Lâm Ngôn lắc đầu
Ông cụ cười cười “Lúc con đưa tay ra,vừa ngửi được hương vịông liền biết không phải là hắn,tay Hoành Sinh như thế nào a,là một đôi tay lam lũ, dính đầy khói dầu cùng bùn đất,còn tay của con lại rất sạch sẽ,nồng nặc mùi xà phòng, ngay cả mùi quýt cũng không lấn át được,có thể lừa được ông sao ?”
Lâm Ngôn nghe vậy,nhịn không được nở nụ cười, đưa tay đến gần mũi ngửi ngửi,nhưng chỉ cảm thấy mùi quýt dày đặc, hắn cóđiểm kinh ngạc.
_Chính mình sẽ không nhận ra, nhưng người yêu con có thể nhớ kĩ,hiện tại ông ngẫm lại mới thấy, tay Hoành Sinh,chằng chịt vết dao cắt,đến mức lúc sờ cũng không còn nhận ra đường sinh mệnh,mu bàn tay bên phải có một vết sẹo lớn,là vì ta màđánh nhau với côn đồ,bị chém một đao,bác sĩ phải may lại rất vất vả,ngón út để móng khá dài,luôn chọt rách bao tay,mười ngón tay thô to không đều nhau,ngón trỏ lại dài hơn áp út một khúc,ngón út lại dài đến lóng tay thứ hai của ngón áp út,lòng bàn tay sần sùi khô ráp như vỏ cây…
_”Trí nhớ tốt thật.” Lâm Ngôn cầm bình thủy rót một ly nước cho ông lão,sau đó đậy nắp lại, xoay người cười nói “Tình cảm thật tốt,làm cho người ta phải hâm mộ không thôi.”
_”Đối với người mình thích, dù cho hai mắt bị mù,cũng có thể thấy rõ,còn đối với người không thích, mọc thêm hai tay hai chân cũng vô dụng.”Ông lão lẳng lặng nói “Đôi tay đó bảo hộông một đời,ông cho dù chưa từng chân chính thấy qua,nhưng lại giống nhưđang ở ngay trước mắt.”
_”Đến một ngày nào đó con cũng sẽ như vậy thôi,thật sự không thể rời xa một người.”Ông lão cầm ly nước nhấp một ngụm,hứng thú nhìn Lâm Ngôn “Nhóc con chắc cũng hơn hai mươi rồi, có vợ chưa ?”
Lâm Ngôn lắc đầu, trong lòng chợt lóe lên một hình bóng,bị hắn cưỡng chế bỏ qua, nói “Không, từng yêu một lần,thiếu chút nữa đã kết hôn,nhưng côấy không chịu, cuối cùng đành chia tay.”
Ông cụ tiếc hận thở dài “Mấy đứa còn quá trẻ con,đừng cho làông không biết,mỗi ngày đều la không nhà không xe,tính cách không hợp,đều cho rằng tình yêu của mình nhưánh mặt trời,hận không thể bắt đối phương đem cả thế giới đến trước mặt mình,đó là tình yêu sao,chúng ta khi có ngay cả một chiếc giường còn mua không nổi , chỉ có một trái tim là chân thật , cũng có thể sống nương tựa lẫn nhau, đến chết vẫn không hối hận.”
_”Không phải vì nguyên nhân này.” Lâm Ngôn không nói nhiều,chỉ lột vỏ quýt ,ném một múi vào miệng,nhớđến khuôn mặt của Vivian,hắn ngượng ngùng nói cho ông cụ biết bản thân mình không thích nàng lại thiếu chút nữa liền đính hôn với người ta. Tinh thần của ông cụ rất tốt,nhất quyết không tha tiếp tục hỏi hắn “Con liền ấn theo lời ông nói thử hình dung một lần, đểông xem hai đứa có thểđến với nhau hay không.”
