Đào Mộ Đào Ra Quỷ

Chương 43




_”Tiêu Úc!” Hắn thất thanh kêu lên.

Bóng trắng khựng lại một chút,muốn quay đầu, nhưng rồi vẫn tiếp tục đi về phía trước.

_”Ngươi đừng đi, van người, người đừng đi…” Lâm Ngôn tuyệt vọng nhìn theo cái bóng hô to.

Tiêu Úc chậm rãi xoay người,sắc mặt phá lệ tái nhợt,hệt như một con quỷ nước thường lui tới trong đêm mưa, tóc đen ướt sũng dán vào hai gò má,đuôi tóc cùng góc áo đều tích nước, vạt áo tẩm trong nước mưa lầy lội,tiều tụy mà chật vật,hắn cúi đầu, sau đó nâng mắt nhìn Lâm Ngôn,thân hình cực kì giống một tấm lụa trắng phất phơđang trong gió.

Một người một quỷ giằng co trong hẻm tối.

_”Về nhàđi, mỗi ngày ta đều đi tìm ngươi.” Trong nháy mắt, cổ họng trở nên nghẹn ngào,Lâm Ngôn đặt tay Tiêu Úc lên ngực mình “Bên ngoài rất lạnh.”

Ánh mắt Tiêu Úc trống rỗng mà bi thương ngước nhìn Lâm Ngôn,Lâm Ngôn bỗng nhiên phát run,hắn có cảm giác Tiêu Úc không phải đang nhìn mình,mà là xuyên qua cơ thể mình, tầm mắt không có tiêu điểm, phảng phất như hắn là kẻ bán trong suốt,Lâm Ngôn quay lại nhìn,phía sau lóe lên một chút ánh sáng, song song cùng nhau,một chiếc ôtôđến đây.

_”Tiêu Úc.” Hắn do dự nói “Ta xin lỗi ngươi về chuyện ở bệnh viện,ngay từđầu cũng không nên hoài nghi ngươi,Vivian đã tỉnh, nàng nói nàng gặp phải Nhị Tiên Cô,còn miếng ngọc thì nàng cũng không biết từđâu mà có,chúng ta sơ suất quá,nhưng sao ngươi không chịu nói cho ta biết.”

_”Âm khí, dương khí gìđó, chúng ta có thể biện pháp giải quyết, cho dù A Nhan không được thì chúng ta sẽ thỉnh cao nhân khác,chúng ta đi Lao Sơn, đi Nam Cương.” Lâm Ngôn hít một hơi thật sâu, vô lực nói “Theo ta về nhàđi.”

Tiêu Úc thong thả lắc đầu, vẫn như trước không nói lời nào,Lâm Ngôn cảm thấy mặt mình đang nóng lên, cúi đầu không dám nhìn hắn,lấy miếng phỉ thúy từ trong túi áo, muốn đeo cho Tiêu Úc, hai người cách nhau rất gần,hàn khí quen thuộc khiến người ta hết sức an tâm,con quỷ lại giống như bị quấy nhiễu mà lui về sau một bước,chưa kịp đeo xong, miếng ngọc lạch cạch một tiếng rơi xuống đất,ở trong nước lăn hai vòng, sau đó bất động. Tiêu Úc thở dài,nhặt miếng ngọc lên nhét vào trong tay Lâm Ngôn,trên miếng ngọc xuất hiện một vết rạn nhợt nhạt, phá lệ chói mắt.

_”Đừng tìm ta.” Con quỷ rốt cuộc cũng chịu mở miệng, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lâm Ngôn “Nhân quỷ thùđồ.”

Lâm Ngôn quật cường trừng mắt nhìn hắn “Ngươi thật sự muốn như vậy sao,mấy ngày nay ngươi vốn không cóđi đâu hết, cứ nhìn ta đi khắp nơi tìm ngươi,tìm đến mau phát điên rồi,nếu hôm nay không ở rạp chiếu phim, ngươi định vĩnh viễn sẽ không xuất hiện phải không ?”

