Maria là một cô gái Mexico tóc vàng mắt xanh, da trắng, rất cao, tính cách cũng rất nóng bỏng.
Lần đầu tiên cô gặp Chử Tuân là ở thư viện trường. Hôm đó cô đến thư viện tìm bạn, vừa vào cửa đã bị Chử Tuân và Triệu Lỗi thu hút. Chử Tuân mặc áo len cao cổ màu đen, ngũ quan sắc bén lại có thêm đôi chút nhu hòa và kín đáo của người châu Á, hai khí chất khác nhau hòa chung trên người cậu khiến cậu có vẻ rất thần bí.
Nhưng cậu lại mang lại cảm giác rất khó gần, lạnh như băng. Maria lắc đầu, đẹp trai đấy, nhưng không phải gu cô.
Triệu Lỗi ngồi cạnh Chử Tuân, hắn ta phơi quyển sách trước mặt, nhưng chẳng đọc chữ nào mà ngủ gật. Triệu Lỗi chống cằm, gật gà gật gù như con gà mổ thóc. Tóc hắn ta rất đen, một màu đen đậm. Dù mặt mũi không sắc bén như Chử Tuân ngồi bên cạnh, nhưng người Âu Mỹ rất thích vẻ ngoài của người phương Đông. Có lẽ đã đến lúc phải đi, Chử Tuân huých hắn ta một phát, hắn ta lập tức nhảy dựng lên như loài vật nhỏ kinh ngạc. Tiếng động phát ra lớn quá, mọi người xung quanh quay lại nhìn hắn ta, hắn ta gãi đầu cười với mọi người, nhe hàm răng trắng tinh.
Maria cũng không nhịn được cười, ngốc quá, cô nghĩ vậy, nhưng cũng rất đáng yêu. Từ hôm đó, cô đã thích người châu Á mắt đen tóc đen này.
Cô bắt đầu tìm kiếm bóng dáng họ trong trường, sau này mới phát hiện Chử Tuân là bạn cùng lớp mình, cô bèn cố ý lại gần Chử Tuân, muốn có thêm cơ hội ở cạnh Triệu Lỗi.
Ban đầu Chử Tuân luôn mặc kệ cô, sau một lần tình cơ biết bố cô là trùm ma túy Mexico, Chử Tuân mới chịu làm quen.
Có lần ba người ngồi ăn trong canteen, cô hỏi Chử Tuân: “Hey Andrien, are you gay?”
Khi nói chuyện, cô lại liếc nhìn Triệu Lỗi đầy ẩn ý.
Dù Triệu Lỗi không giỏi tiếng Anh, nhưng “gay” nghĩa là gì thì hắn vẫn biết. Hắn ta lập tức dỏng tai lên nghe Chử Tuân trả lời thế nào.
“Sao lại hỏi vậy?” Chử Tuân uống cà phê, bình tĩnh hỏi.
Maria lại nhìn Triệu Lỗi, “Cảm giác thôi, với cả cậu và anh ta lúc nào cũng dính vào nhau, người khác cũng khó không nghi ngờ.”
Hai người tám chuyện gì Triệu Lỗi cũng không hiểu, nhưng hắn ta quyết không để thân phận trai thẳng của mình bị nghi ngờ. Hắn ta lập tức cường điệu xua tay với Maria: “I… I… no no… gay!!”
Maria mỉm cười nhìn hắn ta, rõ ràng không tin.
Triệu Lỗi sốt ruột, hắn ta giơ ngón trỏ cho Maria xem, vội nói: “Thấy không? Thắng đấy nhé, tôi không phải gay mà, đậu má!” Nói xong hắn ta còn thử bẻ ngón tay mình, “Nhìn chưa? Bé cũng không cong nổi nhớ, ông đây thẳng hơn sắt luôn, cô nhóc như cô đừng nói bừa làm hỏng thanh danh của ông.”
Maria cũng bị hành động của hắn ta chọc người, cô kéo ghế lại gần hắn ta, dí sát mắt hắn ta rồi lắp bắp nói bằng tiếng phổ thông: “Vậy em… làm… bạn gái… của anh nhé?”
Cô ngồi quá gần Triệu Lỗi, đôi mắt to xanh thẳm chăm chăm nhìn hắn ta. Triệu Lỗi ngu cả người, cái quần gì vậy?
“Đừng… Đừng làm vậy… Tôi không thích người nước ngoài. Chúng ta có khoảng cách… khoảng cách cô có hiểu không? Thôi, có nói cô cũng không hiểu, túm quần lại là NO!”
Maria thất vọng cúi đầu, nhưng không lâu sau cô đã ngẩng đầu cười với Triệu Lỗi: “Bây giờ anh từ chối em cũng không sao, từ hôm nay em sẽ chính thức theo đuổi anh, đến cho anh đồng ý mới thôi, Đá Nhỏ.”
Triệu Lỗi ghét bỏ dịch ghế về phía Chử Tuân, trợn mắt nói: “Đá… Đá nhỏ cái gì! Cô đừng có gọi bừa, cô nhóc tóc vàng này, nói cho cô biết, tôi thích phụ nữ châu Á, tóc đen ý, cô đừng có lung tung!”
Hôm sau, Maria đã nhuộm tóc đen, bắt đầu theo đuổi Triệu Lỗi đầy mạnh bạo. Song Triệu Lỗi như đã quyết tâm, dù cô có làm gì cũng không gật đầu, sau đó thì xa lánh cô luôn. Maria vô cùng thất vọng, không biết mình còn làm gì được nữa, đến khi Chử Tuân tìm cô yêu cầu hợp tác, cô mới có lại hy vọng.
Họ về đảo Taroshi vào tháng một, New York tháng một tuyết vẫn rơi nhiều, mà ở đảo Taroshi đã là mùa hè rực nắng.
Sau khi về đảo, Chử Tuân bảo Triệu Lỗi không cần đi theo mình nữa, cậu và Maria ở trong một khách sạn gần biển. Cậu không về căn nhà ven biển, cũng không gặp Chu Lạc.
Đương nhiên Chu Lạc biết Chử Tuân đã về, Triệu Lỗi đã thông báo cho anh biết. Anh cũng biết Chử Tuân đưa một cô bạn gái về, còn là con gái trùm thuốc phiện lớn nhất Mexico.
Anh và Chử Tuân đã không gặp nhau bốn năm, mà từ hai năm trước, Chử Tuân cũng không nghe điện thoại của anh nữa.
Thời gian bốn năm như vết nứt ngăn cách giữa họ, họ không còn thân mật như trước. Lúc này anh cũng không biết Chử Tuân suy nghĩ điều gì.
Tổ tiên nhà họ Chử đã răn quyết không đụng vào ma túy, Chử Tuân lại dẫn con gái trùm thuốc phiện về. Cậu làm vậy để chọc tức mình hay… cậu thật sự thích cô gái đó, vậy nên mới không quan tâm thân phận con gái trùm thuốc phiện của cô?
Chu Lạc không nghĩ được cũng không muốn nghĩ nữa, anh mệt mỏi lắm rồi. Hút xong điếu thuốc cuối cùng, Chu Lạc nằm lên giường nhắm mắt, lại thêm một đêm mất ngủ đang chờ anh.