Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 - Chương 82: Bình minh: Họa đổ máu




Loài ve rận khát máu thành tính, nhất định là bị mùi máu rắn ở đây thu hút mà tới. Trong rừng này, số lượng ve rận nhiều khủng khiếp, hơn nữa rõ ràng là đang đói ngấu, tất cả đều đổ xô đến đây.

Tôi dí đuốc xuống, đốt trụi đám ve rận trên các bụi cây xung quanh, chân tôi bị cắn mấy chỗ, lúc này không có thời gian để xử lý nữa, chỉ đành mặc kệ nó, nghĩ cách đột phá vòng vây này.

Bàn Tử dùng khẩu súng nổ nòng làm thành một cây đuốc tạm bợ, chúng tôi dùng lửa dồn ép chúng, dìu Phan Tử đứng lên. Vừa nhìn, thấy sau lưng Phan Tử đã bị đốt đầy những nhọt máu, lúc trước vì áp lưng xuống mặt cỏ nên không nhìn thấy.

Bàn Tử lập tức dí đuốc xuống đốt, vừa đốt một cái đã có cả một tảng bự rớt xuống, tiếp đó, chúng tôi kéo theo ba lô của Phan Tử, rồi mau chóng rời đi.

May là máu Phan Tử đã ngừng chảy, chứ không lại càng kéo thêm nhiều lũ ve rận hơn nữa. Quay đầu nhìn lại, liền thấy, xác con trăn khổng lồ đã hoàn toàn bị bao trùm bởi những đốm đen sì, chẳng mấy chốc mà chúng sẽ hút khô kiệt xác rắn chỉ còn dư lại một lớp da, giống như các bộ xương rắn chúng tôi từng thấy trong thung lũng.

“Lúc xét chọn Bốn loài có hại, thế mà không thêm lũ này vào, thật quá uất ức cho nó.” Bàn Tử nhìn mà líu lưỡi nói.

Chúng tôi dìu Phan Tử đi suốt, đến một nơi bên cạnh đầm lầy, sợ vết máu trên người chúng tôi lại kéo đám ve rận đến nữa, bèn dùng nước lau rửa toàn bộ vết máu trên người và trên ba lô Phan Tử. Tắm rửa một hồi, trời bắt đầu tảng sáng, cuối cùng cũng đã tới bình minh. Tôi nhìn bầu trời dần hiện ra màu sáng trắng mà khóc không ra nước mắt, tôi đã vượt qua đêm thứ hai ở nơi đây, nếu có thể, tôi thực sự không muốn trải qua đêm thứ ba nữa.

Bàn Tử lại hỏi tôi đi đường nào thì tốt bây giờ, tôi móc chiếc la bàn ra, trèo lên ngọn cây, định học theo cách của Phan Tử.

Ánh nắng ban mai quá u ám, lúc mờ lúc tỏ, tôi trèo lên cây xong, đột nhiên hít phảimột bầu không khí quá đỗi trong lành dịu mát, tinh thần không khỏi chấn động. Cái nơi quái quỷ này, nếu muốn nói có cái gì hay ho, thì chắc hẳn chỉ có buổi sáng là có thể khiến tôi rung động, có lẽ là bởi vì buổi đêm ở đây quá đỗi đáng sợ.

Tôi không biết phải miêu tả cái cảm giác này như thế nào, tôi vốn cứ tưởng là mình sẽ nhìn thấy những tán cây mênh mông giống như trước đó tôi từng thấy, thế mà, đột nhiên một con quái vật khổng lồ xuất hiện khiến tôi tức khắc không thể suy nghĩ được gì. Mãi nửa ngày tôi mới phản ứng lại được: Nếu tôi không trèo lên cây ở chỗ này, rất có thể tôi sẽ tiếp tục đi thẳng, vậy là sẽ bỏ qua ngôi đền thần ở ngay sát gần thế này.

Khác hẳn các di tích trước đây, ngôi đến thần này là một tòa kiến trúc hoàn chỉnh, vừa khổng lồ lại vừa cao tầng, dưới ánh sáng lúc này thì không thể thấy rõ toàn cảnh được, nhưng cảm thấy quy mô của nó phải to hơn gấp bội kích cỡ mà tôi đang nhìn thấy đây. Hơn nữa, nhìn các đường nét của nó, mức độ bảo tồn tốt hơn rất nhiều so với những đống phế tích hoang tàn lổn ngổn trong rừng mưa. Trong toàn khu di tích mà tôi có thể nhìn thấy, chỉ có một số ít chỗ là mọc cỏ dại cùng cây cối, tôi còn nhìn thấy cả một vùng rộng lớn toàn những tảng đá to tướng khô ráo và lâu đời. Đứng từ khoảng cách này nhìn lại, các cột trụ của đền thần cùng những bức phù điêu Tây Vực cổ xưa trên vách tường trông như những hoa văn tinh tế chạm trổ trên một mặt đá khổng lồ, tạo cảm giác thần bí không gì sánh được.