Tiêu Úc không nói gì, trầm mặc xoay người đi vào sâu vào trong con hẻm tối đen,mưa lạnh đánh vào hai bên tai,bóng dáng cao ngất thoạt nhìn thê lương mà lạc lõng. Lâm Ngôn nhìn theo hắn,mím môi không nói nên lời,hắn rất hiểu tính tình của con quỷ kia,đây là cơ hội cuối cùng, làm thế nào để giữ Tiêu Úc lại bây giờ ? Làm thế nào mới có thể thuyết phục được một con quỷ kiêu ngạo như thế ?

Do dự trong nháy mắt, Lâm Ngôn đuổi theo Tiêu Úc,hung hăng ôm chằm lấy hắn.

Tiêu Úc run lên một chút,đứng bất động tại chỗ,Lâm Ngôn nghe thấy tiếng Tiêu Úc u u thở dài,giằng co hồi lâu, một đôi tay băng lãnh chạm vào mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve các khớp xương ngón tay,cuối cùng dừng ở cổ tay, dùng lực tránh thoát,Lâm Ngôn cố chấp không chịu buông tay,hắn trở nên nóng nảy, ôm càng chặt,cảm xúc đè nén nhiều ngày nay rốt cuộc không thể khống chế,ngay cả thanh âm cũng mang theo nức nở.

_Ngươi là tên khốn kiếp, cả nhà ngươi đều khốn kiếp,ngươi không thểép ta như vậy,đừng làm ta phải sợ hãi như vậy, ngươi nhất định bắt ta phải thừa nhận,muốn ta moi tim ra cho ngươi xem,bức ta chính mồm nói ra ngươi mới vừa lòng hay sao, ta là một thằnng đàn ông,mỗi ngày lại cứ tơ tưởng tới một thằng đàn ông khác, không thể rời xa hắn,một ngày không thấy đã nhớ hắn,một ngày không bị hắn thao liền khó chịu ?

_Ngươi còn muốn ta thừa nhận cái gì ? Ta đã làm hết mọi cách rồi,chẳng lẽ ta không biết xấu hổ sao, nhưng ta đều nói ra hết rồi!

_”Theo ta trở vềđi.” Lâm Ngôn dán mặt vào lưng Tiêu Úc,hốc mắt bất tri bất giác liền đỏ,tựa vào tai người nọ nỉ non “Ngươi không biết mấy ngày nay ta đã sống như thế nào đâu,ta thật sự rất nhớ ngươi…”

Tiêu Úc mãnh liệt xoay người,một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Ngôn,phảng phất nhưđang chịu đựng điều gìđó,không một chút do dự, Lâm Ngôn ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi Tiêu Úc,chủđộng mà nhiệt tình vói đầu lưỡi vào trong khoang miệng, hung hăng xâm chiếm, Tiêu Úc lui về sau một bước, Lâm Ngôn nhân cơ hội này mà càng thêm áp sát hắn,tựa lưng vào tường, dùng lực cắn khối da mẫn cảm trên cổ,từng chút từng chút một đi lên, liếm mút như một con mèo. Đêm mưa rét buốt, cơ thể Tiêu Úc cũng rất lạnh,toàn thân hai người ướt đẫm, tựa vào bức tường mọc đầy rêu xanh,hôn đến thiên hôn địa ám.

Nụ hôn chấm dứt,Lâm Ngôn sờ sờ môi,căm giận nhìn Tiêu Úc “Ngươi biết rõ hiện tại ta muốn làm gì sao ?”

_Ta thật sự muốn đè ngươi xuống hung hăng đánh một trận, sau đó thao ngươi!

_”Tính tình vẫn không đổi!” Tiêu Úc xì một tiếng nở nụ cười.

Chia cách nửa thắng,chiếc ghế phụ lái rốt cuộc cũng có chủ nhân,hai người trong xe ôm nhau hôn môi,hận không thể nuốt đối phương vào bụng mình,trong không gian mông lung, tầm mắt Lâm Ngôn lướt qua khung cửa sổ,đối diện có hai đôi mắt hóa xanh đang nhìn hắn,một đôi già nua đục ngầu, một đôi khác lại mang theo ý cười lạnh lẽo,lẳng lặng núp trong lùm cây rậm rạp chăm chú nhìn bọn họ.

