăm chú nhìn hàng cọ ngoài cửa, không thể hiện cảm xúc gì. Nhưng Chu Lạc biết chắc chắn cậu đang rất đau đớn, vì tay của Chử Tuân trong tay anh đang run rẩy. Chu Lạc nắm chặt tay cậu, tay còn thò ra sau lưng vỗ nhẹ, Chử Tuân quay lại nhìn anh, mỉm cười nói: “Cháu không sao.”

Bầu không khí trong sảnh hơi nặng nề, chuyện cũ đã phủ bụi mười mấy năm bỗng bị vạch trần khiến người nghe không khỏi ngậm ngùi, Sa Sở Lan lên tiếng phá vỡ im lặng, “Tại sao những năm qua cô không những chuyện này ra, lại trốn trong một thôn núi ở Lạc Thành?”

A Hồng lau nước mắt, “Tối ngày Julia qua đời, mẹ tôi nhờ người quen lén đưa tôi đi, bà ấy nói tất cả mọi chuyện cho tôi biết, dặn tôi nếu có cơ hội nhất định phải nói rõ mọi chân tướng, nhưng nhất định phải tránh mặt Trì Chí. Tối hôm đó có người quen dẫn tôi đi, sau nhiều ngày trắc trở mới đến vùng núi Lạc Thành. Khi đó tôi còn nhỏ quá, không hiểu chuyện gì cả, mấy năm sau tôi nhờ người đi hỏi thăm tin tức mới biết ngay sau khi Julia chết mẹ tôi đã bị giết rồi, Chử Xuyên cũng đã chết. Khi đó chủ nhân Thanh Bang lại là Trì Chí, tôi không biết phải tìm ai… Hơn nữa tôi cũng rất sợ… Vậy nên vẫn cứ trốn trong thôn mãi, trốn tiệt suốt mười mấy năm, tại tôi hèn nhát quá.”

“Không trách cô được, khi đó cô cũng chỉ là trẻ con, tại Trì Chí diễn giỏi quá, cũng quá xấu xa.” Chu Lạc đứng dậy nói với Triệu Lỗi, “Gọi người đi, đưa mấy đứa đàn em theo bắt tên chó Trì Chí kia lại.”

Triệu Lỗi gật đầu, “Vâng, em đi ngay đây, mười phút nữa sẽ lên đường luôn.”

Anh gọi người lên dẫn A Hồng đi nghỉ, bây giờ cô là nhân chứng quan trọng, Chu Lạc cử riêng người bảo vệ cô.

“Sa Sở, bây giờ chúng ta đã có A Hồng làm chứng, cùng với lá thư trong tay chú anh Sa Sở Tín nữa, lát nữa bắt Trì Chí về, chúng ta có thể xâu chuỗi lại toàn bộ âm mưu ở buổi đấu thầu hôm đó rồi. Anh chuẩn bị mở hội xét xử đi, chúng ta có những bằng chứng này, người của các nhà khác có qua lại lợi ích với nhà họ Kim tới mức nào cũng không thể đứng về phía họ nữa, lính của phủ giám sát cũng được ra trận, chúng ta cùng san phẳng hang ổ nhà họ Kim.”

Sa Sở Lan lẳng lặng nhìn sang Chử Tuân, bảo Chu Lạc: “Đúng vậy, cuối cùng cũng có lí do xuất quân rồi. Bắt Trì Chí xong tôi sẽ gọi các dòng họ lớn mở hội xét xử.”

Lúc này, Triệu Lỗi bỗng vội vã chạy tới, “Đại ca, đủ người rồi, hơn 100 anh em đi bắt thằng chó già Trì Chí kia bao đủ luôn.”

“Đủ rồi, đi thôi.” Chu Lạc nắm tay Chử Tuân ngồi vào xe.

Nhưng họ không ngờ rằng khi họ đến sòng bạc của Trì Chí, Trì Chí đã chạy rồi!

“Sao hắn ta lại chạy mất rồi? Hả?!” Chu Lạc tức giận lật tung bàn trong sòng bạc, anh kéo một người mặc đồ phục vụ ra, “Đ*t mẹ không phải tôi bảo cậu để ý hắn ta à? Sao lại để hắn ta chạy mất?”

Cậu nhân viên kia khóc lóc xin tha: “Đại ca, em không biết, hôm nay hắn ta vẫn bình thường như mọi ngày mà. Trước khi các anh đến nửa tiếng hắn ta vẫn đi giám sát quanh sảnh mà, em cũng không biết anh ta lại đột nhiên bỏ chạy.”

