Đào Mộ Đào Ra Quỷ

Chương 31




_”Đừng nhìn, ta không chạy đâu.” Lâm Ngôn nhịn không được lầm bầm

Ngươi làm sao vậy ? Hắn bắt lấy cổ tay Tiêu Úc,lúc trước không phải vẫn rất tốt sao ?

Ta đã nói sẽ không đuổi ngươi đi.

Tiêu Úc dường như không nghe thấy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,không biết vì cái gì, Lâm Ngôn cảm thấy bộ dạng của Tiêu Úc làm cho người ta có cảm giác thực bi thương, giống như lúc mới gặp, một người đứng dưới ánh đèn trong đêm mưa,lẳng lặng chờđợi hắn mở cửa xe.

Bất quá trong khoảng thời gian này việc học của hắn cũng có nhiều tiến triển kì quái,Lâm Ngôn phát hiện mỗi khi mình tập trung tinh thần lực cho dù nhắm mắt lại vẫn có thể cảm giác được phương vị của Tiêu Úc, một cái bóng đen hình người, hoa hồđiệp bên cửa sổ bay bổng vầng sángmàu vàng nhạt mang đến cảm giác ấm áp dễ chịu,nhưng lại mỏng manh hơn rất nhiều so với ngọn lửa của tiểu đạo sĩ lúc đánh nhau với Tiêu Úc ở trên núi,trong một quyển sách giảng vềđạo thuật có giải thích,vật sống trên thế gian đều có dương khí,nhưng khi ma quỷ giả trang thành hình người thì không thể nhận ra bởi vì chúng biết lợi dụng âm dương hòa hợp để che giấu bản thân.

Loại năng lực này, người xưa gọi là “Khai Thiên Mục”,bình thường cần phải rèn luyện trong khoảng thời gian rất dài,giống như Lâm Ngôn như vậy rất hiếm thấy,hắn nhìn chằm chằm Khu Mộng phù thở dài,nghĩ rằng như vậy cũng tốt,ít nhất gặp phải quái nhân thì vẫn phân biệt được đâu là sống đâu là chết,không cần lại bị cô béđùa giỡn.

Từ khi cô bé kia xuất hiện Lâm Ngôn và Tiêu Úc cơ hồ một tấc cũng không rời,điều này khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ không nói nên lời,không biết vì cái gì,sự hiện diện của Tiêu Úc đã kích phát toàn bộ dục vọng tiềm tàng của hắn,Lâm Ngôn nhớ rõ trước kia chính mình cũng không có quá nhiều khác vọng,hiện tại lại bị thân ảnh thon dài của Tiêu Úc kích thích, ba ngày đã phải vào WC giải quyết một lần.

Mộng xuân tưởng chừng đã bị hắn vứt bỏở thời kì trưởng thành lại đột nhiên trở lại,Lâm Ngôn chui vào nhà vệ sinh khóa trái cửa,chống lên thành cửa, vói ngón tay vào mặt sau,chậm rãi tìm đến chỗ kia,ấn ấn xoa xoa, cả người giống như trúng tà. Lâm Ngôn cắn nắm tay không cho tiếng rên rỉ vọt ra khỏi cổ họng,mỗi khi khó nhịn lại phải tăng thêm một ngón tay,thời điểm an ủi mặt sau thì mặt trước cũng trướng đến phát đau,xoa nắn phía trước lại hư không không chịu được, khiến hắn khó chịu muốn khóc,không đủ, như thế nào cũng không đủ,hắn tựa vào bồn rửa tay thở dốc,hung hăng dùng nước lạnh áp chế khô nóng trên người,”Biến thái!” Lâm Ngôn nhìn chằm chằm chính mình trong gương, ác thanh mắng.

May mắn Tiêu Úc cũng không thích dính lấy hắn như trước kia nữa,thậm chí vài lần Lâm Ngôn chủđộng thân cận thì Tiêu Úc lại bất động thanh sắc né tránh,Lâm Ngôn cầm khăn lông lau mặt,đột nhiên nhớ tới lần đó trong phòng tắm,mặc danh kì diệu cóđiểm ủy khuất.