Chuyện này xa xa còn chưa chấm dứt.

Hàng hiên im ắng, ngôi nhà vắng lặng,Lâm Ngôn cùng Tiêu Úc bước ra khỏi thang máy,vừa mở cửa ra thì con mèo mướp mà hắn nhận nuôi đột nhiên nhào tới,dùng cái đầu lông xù cọ cọ dưới chân Lâm Ngôn làm nũng,sau đó lại thé lên tiếng kêu thê lương mà rùng rợn, lui về sau bày ra tư thế phòng ngự,trong mắt một đạo lãnh quang,đề phòng nhìn chằm chằm sau lưng Lâm Ngôn.

_”Giới thiệu một chút, đây là Tiêu Úc.” Lâm Ngôn cười hì hì bế con mèo nhỏ lên, giơ trước mặt Tiêu Ú“Trong lúc ngươi đi, ta quen được một ông lão ở bệnh viện,ông ấy đi rồi, con mèo không có người chăm sóc,nên ta liền nhận nó về nuôi.”

_”Ta có thấy.”Ánh mặt Tiêu Úc có chút khác thường,tựa hồđang cốý trốn tránh con mèo.

_Ngươi sợ mèo ?

_Mèo trừ tà.

Lâm Ngôn xấu hổ thả con mèo xuống,chú ta liền lập tức hướng Tiêu Úc triển khai tư thế,toàn thân dựng thẳng lông,phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.

_”Vậy ngươi vào trước đi, ta sẽ gửi nóở chỗ Doãn Chu vài ngày.” Lâm Ngôn loay hoay móc chìa khóa xe, Tiêu Úc lập tức đè tay hắn lại “Không sao, thích thì cứ nuôi.”

Lâm Ngôn ngẩng đầu nhìn Tiêu Úc, nhẹ giọng nói “Ngươi ôm ta vào đi, về sau nơi này chính thức là nhà của chúng ta.” Tiêu Úc không lên tiếng,một tay nâng đầu gối Lâm Ngôn, tay kia lướt qua bờ vai hắn,cẩn thận bế hắn vào cửa,nhẹ nhàng đặt lên sôpha,sau đó lại một mình đứng bên cửa sổ,phòng khách âm u không bật đèn,Lâm Ngôn châm điếu thuốc nhìn Tiêu Úc ngẩn người,đốm lửa xèo xèo, đầy bụng tâm sự.

Điện thoại bỗng dưng vang lên,là A Nhan gọi tới, từ khi tách ra ở bệnh viện đến nay tiểu đạo sĩ vẫn không có tin tức, ngược lại Doãn Chu có gặp qua hắn vài lần ở trường,nói là tiểu đạo sĩ trừ bỏ phải đi làm thêm chính làđi tìm tên miếu chủđã mất tích kia. Lâm Ngôn nhận điện, đầu dây bên kia A Nhan nhiều lần muốn nói lại thôi,cuối cùng mới do dự tiết lộ hành tung của miếu chủ.

Thần kinh Lâm Ngôn lập tức căng thẳng.

_Ta, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên thông báo với ngươi một tiếng, hôm nay sư phụ gọi tới nói hắn phải đi Sơn Tây để giải quyết một chuyện quan trọng,kêu ta chăm chỉđến trường đừng lo lắng cho hắn,ta còn nhớ ngôi mộ ngươi nói hình như cũng ở Sơn Tây,không biết có liên quan gì hay không…

Da đầu lập tức run lên, Lâm Ngôn liếc mắt nhìn Tiêu Úc,tiểu đạo sĩ không thấy hắn trả lời,liền ấp a ấp úng nói “Lâm Ngôn, ta biết nói ra có vẻ quá phận, nhưng…Nếu chuyện này thật sự có liên quan tới sư phụ,ngươi có thể thủ hạ lưu tình hay không ?”

_”Sư phụ là người thân duy nhất của ta.” A Nhan khẩn cầu.

Lâm Ngôn trầm mặc một hồi nói câu : Ngươi yên tâm.

