Hôm sau, Chu Lạc ngủ trong khách sạn đến bốn giờ chiều, giữa chừng Chử Tuân có lên giường đút cho ăn chút cơm, ngoài ra anh không nhúc nhích chút nào.
Đêm qua Chử Tuân đè anh làm hơn ba tiếng, lúc này người anh đau xót, không nhấc nổi cánh tay. Chu Lạc tung hoành Hi Đảo nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ đến ngày một thằng nhãi con cũng làm mình không thể xuống giường, anh càng nghĩ càng tức, mặc cho Chử Tuân nói gì với anh, anh cũng không đáp lại.
Chử Tuân cũng không quấy anh, cậu chỉnh nhiệt độ lên cao, đắp chăn cho anh rồi về căn nhà ven biển. Bộ quần áo tối qua của anh đã bị Chử Tuân cắn rách, không mặc được nữa, Chử Tuân về lấy bộ khác cho anh.
Nắng trêm biển rất gắt, mọi người trên đảo thường ra ngoài lúc chạng vạng, tranh thủ lúc mặt trời lặn ra biển chơi.
Bốn giờ chiều, Nhiêu Hà Lý gọi tới, nói lát nữa họ sẽ đến khách sạn, Chử Tuân đứng cạnh giường xốc chăn Chu Lạc lên, nhào lên người gặm cổ Chu Lạc.
“Shh… Cưng là chó à?” Chu Lạc kêu đau, nhưng lại không nỡ đánh cậu, chỉ có thể vỗ mạnh lên mông Chử Tuân.
Cậu mỉm cười ngước nhìn Chu Lạc, chiếc lưỡi đỏ tươi bắt đầu liếm cổ Chu Lạc như cún con, cổ Chu Lạc là nơi nhạy cảm nhất, sao chịu được cậu liếm như vậy, bộ phận bên dưới lập tức đứng thẳng, cơn buồn ngủ cũng bay biến.
“Đừng liếm…” Chu Lạc rên rỉ, túm tóc kéo đầu cậu ra khỏi cổ mình, hôn lên môi cậu.
Họ ôm nhau trao một nụ hôn sâu, khi bờ môi tách rời còn vương theo một sợi tơ bạc.
“Dậy thôi, sâu lười.”Cậu chạm mũi lên chóp mũi Chu Lạc, cười nói.
Không rõ vì sao Chu Lạc lại đỏ mặt, anh bối rồi xoay người, đạp cậu, “Cút sang, chú mặc quần áo.”
Cậu đứng dậy lấy quần áo cho Chu Lạc, sau đó lại mặt dày dán lại, “Cháu mặc cho…”
Hai người ôm nhau âu yếm trên tầng một hồi, khi xuống đến nơi đã thấy đám Nhiêu Hà Lý và Triệu Lỗi có mặt đông đủ. Nhiêu Hà Lý mặc một chiếc quần sooc bò phối với một chiếc crop top màu đỏ, là một tiểu yêu tinh hút hồn không thể bàn cãi, Sa Sở Lan ôm eo Nhiêu Hà Lý cười với họ, “Đến rồi à? Vậy chúng ta xuất phát thôi.”
Nói xong, bốn người cùng ra ngoài, nào ngờ lúc này Triệu Lỗi vẫn xụ mặt đứng im, hung dữ nhìn Maria.
Hôm nay Maria ăn mặc rất mát mẻ, một bộ bikini màu vàng nhạt, lại còn là kiểu chỉ có ba miếng vải cực kỳ gợi cảm, khoét ngực rất thấp, mông cũng lộ cả non nửa ra ngoài. Vóc dáng của cô vốn đẹp, lại ăn mặc gợi cảm như vậy, không ít cánh đàn ông ra vào khách sạn đều quay lại nhìn cô.
Trước khi đám Chu Lạc đến, Triệu Lỗi đã mượn một bà cụ chiếc khăn choàng xanh đỏ đan xen thêu hoa siêu lớn, nhất quyết bắt Maria mặc. Maria không chịu, cô là người Âu Mỹ, vốn rất cởi mở, cô nghĩ đã ra biển đương nhiên phải mặc bikini phơi nắng, làm gì có ai khoác khăn choàng xanh xanh đỏ đỏ chứ.