****

Thư kí của túi hồ sơ giáo sư gọi tới chậm hơn vài ngày so với dự kiến,Lâm Ngôn đang bị Thiên Can Chi cùng Ngũ Hành Nạp Âm tra tấn chết đi sống lại,nghe điện thoại truyền đến một giọng nữa ngọt lịm khiến hắn không khỏi rùng mình,từ khi cô bé mặc đồđỏ xuất hiện,hắn theo phản xạ cóđiều kiện mà sinh ra tâm lý sợ hãi với những người xa lạ,nữ thư kí xin lỗi vìđội viên biết cách liên lạc với thầy phong thủy kia vừa mới đi công tác về, đang chỉ sửa lại danh sách những thành viên tham gia khai quật.

_Như vậy,hôm nay cũng đã trễ rồi,ngày mai hoặc ngày mốt ngươi có thời gian không ? Làm phiền ngươi tới sở nghiên cứu một chuyến,xem qua những tư liệu mà mình cần.

_”Ngày mai đi.” Lâm Ngôn tùy tay vẽ một lá bùa,là phù chú nhập môn, che mắt tiểu quỷ“Mười giờ sáng, phiền ngươi rồi.”

_”Không sao.” Nữ thư khí nói xong do dự một chút…”Ân, có thểđừng nói cho giáo sư biết đến giờ này ta mới gọi điện cho ngươi được không,ta vừa mới vào làm việc không lâu,không muốn gây ấn tượng xấu cho giáo sư.”

Lâm Ngôn cúp điện thoại, lưu số di động của nữ thư kí vào danh bạ,khi ngẩng đầu lên Tiêu Úc vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như lúc nãy,dường như căn bản không thèm đểýđến nội dung cuộc trò chuyện. Lâm Ngôn ném bút , leo lên sôpha,dùng trán cọ cọ bả vai Tiêu Úc,nhỏ giọng nói “Chuyện của ngươi đã có mang mối,ngày mai cùng đi với ta chứ ?”

Ánh mắt Tiêu Úc trở nên lạnh lẽo,Lâm Ngôn đã sớm đoán trước hắn sẽ phản ứng như vậy,thở dài nói “Biết ngươi không thích,nhưng ta vẫn luôn cảm thấy có người gài ta vào mộ,đến bây giờ vẫn bị theo dõi,hai ta dù sao cũng ngồi chung một chiếc thuyền,hiện tại ngay cả linh hồn của Tiêu Cô cũng bị kéo và,tục ngữ có câu thà hành động còn hơn ngồi chờ chết,nói không chừng kẻ mang ta vào mộ của ngươi sẽ biết chút gìđó.”

_”Rất nguy hiểm.” Tiêu Úc nhíu mi

_”Ta biết.” Lâm Ngôn ôm gối,nghĩ nghĩ“Không phải còn có ngươi sao,nói thật, có ngươi ta rất yên tâm.”

Tiêu Úc từ chối cho ý kiến, ôn nhu vuốt ve tóc Lâm Ngôn,trong ánh mắt thâm thúy ẩn dấu điều gìđó mà hắn nhìn không ra,Lâm Ngôn bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương,theo bản năng bắt lấy cổ tay Tiêu Úc hói “Ngươi sẽ luôn ở bên ta chứ ?”

Tiêu Úc vẫn trầm mặc như trước, một hồi lâu mới khẽ gật đầu.

****

Lúc đưa cơm chiều cho A Nhan, Lâm Ngôn có kể về việc mình bị Tiêu Úc bắt ở nhà học đạo thuật,tiểu đạo sĩ nghe xong thật hưng phấn,cơm chiều chưa ăn xong đã lôi kéo hắn ôn luyện những kiến thức cơ bản,nói đừng nhìn trong sách viết đơn giản như vậy , kì thực mỗi một loại bùa chúđều cần phải có một tâm pháp tương ứng để duy trì,đơn thuần là vẽ kí hiệu,người có thiên phú có thể thực hiện được một phần hiệu quả vốn có,nhưng đại đa số người chỉđược một tờ giấy vô nghĩa,không có bất cứ tác dụng nào.