_”Nếu hắn chịu chừa cho chúng ta một con đường sống, chúng ta nhất định sẽ không làm khó hắn.” Tiểu đạo sĩ nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra,hỏi ngược lại “Ngươi, các ngươi ? Hắn đã trở lại.”

Lâm Ngôn không phủđịnh,giọng nói của tiểu đạo sĩ lập tức trầm xuống,do dự thật lâu, mới hỏi “Ngươi tính toán làm sao bây giờ ? Nếu còn tiếp tục dây dưa thì ngươi sẽ mất mạng.”

Trong lòng Lâm Ngôn chợt lạnh.

Tiểu đạo sĩ tiếp tục nói “Đi, đi là chuyện tốt,đối với các ngươi đều là giải thoát,hiện tại lại trở về,cứ cho là hắn thích ngươi,nhưng nói không chừng, đến một ngày nào đó ngươi sẽ bị hắn ăn đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn.” A Nhan nói “ Ta, ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi,nếu hắn dám hại ngươi thì ta cho dù có mất mạng, cũng phải…”

Lâm Ngôn nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Không biết từ khi nào hắn đã không còn có thói quen bật đèn,Tiêu Úc không thích ánh sáng,mỗi khi hai người nhàn rỗi ở nhàđều tiết kiệm thật nhiều điện năng,ngọn đèn bên nhàđối diện cung cấp cho căn phòng một chút ánh sáng,con quỷ kéo ghế ngồi bên cửa sổ,lưng thẳng, dáng người cao ngất,làn da như ngọc ánh lên trong bóng tối,con mèo nhỏ chui vào một góc, khẩn trương nhìn trộm hắn, từ góc độ nào đó nhìn qua, hai con ngươi xanh lè lóe lên như hai cái bóng đèn.

Cây đàn mà hắn và Tiêu Úc đã mua ở Thẩm Gia Viên đã được đưa đến,giáđàn cùng chiếc ghếđều được đặt bên khung cửa sổ, cổ kính, gióđêm ẩm ướt thổi tung bức màn che như một bức họa,ngón tay Tiêu Úc lướt trên dây đàn, tiếng nhạc bỗng chốc xuyên qua không gian màđến,vừa trống trải lại yên tĩnh, người nọ kéo tay áo lên,đầu ngón tay không ngừng chuyển động, Tiêu Úc ngồi bên cây đàn lẳng lặng suy tư, bạch y chưa khô dán sát cơ thể,ẩn hiện tấm lưng hoàn mỹ. Lâm Ngôn dập tắt điếu thuốc,từ phía sau ôm lấy hắn nói “Ngoan, tắm rửa thay quần áo trước đã.”

Sau đó cúi đầu hôn lên mái tóc ướt sũng của Tiêu Úc,tiếng đàn lập tức ngừng lại, khúc nhạc cao trào đang dang dở, một câu chuyện xưa không có hồi kết,Tiêu Úc quay đầu lại hôn lên môi Lâm Ngôn,triền miên hồi lâu mới chịu buông ra,ngón tay tái nhợt nâng mặt Lâm Ngôn lên,nhẹ giọng nói “Sợ ta sao ?”

_Ngươi nghe hết rồi ?

Tiêu Úc không phủ nhận, Lâm Ngôn thở dài,kéo hai chân hắn lại, ngồi lên đùi Tiêu Úc, ôm cổ hắn,mệt mỏi nói “Ta sợ ngươi không cần ta.”

Tiêu Úc cũng ôm lấy eo hắn,tay còn lại tùy ý lướt trên dây đàn,không biết là khúc gì, nhưng ở trong bóng đêm yên tĩnh phá lệ bi thương,mưa, không biết khi nào đã ngừng rơi,mây đen tan đi trả chỗ lại cho ánh trăng mờ nhạt, ánh trăng của năm trăm năm trước, đọng lại trên giấy Tuyên Thành,lẳng lặng rơi lệ.