“Tôi không khoác!” Maria hét lên với hắn ta, phiền quá đi mất.
Bồn người đi trước nghe tiếng Maria cũng dừng lại, quay đầu nhìn họ.
Triệu Lỗi sầm mặt, “Không dưng cô mặc hở hang vậy làm gì? Cô không thấy mấy thằng đàn ông kia dán mắt vào cô à?! Mau choàng vào.”
“Tôi đi biển chơi mà, đương nhiên phải mặc bikini, họ thích nhìn thì kệ họ.”
Triệu Lỗi tức giận chỉ vào bốn người trước mặt, “Không chỉ mấy người kia đâu, còn bốn tên đàn ông này nữa, lát nữa cô mặc thế này ngồi chung xe với họ, có ra gì không? Hả?!”
Maria nhìn hội Chu Lạc, bất lực nói: “Làm ơn đi, bốn người họ đều gay, tôi có khỏa thân ngồi trước mặt họ cũng không có cảm giác gì đâu!”
Triệu Lỗi lập tức nhảy cẫng lên, “Mẹ nó cô còn muốn khỏa thân nữa?! Cô nhóc tóc vàng kia, đừng có mà quá đáng!”
Maria không muốn cãi nhau với hắn ta nữa, cô hất bộ ngực tròn đầy chạy đến bên Chử Tuân, kéo tay cậu, “Andrien, nhìn anh ta đi, mau giúp tôi với.”
Chu Lạc lập tức sầm mặt, anh lẳng lặng kéo tay Maria khỏi cánh tay Chử Tuân, nhiêng người chen giữa hai người họ, sau đó gầm lên với Triệu Lỗi ở đằng xa, “Mẹ nó chú còn nói nhảm một câu nữa anh phế chú luôn, cút ra đây lái xe!”
Nói xong, anh kéo tay Chử Tuân bước nhanh ra ngoài.
Chử Tuân mỉm cười đi theo anh, cúi người nói nhỏ: “Chú ơi, chú có ngửi thấy mùi dấm không? Chua quá đi.”
“Chua con cu!” Anh ngẩng đầu lườm Chử Tuân cháy mắt, khiến Chử Tuân cười không ngớt.
Sa Sở Lan cố ý tìm một chiếc limousine thể thao cho chuyến đi lần này, Triệu Lỗi ngồi trước lái xe, Maria hậm hực ngồi phó lái, Nhiêu Hà Lý và Sa Sở Lan ngồi hàng hai, Chử Tuân và Chu Lạc sóng vai ở hàng cuối.
Chu Lạc hơi mệt, anh nhắm mắt tự lên cửa sổ nghỉ ngơi, Chử Tuân thấy vậy bèn kéo anh lại, để anh tựa lên vai mình, anh cũng không chống cự, yên tĩnh tựa lên vai Chử Tuân.
Nhiêu Hà Lý quay lại nhìn Chử Tuân, chớp mắt nói: “Không ngờ nhanh vậy cậu đã cua được đại ca rồi, sao hả? Kỹ thuật của chú cậu được chứ?”
Chu Lạc vừa nghe tiếng đã mở mắt ho sù sụ, Chử Tuân vỗ lưng giúp anh, bình tĩnh nói với Nhiêu Hà Lý, “Ừ, tốt lắm.”
Chu Lạc không nghe nổi họ nói chuyện nữa, gục lên vai Chử Tuân “hôn mê bất tỉnh”.
Nhiêu Hà Lý thấy vậy bật cười, nói tiếp: “Đừng nhìn bình thường ảnh lạnh lùng vậy thôi, vừa lên giường…”
Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Sa Sở Lan kéo cổ ngã vào người hắn, Sa Sở Lan nhéo tai anh ta, nói: “Nói, nói tiếp đi, có tin ngày mai em không đi nổi không?”
Nhiêu Hà Lý lập tức ôm hông Sa Sở Lan, xin thả: “Au, đừng nhéo, đừng nhéo, em không nói, không nói nữa được chưa?”
Maria ngồi trước nhìn họ đùa nghịch, cô bối rối xe mặt, “Đá Nhỏ nhìn họ kia, ngọt ngào quá, tôi sắp chết rồi!!”