_”Chờ, chờ ta xuất viện sẽ dạy ngươi.” Sắc mắt tái nhợt của tiểu đạo sĩ bỗng ửng đỏ,hai mắt lập lòe quang mang “Tuy rằng không bằng sư phụ,nhưng nhập môn đánh tiểu quỷ bảo đảm không thành vấn đề.”

Lâm Ngôn dở khóc dở cười,ôm đầu nằm trên chiếc giường bệnh sát vách,nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người,không lâu trước còn ngồi trên lớp học với mấy nữ sinh nhát gan nghe giảng về cuộc hành trình khảo quật lăng mộ,lúc nghe tới thi hài các nữ sinh sợ tới mức nhảy dựng,lão Tam chỉ về phía tiểu đạo sĩđang ngồi trong góc nói với Lâm Ngôn phải cẩn thận người kia,cẩn thận một chút, nghe đồn những người đắc tội với hắn đều gặp phải quỷ,nói xong còn trợn to hai mắt,khiến mọi người cười vang.

Nhưng hiện hại hắn bị một con quỷ bò lên người,bị hai “người khác” nhớ thương,còn mua một bình chu sa tính toán cùng tiểu đạo sĩ học cách trừ ma đuổi quỷ,Lâm Ngôn thật sâu thở dài,cảm khái nói “Ta nào muốn học,còn không phải bị vị tổ tông kia ép buộc.”

_”Gần đây hắn trở nên là lạ,mỗi ngày đều bụng đầy tâm sự,hỏi thì hắn không chịu nói.” Lâm Ngôn nhu nhu mặt ,” A Nhan, ngươi nói thử xem, con quỷ kia đang nghĩ cái gì vậy ?”

Tiểu đạo sĩ trầm mặc một lúc lâu,mới nói “Ngươi thực đểý hắn.”

Lâm Ngôn nghiêng người đối mặt với A Nhan,ngón tay vô thức xoay vòng vòng trên sàng đan, bất đắc dĩ nói “Không đểý tới hắn thì ta đểý tới ai đây,đều sắp như hình với bóng suốt hai mươi bốn giờ,bạn gái cũng chưa được như vậy.” Nói xong lại nhìn lướt qua di động,cau mày bật dậy “Không được ta phải đi,hôm nay là sinh nhật của Vivian,ta đã sớm đáp ứng nàng,nếu đến muộn thì không hay lắm.”

_Vivian ?

_”Người đã cho chúng ta vé trong buổi tọa đàm đó.” Lâm Ngôn chột dạ liếc liếc nhìn Tiêu Úc.

A Nhan bứt một sợi chỉ trong chăn,quấn lên ngón tay,cằm nhọn hướng về phía Tiêu Úc, đăm chiêu nói “Hắn chịu thả ngươi đi ?”

Lâm Ngôn vừa định gật đầu , đột nhiên cảm thấy không thích hợp,thuận tay cầm gối ném về phía tiểu sĩ, hung hăng nói “ Gì mà thả hay không thả chứ,bị quỷ theo cũng phải có nhân quyền chứ.”

Tiểu đạo dĩ tựa đầu lên gối,lắc đầu nói “Ta, ta thấy, hắn thích ngươi.”

Biểu tình Lâm Ngôn cứng đờ,ngữ khí có chút mất tự nhiên “Bậy bạ,đều già hết rồi cái gì mà thích hay không thích.” Lâm Ngôn một bên vừa dọn dẹp cà men vừa vội vàng lảng sang chuyện khác “Ngày mai muốn ăn gì,trong nhà có xương heo, mai hầm canh cho ngươi nhé ?”

A Nhan nhìn Lâm Ngôn hồi lâu, làn da thật trắng,đôi mắt đen láy,thậm chí ngay cả con ngươi cũng lớn hơn người ta,luôn luôn bao phủ một tầng sương mù,vừa thấy liền liên tưởng ngay đến một loài bò sát,bị hắn nhìn chằm chằm,Lâm Ngôn chỉ cảm thấy toàn thân đều đổđầy mồ hôi hột. A Nhan khẽ nhếch miệng,đáy mắt chợt lóe lên một tia lãnh ý,nhẹ nhàng nói “Qủy luôn rất chấp nhất,chớ chọc chúng nó.”