Lâm Ngôn kinh ngạc nhìn Tiêu Úc, trong bóng đêm người trước mắt tựa như một bức tượng bằng ngọc được điêu khắc cực kì tinh xảo, lãnh lẽo, rắn chắc,cho dù cóôn nhu như thế nào cũng không thể thay đổi được bản chất vốn có của nó,trong lòng một mảnh rét lạnh, Tiêu Úc không phải là những vong hồn bình thường,hắn là một con quỷ,người đầy lệ khí,trên tay phải thấy máu mới có thểáp chếđược oán hận. Trong một góc hẻo lánh truyền đến tiếng mèo “Meo~~” một tiếng, đầu ngón tay Tiêu Úc khẽ run rẩy,Lâm Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn,đột nhiên phát hiện Tiêu Úc kì thật là một thứ rất đáng sợ, hắn tựa như một con mèo,nhanh nhẹn, lạnh lùng không thể thuần dưỡng, lặng lẽẩn nấp trong một góc tối chờđợi con mồi,loài mèo chịu nằm yên trong lòng con người không có nghĩa là nó chịu khuất phục,ai mà biết nó có thể hay không đang chờđợi đến lúc ngươi chết đi,từng ngụm từng ngụm nhấm nháp hết thi thể của ngươi ?

Hắn không có khả năng thuần dưỡng một con quỷ,con người ở trước mặt hắc ám vĩnh viễn đều là những kẻ yếu ớt,cố tình hắn lại không nghe khuyên bảo màđi nhầm một bước.

Lâm Ngôn thử thăm dò hỏi “Tiêu Úc, ngươi chết như thế nào ?”

Trong nháy mắt, ánh mắt con quỷ trở nên oán độc,khẽ nhíu mày, ngón tay siết chặt,sau một lúc lâu mới nhẹ nhành thở dài, lắc đầu nói “Sinh thùđao sát, nhảy cầu hoàng tuyền,luôn có muôn ngàn kiểu chết, ta không nhớ rõ lắm,thời gian gần đây mới bắt đầu thanh tỉnh,chuyện lúc trước vẫn còn rất mờ mịt,thời gian cũng đã lâu lắm rồi.”

Một con quỷđã chết từ hàng trăm năm trước, bây giờ trở lại nhân thế,vô tri vô giác, chỉ có thể làm theo bản năng của mình,một đường tiến về phía trước,không biết đi đâu,cũng không biết phải vềđâu,mang theo quá khứđau thương cùng không cam lòng, lưng mang một tâm nguyện vô danh,bỗng dưng gặp gỡ một người,gửi gắm tất cả tình yêu cùng thù hận vào người đó, ai mà biết được người kia có quan hệ gì với mình lúc sống ? Cho dù thật sự có quan hệ, nhưng kiếp kiếp luân hồi, người đó vẫn còn là kẻ lúc trước sao ?

Một bát canh Mạnh Bà có thể xóa đi tất cả,thay đổi số kiếp côđộc, ai còn giống như Tiêu Úc ?

Lâm Ngôn cuộn tròn trong lòng Tiêu Úc, híp mắt cọ cọ hõm vai,nhẹ giọng nói “Trong số những yêu quái của Nhật, có một loại tên là người đàn bà mưa*,nó hay đứng một mình dưới mưa,nếu có một người đàn ông mỉm cười với nó,ý bảo dùng chung dù,nó sẽ lập tức đi theo người đàn ông đó,từ nay về sau cuộc sống của hắn sẽ rơi vào trpng bóng tối ẩm ướt,không bao lâu liền chết đi.”

_”Một loại yêu quái thật côđộc.” Lâm Ngôn cảm thán.

_”Ấu trĩ.” Tiêu Úc không có hứng thú, hừ hừ hai tiếng.

Lâm Ngôn hôn lên mặt Tiêu Úc,bỗng nhiên nói “Nếu chúng ta cũng như vậy, thì ta còn bao nhiêu thời gian nữa ?”

Tiêu Úc không nói, Lâm Ngôn kinh ngạc nói “Một năm ?”

_Nửa năm ?

Trong bóng tối, tiếng tim đập vang lên phá lệ rõ ràng,Lâm Ngôn bắt lấy tay Tiêu Úc,dùng sức siết chặt, con quỷ ôm hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve chiếc cổ mảnh khảnh,lắc đầu nói “Lâm Ngôn,ta vốn không nên trở về với ngươi,ngươi còn có người thân của mình.”