Triệu Lỗi trợn mắt nhìn ngực cô, tức giận nói: “Ngọt cái gì? Không thể nhìn nổi, còn nữa, cô mà không choàng khăn thì đừng nói chuyện với tôi.”
“Anh… anh đúng là vô lý, trai thẳng chết tiệt, đàn ông thối tha!!” Maria dữ dằn lườm hắn ta, ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ.
Một tiếng sau, xe dừng trước bãi cát tím ở Tháp Cốc. Lúc này đang là chạng vạng, mặt trời đã xuống đến mặt biển, hun cả mặt biển thành màu vỏ quýt, tự như đôi má thiếu nữ đượm men say. Từng đám mây đỏ lửa vỡ tan trên bầu trời phía xa, không khác nào pháo hoa rực rỡ màu cẩm quỳ.
Họ xuống xe, tựa lên mình xe nhìn biển trời hòa làm một nơi xa, ánh chiều phủ lên mặt họ một vầng sáng dịu dàng, gió biển mặn ẩm nhẹ nhàng thổi qua gò mát, bất kỳ ai đứng giữa cảnh sắc này đều trở nên dịu dàng.
“Đẹp quá đi mất!” Maria hét lên, chạy lên bãi cát đi về phía mặt biển màu cam.
“Từ từ thôi… Khoác thêm khăn vào cho ông, đệt!!” Triệu Lỗi chửi một câu, sau đó cũng nhảy xuống biển cùng cô.
Chu Lạc nắm tay Chử Tuân, hỏi Sa Sở Lan: “Các anh có xuống không?”
“Hai người xuống trước đi, tôi với Hà Lý đi dạo đã, lát nữa rồi xuống.”
Sau khi tách nhau, Sa Sở Lan nắm tay Nhiêu Hà Lý, đi men theo con đường đượm ánh hoàng hôn, Nhiêu Hà Lý hỏi hắn: “Sao không xuống cùng họ?”
Sa Sở Lan không nói gì, chỉ nắm chặt tay anh ta, nhìn ra mặt biển đằng xa.
Hai người lặng lẽ đi rất xa, đám đông đằng xa gần mờ đi trước mắt họ, mặt trời đã giấu nửa mình xuống biển.
Sa Sở Lan dừng lại, vòng tay qua eo Nhiêu Hà Lý kéo anh ta vào lòng, giọng hắn rất trầm, “Từ khi tôi nhận ra mình thích em, tôi vẫn muốn nắm tay tay đi dưới ánh mặt trời, không làm gì hết, chỉ đi thế này thôi.”
Có một nhà thơ từng bày tỏ tình yêu của mình bằng những câu thơ lãng mạn vô cùng, nhà thơ ấy nói:
Người ghé đến nhân gian
Người muốn nhìn ánh nắng
Cùng hình bóng trong lòng
Rảo bước trên đường phố
Sa Sở Lan không phải nhà thơ, hắn không thể biểu đạt cảm xúc dào dạt cõi lòng bằng câu chữ, hẳn chỉ có thể nắm chặt tay Nhiêu Hà Lý, dùng nụ hôn miên man thay lời muốn nói. Nhưng như vậy đã đủ rồi, đủ để Nhiêu Hà Lý khóc ướt mặt.
Nhiêu Hà Lý ngửa cổ hôn Sa Sở Lan, mặt anh ta ướt đẫm, nhưng trái tim lại rực rỡ nắng vàng, bởi vì anh ta đã tìm thấy mặt trời của mình.
Khi họ về bên bờ biển, Triệu Lỗi và Chu Lạc đang đánh nhau dưới biển, ban đầu là Triệu Lỗi trêu đùa trước, Maria dỗi hắn ta nên không chịu chơi cùng, Triệu Lỗi ngồi một mình chán quá bèn phá hoại thế giới hai người của đại ca nhà mình.
Chử Tuân và Chu Lạc đang ngồi trên bãi cát ngắm cảnh, Triệu Lỗi đột nhiên múc đầy nước vào quần áo, nhân lúc Chu Lạc không để ý, hắn ta chạy ra phía sau dội đầy đầu anh, khiến người Chu Lạc ướt sũng.