Tôi dẫn Bàn Tử đi về phía đó, chưa đến hai phút, chúng tôi đã ra khỏi khu rừng, tiến vào trong phạm vi của khu di tích, cây cối thưa thớt dần.

Từ dưới tầng tán cây nhìn lên, khu di tích lại càng rộng lớn đến kinh người, nhìn một cái mà cứ có cảm giác rất giống Angkor Wat, đâu đâu cũng là những hành lang bằng đá, những tháp vuông bằng đá không biết tên, cuối cùng đến một chỗ cao, nhìn thấy ngôi đền thần khổng lồ đằng sau tán cây, Bàn Tử trông mà sợ điếng người. Tôi vừa nhìn vừa trầm trồ: “Nếu mà nơi này được khai phá thì đây trở thành kỳ quan thứ chín của thế giới rồi ấy nhỉ, anh có tin không?”

“Tin.” Bàn Tử chợt nhìn thấy cái gì, chỉ về một hướng cho tôi xem. “Không phải kỳ quan thứ chín của thế giới mẹ nữa rồi, mà là kỳ quan số một của chúng ta đấy, cậu nhìn bên kia xem.”

Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, liền thấy phía trước đền thần có một khoảng đất bằng phẳng, ở đó có một dãy mười mấy cái lều bạt lớn nối liền liên tiếp, thì ra đó là một doanh địa.

Lều bằng vải bạt, rất lớn, rất cũ, lẻ tẻ cái to cái nhỏ, có màu xám tro của đá, cho nên khi mới nhìn thoáng qua tôi không phát hiện thấy. Đây không phải lều bạt của nhóm người A Ninh, nhưng cũng không cũ đến mức như đã ở đây mấy chục năm rồi, trong lòng tôi liền lóe lên một tia hy vọng. Đúng lúc ấy, Bàn Tử kêu lên:

“Đây là lều bạt của chú Ba cậu đấy, Bàn gia tôi nhận ra mà!”

Tôi lập tức vui mừng khôn xiết, thiếu chút nữa là rống tướng lên rồi, thật đúng là “Núi cùng nước tận tưởng hết lối, liễu rủ hoa cười bỗng gặp làng”. Xem ra, lão trời già đã vần vò tôi đủ rồi, giờ muốn cho tôi nghỉ ngơi một chút đây mà.

Tôi và Bàn Tử lập tức xông về phía doanh địa, không biết là lấy sức ở đâu nữa, trong đầu tôi nghĩ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, ngủ một chút thôi.

Chúng tôi lao điên cuồng đến bãi đất trống phía trước di tích, đây là một quảng trường được xây đắp bằng các phiến đá lớn, ở giữa có nhiều ao nước lớn, là nước lưu thông,trong leo lẻo, có thể nhìn thấy đường hành lang gấp khúc ở dưới đáy ao, sâu bên dưới đường nước đó là một mảng tối đen, không biết thông đến chỗ nào. Rõ ràng vốn là nó ở trên mặt nước, giờ đã bị chìm rồi, ngôi đền thần khổng lồ chúng tôi nhìn thấy đây có lẽ chỉ là đỉnh chóp của toàn bộ ngôi đền năm xưa mà thôi, có lẽ là tầng cao nhất, tòa kiến trúc này rốt cuộc hùng vĩ đến mức nào, thực sự không thể ước đoán được.

Còn chưa đến gần doanh địa, Bàn Tử bắt đầu gọi to, gọi suốt hồi lâu mà chả có hồi âm gì, cắm đầu chạy miết, liền nhận ra doanh địa này có điểm không ổn.

Cả doanh địa yên tĩnh đến mức đáng sợ, không một bóng người, không một âm thanh hoạt động hay tiếng trò chuyện nào, yên lặng như tờ, cứ như là đã bị bỏ hoang.

Chúng tôi chạy đến sát mép doanh địa thì dừng lại, đã kiệt sức rồi, sự hưng phấn lúc nãy đã lại biến mất rồi, tôi đã nhận ra có lẽ còn khướt nữa mới được nghỉ ngơi. Bàn Tử thở phì phò, yên lặng, lắng nghe thật kỹ, doanh địa lặng im trong ánh ban mai, không một chút âm thanh nào, trong cánh rừng mưa hoang vắng, không cảm nhận được một chút hơi thở sự sống nào.

Bàn Tử liền lẩm bẩm nói: “Không xong, có khi chúng ta tới không đúng lúc rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.