“Đệt!” Chu Lạc tức giận chửi, anh hất hết mọi thứ trên bàn xuống. Chử Tuân đi qua kéo anh lại, trầm giọng nói: “Chú bình tĩnh đã, chuyện chúng ta tìm thấy A Hông chỉ có người ở trụ sở Thanh Bang biết thôi, nếu nửa tiếng trước hắn ta vẫn còn ở đây, chứng tỏ có người đã báo tin cho hắn ta. Có người nằm vùng trong nội bộ Thanh Bang, bây giờ phải cử người đi chặn hắn ta trước, ngoài ra cũng phải điều tra ra gián điệp.”

Chu Lạc căm tức nói: “Hắn ta chạy đi đâu được? Thằng chó gian xảo này, vậy mà lại ngấm ngầm ở cạnh chúng ta mười mấy năm, bảo sao chú có điều tra thế nào cũng không thấy manh mối chuyện năm đó, hắn ta đã dọn sạch cả rồi.”

Chử Tuân kéo anh lại, “Năm đó chú vẫn còn nhỏ, hơn nữa cũng không có ở hiện trường. Chắc chắn bố cháu cũng đã điều tra rồi, nhưng hắn ta lại giấu được cả bố cháu, chúng tỏ hắn ta đã xử lý sạch manh mối rồi, chuyện này sao có thể trách chú được?”

“Tiểu Tuân, cháu với Sa Sở điều tra gián điệp, bây giờ chú dẫn Triệu Lỗi ra ngoài đuổi theo, hắn ta vừa chạy chưa được bao lâu, nói không chừng vẫn kịp đuổi theo. Hắn ta không có chỗ nào khác chạy được đâu, chắc chắn là đến nhà họ Kim rồi, chú đến Lạc Thành chặn hắn ta.”

“Được, chú đi đi, chú phải cẩn thận đấy, nhỡ đâu hắn ta có súng. Chú đừng liều với hắn ta.” Chử Tuân hôn Chu Lạc ngay trước mặt mọi người.

Anh gật đầu, sau đó dẫn Triệu Lỗi đi.

Sau khi Chu Lạc và Triệu Lỗi rời đi, Sa Sở Lan bảo Nhiêu Hà Lý vào xe chờ mình trước, hắn và Chử Tuân thì đứng ngoài sòng bạc hút thuốc, “Cậu chắc chắn hắn ta có thể giúp chúng ta tìm ra Kim Long?”

“Chắc chắn.” Chử Tuân phả một hơi khói, nói: “Mười mấy năm trước hắn ta và Kim Long đã bắt đầu hợp tác, mấy năm qua họ vẫn luôn âm thầm liên lạc. Mấy năm trước tôi và chú đến Tháp Cốc bị đánh úp, chắc chắn cũng là do hắn ta báo tin, người canh cửa lúc đó chỉ chết thay hắn ta thôi, nếu không có ai lại báo tin xong không bỏ ngay, đần độn ở lại Thanh Bang chờ bị bắt? Chẳng qua lúc đó chúng tôi đều không nghi ngờ hắn ta, nên mới bị hắn ta qua mặt.”

Sa Sở Lan hỏi: “Cậu nghĩ cần mấy ngày?”

“Không quá ba ngày. Tối nay hắn ta sẽ đến Lạc Thành, ngày mai, cùng lắm là ngày kia sẽ gặp Kim Long. Hắn ta chạy ra từ Thanh Bang, chắc chắn hắn ta biết rất nhiều bí mật trong bang, hơn nữa tôi chuẩn bị hợp tác với nhà họ Kim. Bản tính Kim Long vốn đa nghi, chắc chắn gã sẽ hỏi Trì Chí thực hư, vậy nên tôi mới phải báo tin cho hắn ta trước.”

“Cậu không nói với Chu Lạc thật à? Cậu nghĩ kỹ đi, một mình cậu đến chỗ núi non hẻo lánh ở Lạc Thành gặp Kim Long, không cần tôi nói cậu cũng biết nguy hiểm đến mức nào, cậu không nghĩ Chu Lạc biết rồi sẽ có hậu quả thế nào à?”

Chử Tuân hút một hơi, nhìn ra mặt biển phía xa, “Tôi không đi thì chú ấy sẽ đi, thù oán giữa nhà họ Chử và họ Kim buộc phải có một cái kết, nếu không chú ấy cũng không sống yên được. Tôi biết chú ấy không chỉ vì muốn báo đáp ơn huệ của bố tôi, mà hơn cả là vì tôi. Vậy nên tôi càng không thể để chú ấy mạo hiểm, nợ máu của bố tôi, vốn nên để tự tôi chấm dứt.”

“Được rồi, chuyện của các cậu các cậu tự quyết định.” Sa Sở Lan bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này điện thoại Chử Tuân bỗng đổ chuông, cậu lấy ra nhìn, là Kim Hổ.

Chử Tuân nhận điện thoại, một phút sau cậu mới mỉm cười, nói: “Được chứ, ba hôm nữa tôi sẽ đến Lạc Thành gặp Kim Long.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.