Lâm Ngôn hoảng hốt nói ta phải đi tắm,vội vàng leo xuống đùi Tiêu Úc,lắc lắc hai cái liền chạy vào nhà vệ sinh,chưa kịp cởi quần áo liền mở vòi sen,nước rất lạnh,cả người ướt sũng,trước mắt dần dần mờảo,muốn nhìn, nhưng tất cảđều trở nên mơ hồ không rõ, Lâm Ngôn tựa vào tường trượt xuống đất, nước lạnh rào rào chảy xuống đỉnh đầu,hắn nở nụ cười tự giễu, cười cười rồi lại bụm mặt khóc.

Cửa phòng tắm mở ra,Tiêu Úc tắt vòi sen,đỡ Lâm Ngôn đứng lên, hai người đứng đối mặt với nhau,Lâm Ngôn chôn mặt vào hõm vai Tiêu Úc,sau một lúc lâu mới ngẩng đầu,khàn khàn nói “Ngươi thích đùa giỡn với ta lắm sao…”

_Chúng ta không quen không biết, khi không ngươi lại bám theo ta,bây giờ thì tốt rồi, ta thích ngươi, ngươi lại không cần ta…Dựa vào cái gì mọi chuyện đều phải nghe theo ngươi,ngươi cho ngươi là ai a…?

Người có chấp niệm, quỷ cũng có chấp niệm, xem ai lì hơn ai a ? Lâm Ngôn rất nhanh liền tỉnh táo lại,lau đi bọt nước trên mặt,trầm giọng nói “Thôi, ta nhận thua, dù sao ta cũng không thể mặc kệ ngươi, đi đến nơi vềđến chốn, ởđây với ta đừng đi nữa,cũng đã mấy trăm năm, cuối cùng lại bị hồn phi phách tán, như vậy rất tàn nhẫn.”

_”Chúng ta trở lại Sơn Tây, đi vào mộ,trong sách tìm không thấy,đến tận nơi không chừng sẽ có manh mối.” Lâm Ngôn cắn môi “Tên miếu chủ kia cũng đãđến đó,ta sợ hắn sẽ làm hại ngươi.”

Tiêu Úc lắc đầu nói, “Nếu ở cùng ta sẽ làm ngươi bị giảm thọ.”

Lâm Ngôn nở nụ cười thê lương “Ta biết, ngay từđầu không phải ngươi đã nói mười lăm tháng bảy sao, chúng ta lấy tết Trung Nguyên làm hạn định,có manh mối rồi,muốn giết người báo ân cưới vợđều tùy ngươi,ta mặc kệ,nếu tìm không ra, hai chúng ta đường ai nấy đi,xem như chưa từng quen biết nhau, được không ?”

Hơi nước bốc lên dày đặc,hai người tựa hồ rất gần,nhưng lại không thể chạm vào nhau,ngay cả liếc mắt nhìn nhau cũng không dám,tự mình rửa đi một thân lầy lội,Lâm Ngôn thật cẩn thận cởi đi lớp quần áo ướt sũng trên người Tiêu Úc,trong lòng cảm thấy chua xót,tự cho mình là một vị công tử thanh cao, nhưng ngay cả một trận mưa cũng không thể tránh được,nếu mình cứ mặc kệ hắn, để hắn cứ tiếp tục lang thang như thế này, không chừng sẽ thật sự biến thành cô hồn dã quỷ,ngày ngày nhìn lên ngọn đèn trên lầu,chờđợi một người bao giờ mở cửa.

Lâm Ngôn vùi đầu vào ngực Tiêu Úc,đầu ngón tay khẽ vuốt ve làn da lạnh lẽo”Tiêu Úc, nếu chuyện này được giải quyết,người sẽđi đầu thai, như vậy ngươi còn nhớđến ta sao ?”

_Ta nhất định sẽ trở về.

Lâm Ngôn ngây ngẩn cả người,ôm lấy cổ hắn “Vậy chắc cũng phải mất đến hai mươi năm, chỉ cần tới lúc đó ngươi không chê ta già, ta nhất định vẫn sẽ cùng ngươi.”