Lâm Ngôn bật cười, ngồi thẳng lưng,hắn lo lắng ông lão nói nhiều sẽ mệt,lại cảm thấy đề nghị này rất hay,liền siết chặt ngón tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những kíức về Vivian “Nàng…nàng …à, rất xin đẹp,cằm nhọn, mặt trái xoan, thích náo nhiệt, tính cách rất độc lập,thích…”
Lời nói khá gập ghềnh,Lâm Ngôn cố gắng miêu tả về Vivian cho ông lão nghe,lại phát hiện chính mình căn bản không hề hiểu gì về nàng,đó là người đã từng chung sống với hắn hơn một năm,cho hắn những ngày bình thản, hạnh phúc. Hắn nhíu mày nhớ lại lúc nàng mang tạp dề bận rộn làm bữa sáng cho mình,kì quái là trong đầu chỉ hiện lên bóng dáng mờ nhạt của nàng,trên bàn làđĩa trứng chiên cùng sữa đậu nành,dương quang chói lọi xuyên qua khung cửa sổ,Lâm Ngôn nghĩ, sao cảm giác này lại quen thuộc như vậy ?
Một vị công tử dáng người cao to cầm một hộp cáđông lạnh,thật cẩn thận nói “Ta muốn làn điểm tâm cho ngươi.”
Làn da như ngọc cùng gương hiện dần dần hiện lên trước mắt hắn ,tưởng rằng sau một đêm điên cuồng kia Lâm Ngôn sẽ chấp nhận mình,hệt như một đứa béđược cho kẹo,thỏa mãn ôm eo hắn,cằm tựa lên vai , ôn nhu nói, lần sau sẽ tiết chế một chút.
Không có lần sau,một cây kim hung hăng đâm vào trong lòng Lâm Ngôn,đau đến mức ứa máu.
Có người từng nói,giữa hai người nếu chỉ còn tình yêu, thì tình yêu đó ngay cả chó má cũng không bằng,nhưng trong cuộc sống thực có bao nhiêu người đến cuối đời, có thể gặp được một người khiến bản thân mình thật sự rung động,không phải mỗi người đều may mắn cóđược một tình yêu thuần khiết nhất,tất cả những thứ xô bồ bên ngoài đều bị xem thường. Càng nhiều người, càng nhiều càng nhiều người,gần năm mươi tuổi,vàng bạc đầy nhà,quyền cao chức trọng,nhưng con cháu nhiễu loạn, bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng…
Ai nói chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão chính là tình yêu ? Có thể cùng nhau bạc đầu, không nhất định phải là tình yêu,những kẻ yêu nhau,không nhất định phải cùng nhau sống hết quãng đời còn lại,vận mệnh thật trớ trêu…Đáng tiếc dù cho như thế nào cũng chỉ có một đời.
Tâm sự cửu chuyển luân hồi,muốn nói lại không thể nói,ông cụ có chút thất vọng,lẩm bẩm một câu thanh niên bây giờ , luôn giấu mình trong chăn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tựa hồ bị chút khinh thị trên mặt ông cụ kích thích,Lâm Ngôn thu liễm tươi cười,hít một hơi thật sau nhìn ra ngoài cửa sổ,trong thành phốâm u,có một người đang đi về phương xa…
Hắn giống như mê sảng nhẹ nhàng nói “Hắn rất cao, bả vai thực rộng,eo lại chật hẹp rắn chắc,thích nhíu mày, những lúc như vậy giữa trán sẽ bị nhăn thành một đường, luôn thích híp mắt nhìn con,sóng mũi rất cao,cánh mũi thon gọn,người ta thường nói người có mũi như vậy thì tính tình không được tốt,hắn còn cứng đầu hơn con,lúc tức giận thì nghẹn một mình không thèm nói lời nào,đến lúc chọc giận con rồi mới nhận thua…Thực thích ăn dấm chua,dấm gì cũng ăn được,ngón tay vừa thon vừa dài,khớp xương rõ ràng,cả người lạnh như băng,tóc dài qua eo,bộ dáng của hắn sẽ không thay đổi nhưng móng tay cùng tóc sẽ dài ra,con vốn định giúp hắn cắt móng tay, nhưng chưa kịp…”