Lâm Ngôn lập tức dừng lại,A Nhan vừa dứt lời hắn đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng bệnh an tĩnh đến mức khiến người ta phải hốt hoảng,tầm mắt nhìn qua Tiêu Úc,Lâm Ngôn miễn cưỡng cười cười “Yên tâm, ta có tính toán,nhân quỷ thùđồ,ta cũng muốn trở lại với cuộc sống bình thường.”

****

Cho tới bây giờ, Lâm Ngôn đều tránh phải chạm mặt Vivian,nhưng lần này hắn cũng không biết vì cái thì không thể không đi,đáp ứng người ta là một chuyện, nhưng gần nhất hắn luôn bị nhốt ở nhà nên cảm thấy rất ngột ngạt,nhìn những tấm phù chú rải rác khắp giường,bàn, sô pha cùng hai chồng sách cao ngất, Lâm Ngôn chỉ cảm thấy mình giống như mụ phù thủy trong truyện cổ tích,chỉ còn thiếu chổi là có thể bay ra từ tầng mười hai. Thật sự rất muốn nghe tiếng người,Lâm Ngôn thở dài,trừ bỏ A Nhan , Doãn Chu, Tiêu Úc ra,là thanh âm của những người bình thường.

Nhưng trên thực tế,nhưng khi đến nơi tổ chức bữa tiếc thì Lâm Ngôn liền hối hận,Vivian luôn thích những chỗ náo nhiệt,hắn còn chưa ăn cơm chiều,đã bị lôi đi ca hai,đêm mùa hèấm áp ẩm ướt,quán rượu mở sát bờ biển,trong gióđêm tràn mùi hương thoang thưởng của Hà Hoa,khiến Lâm Ngôn mạc danh kì diệu nhớ tới quãng thời gian phía trước,khi đó sau khi ăn tối xong, hắn cùng Vivian nắm tay nhau đi dạo bên bờ hồ,cái bóng của hai người bịánh đèn kéo thật dài,nhạc công tháo mũ thổi cho hai người một khúc jazz trầm lắng, Vivian liền không chút do dựđưa trở về một nụ hôn, Lâm Ngôn ở một bên tủm tỉm cười cười.

Bình tĩnh mà nghĩ lại thì quãng thời gian ở bên Vivian cũng coi như một kỉ niệm đẹp,tuy rằng không quá oanh oanh liệt,nhưng vẫn bình thản ấm áp động lòng người.

Khi đó hắn cũng từng thật lòng mang nhẫn vào cho Vivian,thật cẩn thận ảo tượng có một người sẽ cùng mình đi hết quãng đời còn lại.

Nhưng sau đó thì sao ?

Tiếng nhạc dồn dập trong bar khiến người ta cảm thấy xao động,nhịp trống cường liệt mạnh mẽđánh vào màng nhĩ của hắn,thậm chí ngay cả trái tìm đều đã hòa nhịp với theo tiếng nhạc,Lâm Ngôn cảm thấy hốt hoảng, ngồi trong góc khuất một ly rồi lại một ly,trong bóng đêm nam nam nữ nữ tận tình ôm nhau,trên bàn rượu không ngừng uốn éo thân thể,giống như một hồi phong ma thịnh yến. Bất tri bất giác chai rượu đã cạn đáy, nhiệt độ cồn cắt thẳng yết hầu,Lâm Ngôn dần dần cảm thấy thiên toàn địa chuyển,choáng váng nằm trên bàn, trong miệng không ngừng nỉ non một cái tên…

…Tiêu Úc, Tiêu Úc.

Đại não bị cồn rượu gây tê, trở nên chết lặng không nghe sai sử,Lâm Ngôn phải mất thật lâu mới biết mình đang nói gì“Mẹ nó, ngươi thật biến thái mà.” Hắn hung hăng tự mắng mình một câu.

END 31


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.