Có đôi khi chúng ta mở to hai mắt, tự cho là mình đã thấy rõ cả thế giới này, nhưng trên thực tế là không thể,thế giới này chia làm hai màu trắng vàđen,cho dù chúng ta có cố gắng tìm hiểu đến thế nào, nhưng vẫn luôn có một nửa đang ẩn nấp trong bóng tối.

Có những sự thật chỉ có người chết mới có thể nhìn thấy.

Trước khi đi ngủ, Lâm Ngôn lên mạng thay đổi giờ bay, sau đó gọi điện thoại cho cha mẹ,chỉ nói là vừa mới thi xong nên muốn ra ngoài du lịch,hắn đã quen sống một mình, cha mẹ cũng không hỏi nhiều,dặn dò vài câu liền cúp điện thoại. Lâm Ngôn ngồi trên giường ngẩn người,phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu,dường như muốn làm nũng,dùng thân thể mềm mại đầy lông cọ cọ lưng hắn,con mèo nhỏ thỏa mãn chiếm cứ một bên giường,nhưng vẫn không quên cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Úc,ánh mắt con quỷ trở nên âm trầm, một lớn một nhỏ tiếp tục giằng co.

Lâm Ngôn cười đến thắt cả bụng,bế con mèo nhỏ lên thả vào trong ổ chăn của chính nó“Ngoan, về sau mày chỉ có thể ngủởđây.”

Tiêu Úc lập tức không khách khí leo lên giường,Lâm xáp lại gần hắn,mặt dán lên lưng Tiêu Úc nỉ non “Cuối cùng thì ngươi cũng đã trở lại.”

_”Xoay người lại, ta ôm ngươi ngủ.” Tiêu Úc mở tay Lâm Ngôn ra,Lâm Ngôn lắc đầu,gắt gao ôm lấy eo hắn,nhẹ giọng nói “Ta sợ một khi mình ngủ,ngươi sẽ vụng trộm đi mất.”

Bóng đêm tựa như một tấm thảm lông thật lớn bao trùm lấy hai người,ngoài cửa sổ, cơn mưa đã qua đi, ánh trăng sáng quắc,sáng đến mức quỷ dị,trong phòng hai người ôm nhau ngủ say,một chút cũng không biết họđã vô tri vô giác bước vào một cái bẫy khác,mà kẻ chủ mưu đang ở cách đó hàng trăm km, cũng dưới ánh trăng, khẩn trương an bài thứ gìđó.

END 43

*Người đàn bà mưa : me-onna (雨女, “người đàn bà mưa”) là một linh hồn phụ nữđược mô tả trong cuốn Konjaku Hyakki Shuui của Toriyama Sekien như một người phụ nữđứng trong mưa và liếm tay mình. Bàđược coi là có liên quan tới một nữ thần ở núi Wushan của Trung Quốc, người biến thành mây vào buổi sáng và hóa mưa vào ban đêm.

Bản thân linh hồn này giống với một vị thần trong dân gian hơn là ma quỷ. Người ta nói rằng có thể thấy bàđi dạo loanh quanh trong thế giới loài người vào những đêm mưa ẩm ướt. Nông dân, những người phụ thuộc rất nhiều vào việc duy trì cây trồng được tưới tắm, vẫn thường xuyên cầu nguyện để những linh hồn như Ame-onna xuất hiện. Vì mỗi khi bàđi đến đâu, mưa rơi theo tới đó.

Người Nhật Bản cổ cho rằng những đứa trẻ sinh trong những ngày mưa sẽ trở thànhAme-onna (onna là chỉ con gái) hoặc Ame-otoko (otoko là chỉ con trai). Và mỗi khi chúng đi đâu hay dựđịnh làm gìđó, trời sẽ mưa. Mưa và những đứa trẻđó có một sợi dây liên kết không thể cắt bỏ.

Ta cũng không biết sao lại không giống như lời Lâm Ngôn kể, nhưng ta biết một truyện gần giống như vậy tên là Ibitsu , đây là link nếu các nàng có hứng thú thì vào đây đọc nhé ^.^ http://truyen.vnsharing.net/Truyen/Ibitsu–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.