Trong lòng lại ẩn ẩn đau đớn,Lâm Ngôn nghẹn ngào,tiếp tục nói “Lúc đi đường, lưng rất thẳng,liếc mắt một cái liền có thể nhận ra hắn,trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi xà phòng,không phải sữa tắm,mà là xà phòng. Hắn biết đánh đàn,thư pháp cùng vẽ tranh đều rất giỏi,nhưng lại không chịu tự mình chải tóc,quần áo cũng bắt con mặc cho,không biết nấu nướng,nhưng lại muốn làm cá cho con ăn…Mặt dày leo lên giường của con không chịu xuống, đuổi mãi cũng không đi…”
Lâm Ngôn tưởng bản thân nhất định là có vấn đề,không thì vì cái gì yết hầu lại nghẹn ngào khó chịu như vậy,vì cái gì ngực giống như có tảng đáđè nặng…
_Có đôi khi hắn thật hung dữ,nhưng đều đối xử với con rất tốt,con đi đâu hắn liền theo tới đó,ngay cả lúc con đi vệ sinh cũng đứng trước cửa chờ,vẻ kiêu ngạo của hắn khiến con muốn cho hắn một đấm,nhưng hắn vẫn chấp nhận chờđợi con…Dùng phương thức hèn mọn nhất mà chờđợi,hắn mặc cái gì cũng đẹp,…Hắn muốn cái gì con đều nguyện ý mua cho hắn…con…con…
Vùi mặt vào lòng bàn tay,cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời “Con nhớ hắn, con mẹ nó con thật sự rất nhớ hắn…”
Lâm Ngôn hung hăng lấy ngón tay nhu nhu cái trán, ngón cái chống lên cằm,ngực đau như vỡ ra,đôi mắt đỏ bừng,áp lực nhiều ngày qua đã không thể khống chế. Hắn không muốn thất thố,bịt miệng, lại che lấy hai mắt,vô thố xoay chuyển vài lần,nhưng vẫn ở trước mặt ông cụ khóc thành tiếng, chôn mặt vào đầu gối khóc nức nở“Làm sao bây giờ a,hắn không cần con,hắn sẽ không trở lại…Con phải làm sao bây giờ….”
Ông lão xoa xoa đầu Lâm Ngôn,bàn tay khô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cái ót ủa hắn,ôn nhu nói “Bé ngoan, bé ngoan, đừng khóc, thích nhau như vậy tại sao lại phải chia tay,xem con khóc thành như vầy…”
Lâm Ngôn lắc đầu, khàn giọng nói “Tụi con không thểở bên nhau.”
_”Ông và Hoành Sinh đã bị người ta phỉ nhổ cảđời,không phải vẫn sống tốt,không có gì là không thể,chỉ nhìn xem con có muốn hay không thôi.”Ông lão chậm rì rì trấn an.
_”Tụi con không giống như ông và Hoành Sinh,chúng con căn bản không thểở bên nhau,lúc nào cũng cãi nhau,tính tình đều quật cường đến đòi mạng,luôn bắt đối phương phải thông cảm cho chính mình,nếu cứ tiếp tục như vậy thật sự sẽ không chịu nổi…” Lâm Ngôn đỏ mắt giãy dụa,nhớ tới ánh mắt lãnh đạm cùng tư thế có chết cũng không chịu thỏa hiệp của con quỷ trong bệnh viện, ,trong lòng lại cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Hắn cứ tưởng rằng ông lão nhất định sẽ e dè trước những mâu thuẫn về tính cách của hai người,ai ngờông ta chỉ xì một tiếng nở nụ cười, giống như nghe được một đứa con nít ba tuổi đang tùy hứng “Thật là khờ,con đừng nhìn ông cùng Hoành Sinh như vậy chứ hồi đó tuổi trẻ khí thịnh nóng nảy cũng từng đánh nhau, cãi nhau rồi thôi,ai còn để ở trong lòng.”
Lâm Ngôn quật cười cắn môi không nói lời nào.
Ông cụ càng cười to hơn,đầu ngón tay khô ráp sờ cằm Lâm Ngôn nói “Con từng cãi nhau với ai khác chưa ?”
_Không có.
_Còn hắn ?
_”Cũng không.” Lâm Ngôn căm giận nói “Hắn căn bản không thèm quan tâm đến những người khác, suốt ngày cứ dính lấy con.”