Phá hoại xong, hắn ta nhảy lon ton trên cát cười ầm lên. Chu Lạc lau mặc, vuốt mái tóc ướt sũng ra sau, anh đứng dậy toan đá hắn ta, “Triệu Lỗi, chú chết chắc rồi, hôm nay ông phải đánh chết chú!”
“Tới luôn đại ca, đại ca, anh bắt được em trước đã.” Triệu Lỗi lè lưỡi với Chu Lạc, sau đó nhảy xuống biển. Chu Lạc cũng chạy xuống, ấn đầu hắn ta vào nước rồi đánh. Hắn ta cũng không chịu để yên, vươn chân quắp hông Chu Lạc dìm anh xuống nước.
Mùa mưa trên đảo dai dẳng suốt hơn hai tháng, mưa rào liên miên khiến mọi người đều bức bối, chẳng mấy khi trời nắng đẹp thế này, Chu Lạc cũng thấy khoan khoái hẳn. Trang phục trên người anh đã ướt sũng, anh quyết đoán cởi áo sơ mi ném lên bãi cát, cơ thể anh trải đầy dấu hôn của Chử Tuân tối qua, nhưng anh cũng không để ý, đi lên bãi cát kéo Chử Tuân xuống biển.
“Cháu cũng xuống chơi đi, cả ngày cứ đanh cái mặt như ông cụ non.” Anh kéo Chử Tuân xuống biển, thừa lúc Chử Tuân không chú ý đã vốc một tay nước hất lên người Chử Tuân. Chử Tuân chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị dội ướt sũng, anh cười phá lên, nhảy lên vai Chử Tuân ấn cậu xuống nước, “Cháu đấy, sau này cần đáng yêu thì đáng yêu, cần giả ngầu thì giả ngầu, chuyện Thanh Bang đã có chú lo, cháu cứ chăm cười là được.”
Chử Tuân không kịp đề phòng bị anh dìm xuống biển, họ đùa nghịch ở vùng nước nông, mực nước ở đây thấy thấp, anh vừa định đứng dậy, Chử Tuân đã quấn đùi quay hông anh, kéo anh rồi đè lên bờ cát. Chử Tuân cúi đầu, hôn anh giữa nước biển mặn ẩm, “Cháu không để chú gánh vác tất cả đâu, chú là của cháu, phải để cháu thương chú.”
Hai tay anh choàng lên cổ Chử Tuân, hùa theo cái hôn này. Chử Tuân được anh cổ vũ, nụ hôn càng thêm gợi tình, đúng lúc này, Chu Lạc dồn sức xuống tay, lật người đè lên Chử Tuân. Hai người đều ướt súng, đuôi tóc, chóp mũi đều đang nhỏ nước, anh cúi đầu cắn chiếc mũi cao thẳng của Chử Tuân, “Cưng chịu cười với ông nhiều vào đã là thương ông rồi, nào, cười cho ông xem.”
Không ngờ Chử Tuân lại cười thật, nước biển xanh ngát bao quanh gương mặt tuấn tú của Chử Tuân, đôi mắt xanh cong cong như đôi vầng trăng tỏ.
Sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người, Chu Lạc thầm nói hai câu, sau đó vội vã cúi đầu hôn môi Chử Tuân. Hai người hôn nhau giữa nước biển mằn mặn, cát chảy đầy trong miệng nhưng họ vẫn thấy ngọt ngào.
Sau khi Nhiêu Hà Lý và Sa Sở Lan quay về, Triệu Lỗi lại ra quậy hai người họ. Mấy người đùa nghịch dưới biển, chắng khác nào một đám trẻ bảy, tám tuổi.
Chu Lạc chơi mệt rồi bèn nắm tay Chử Tuân đi dọc trên bãi cát màu tím. Lúc này mặt trời đã chìm hẳn xuống biển, sắc đỏ chói mắt nhạt dần, chỉ còn lại từng vầng đỏ còn sót lại trên mặt biển, gió biển khẽ thổi qua tóc họ, Chử Tuân bôm Chu Lạc từ phía sau, gác cằm lên trán Chu Lạc, lặng lẽ nhìn ra biển.
Cậu nói: “Chú biết không? Cháu từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh chúng ta tay trong tay đứng ở nơi này.”
Chu Lạc quay sang hôn cậu, nói: “Chú biết, chú cũng vậy.”