_”Vậy thìđúng rồi,ai sẽ lãng phí tinh lực để đi gây chuyện với một người không liên quan gìđến mình,ông nghĩđi nghĩ lại đều cảm thấy,hai đứa trẻ suốt ngày phân chia cao thấp,nhất định ngôi nhàđó sẽ rất náo nhiệt a.” Nghe ra Lâm Ngôn không phục,ông lão run rẩy thở dài “Có cãi nhau mới là vợ chồng,mấy đứa còn có tinh lực để cãi nhau,tức là yêu, chứđến tuổi ông bây giờ,muốn gây cũng không không còn ai để gây nữa.”
Ông cụ có chút cảm khái,Lâm Ngôn trầm mặc suy tư,tình cảm, hắn và Tiêu Úc,hắn vẫn luôn cho rằng đó là quan hệ giữa chủ thể và vật kí sinh,tất cảđều cái bẫy đãđược sắp đặt sẵn,thực tập, gặp quỷ, âm mưu cùng những bíẩn, kẻ chủ mưu còn chưa thấy bóng dáng,Lâm Ngôn cắn môi, có thể tin tưởng được sao ? Chỉ có người kia,chỉ có người kia đang âm thầm bảo vệ cùng chờđợi hắn, mới là chân thật.
Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn con người,cố tình lại chọn trúng hắn,là hắn bất hạnh, hắn quật cường hắn không phục , nhưng Tiêu Úc thì không đáng thương sao ?
Lâm Ngôn quay lại, nhẹ giọng nói “Vô dụng, hắn đãđi, không thể trở lại.”
Ông lão trầm mặc, gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên một biểu tình kiên định,lầm bầm lầu bầu nói “ Sách, hắn đi, ngươi không biết đuổi theo sao ? Không ai có thể nói trước cái gì,nếu hắn giữa đường té xỉu,ngươi còn có thểđứng ởđó mà chờ, ngoảnh mặt đi mặc kệ hắn ?”
Lâm Ngôn chà chà cái mũi,đột nhiên cảm thấy xấu hổ vìđã tỏ ra thất thố trước mặt ông cụ, vội vàng thu thập gương mặt rối tinh rối mù của mình,hỏi ngược lại “Vậy ông thì sao,nếu ông cùng Hoành Sinh cãi nhau,nếu hắn giận dỗi bỏđi, ông sẽđi tìm sao ?”
_”Tìm, nhất định phải tìm tuy rằng ông bị mù,hắn cho dù có giận cỡ nào cũng không dám bỏđi,nếu đi rồi,ông biết làm thế nào để tìm hắn vềđây.”Ông lão chậm rãi nói,biểu tình kiên định trên mặt lan tràn đến lời nói,tựa nhưđang hứa hẹn mà trịnh trọng đọc lên lời thề, “Lột quýt tiếp đi,về sau muốn ăn cũng không ăn được.”
Lâm Ngôn cứ tưởng rằng ông lão vìđang nhớ người yêu mà sầu não,lựa quả to nhất trong túi,một bên vừa lột vỏ vừa hứa hẹn nói “Con nhất định sẽ thường xuyên đến thăm ông,ông muốn ăn cái gì cứ nói cho con biết.”
Ông lão chỉ cười cười,không nói.
****
Ngày hôm sau Lâm Ngôn lại tới,cả ngày mưa dầm liên miên,những sạp quán ban đầu đều đã không thấy,Lâm Ngôn phải chạy qua mấy cái siêu thị mới có thể tìm được món quýt đường màông lão yêu thích. Thang máy bệnh viện vẫn chưa sửa xong, một đường leo cầu thang lên lầu sáu,đẩy cửa vào Lâm Ngôn mới phát hiện, chiếc giường đã trống không,hai hộ sĩđang thay drap giường,cả gian phòng đều tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
_”Ông Lương đâu ?” Lâm Ngôn đứng ở cửa,cầm túi quýt hỏi.
_”Đi rồi, bốn giờ sáng, suy tim.” Hộ sĩ mặt không chút thay đổi cầm ly sứ ném vào chậu, dùng chân đá ra ngoài “Ngươi là người nhà sao ? Vừa lúc, mau dọn dẹp mấy thứ này đi.”
Lâm Ngôn nóng nảy “Ngày hôm qua còn khỏe mạnh nói muốn ăn cái gì,sao bây giờ lại đột nhiên đi mất ?”
Một hộ sĩ khác tiếp lời “Người già mà,nào có thể giống như thanh niên các ngươi chịu nổi ép buộc,dù sao đó cũng là chuyện của ngày hôm qua.” Nói xong liền thổn thức “Kì thật, buổi sáng cũng đã cứu được,bác sĩ vừa đi không bao lâu ông ấy liền tỉnh,tự mình rút ống dưỡng khí ra…Lúc tới kiểm tra thì người đãđông cứng,nghe nói là già rồi mà chỉ có một thân một mình, có lẽ cảm thấy đã sống đủ,thật đáng thương.”
Núi nilông từ trong tay trượt xuống,quýt lăn lốc trên sàn,Lâm Ngôn ngây ngốc nhìn giường bệnh,đột nhiên hiểu được lời màông cụ nói ngày hôm qua.
Ông ấy không có thất hứa,Lương Thanh đi tìm Hoành Sinh của mình,phảng phất nhưđây là cách đơn giản nhất, là một chuyện thực sự rất bình thường,ở thiên đường,cũng như trên đường đi đến hoàng tuyền, dùng cái chết để hoàn thành một lời hứa,từ nay về sau chắp tay giai lão,bất ly bất khí, vĩnh viễn không bao giờ côđộc.
Từ nhà xác đi ra thật xa nhưng Lâm Ngôn vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt,trong nhà xác, ông lão nằm thật an tường,thậm chí làđang mỉm cười,phảng phất nhưđang đắm chìm trong một giấc mộng đẹp mà quên tỉnh lại. Mưa đã nhỏ hơn một chút,Lâm Ngôn mơ hồđi về phía trước,trên mặt vô cùng lạnh lẽo,dùng sức ngẩng đầu lên,hạt mưa lập tức rơi vào mắt, ẩm ướt một mảnh.
Tất cả số tiền tiết kiệm của Lương Thanh cùng Hoành Sinh chỉ vừa đủđể mua hai khoảnh đất đắt đỏ trong nghĩa trang thành phố, bọn họ không có con cái,không có người thân, lúc đưa tiễn chỉ có Lâm Ngôn cùng con mèo mướp của hai người, đói gầy trơ xương,vừa thấy Lâm Ngôn theo thợ mở khóa đi vào liền mềm nhũn meo một tiếng, Lâm Ngôn cho nó hai cây xúc xích nướng cùng một hộp sữa,vuốt đầu nó nói : chủ nhân của mày đãđi rồi, từ nay mày đành theo tao đi.
Bầu trời bao phủ một màu xám xịt,nhiệt độ không khí lại ấm áp,một người một mèo yên lặng đứng trước hai phần mộ,mộ bia bằng đá cẩm thạch màu đen bóng loáng đặt song song với nhau,trên đó khắc hai cái tên,nối thẳng đến “vĩnh viễn.”
Có những ước hẹn có thể vượt qua cả sinh tử,đồng quan cộng huyệt,thậm chí hóa thành quỷ cũng phải gắn bó cùng nhau…Lâm Ngôn ôm con mèo nhỏ,cầm cây dùđen đi về, tầm mắt vô mục ( không mục đích) mà nhìn xung quanh nghĩa địa,lẩm bẩm nói “Tao cũng phải đi tìm một người,cho dù tính tình người nọ khiến tao cảm thấy thật chán ghét,nghe nói mèo có thể thấy quỷ,mày nhất định phải phát hiện ra hắn,nhất định phải thay tao hung hăng cào hai cái lên mặt hắn.”
Nhân sinh khổđoạn, số mệnh vô thường,ai dám hy vọng xa vời thập toàn thập mỹ,không bằng liền cùng người mình yêu,tận hưởng lạc thú trước mắt,mơ một giấc mộng Nam Kha.
END 41