Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 2 - Chương 23: Tiếp tục giải mê




Editor: Thanh Du

Beta: Tiểu Điệp

*****

Hắn đứng dậy, tiến lại gần cánh cửa đá cuối hành lang, sờ sờ khung cửa, nói: “Đây đích xác là một cơ quan, nhưng cấu tạo lại cực kỳ đơn giản, chỉ lừa được trẻ con thôi. Cho nên chú Ba của cậu hai mươi năm trước không nhận ra, hai mươi năm sau lại có thể.”

Bàn Tử thấy hắn hình như đã biết được điều gì đó, vội ngắt lời: “Tiểu Ca, cậu biết gì thì nói toẹt ra đi, cứ úp úp mở mở mãi sốt hết cả ruột!”

Muộn Du Bình đáp: “Tôi lấy một ví dụ đơn giản, anh nghe qua là hiểu ngay. Nếu có một ngôi nhà hai tầng, mỗi tầng có một phòng; anh đi ra từ phòng ở tầng hai, đúng lúc đó tôi lại chồng thêm một tầng xuống dưới đáy tầng một. Đến khi anh quay về, phòng ở tầng hai đã chuyển lên tầng ba, mà phòng ở tầng một lại lên tầng hai.”

Ví dụ này kể ra cũng không được đơn giản cho lắm, Bàn Tử nghe như vịt nghe sấm, xòe hai ngón tay tính tính toán toán: “Một hai, hai một, một hai một, lại còn cái gì mà một hai ba nữa, mẹ nó cậu càng nói tôi càng rối.”

Còn tôi vừa nghe đã hiểu “thang máy” mà chú Ba nói nghĩa là gì, có lẽ chú vừa phát hiện ra bí mật này thì trong đầu đã bật ra từ ấy. Tôi cảm thán, đồng thời cũng không khỏi chấn động. Chuyện này thực sự nằm ngoài dự liệu, nhưng lại hợp lý hợp tình, vả lại kết cấu như thế cũng không quá phức tạp, quả thực chỉ là trò hề để lừa trẻ con.

Tôi thấy Bàn Tử hoàn toàn không hiểu, mới giải thích lại cho hắn một lượt. Hắn hiểu ra, có vẻ mất hứng: “Thì ra là thế, mẹ nó đúng là đơn giản thật. Tôi còn tưởng có bí mật gì ghê gớm lắm, thì ra cũng chỉ đến thế.”

Trong lòng tôi ngấm ngầm cảm thấy hổ thẹn, tôi vốn là dân kiến trúc, cơ quan dạng này hoàn toàn thuộc phạm trù kiến trúc học, thế mà không mảy may phát hiện ra, có lẽ phải nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mới được. Xem ra xét việc gì cũng nên đi từ những điều cơ bản nhất mới phải đạo.

Nét mặt Muộn Du Bình cũng không giãn ra được chút nào, hắn kiểm tra kĩ càng khung cửa rồi lại vòng qua nhìn nước trong đài phun, nhìn cử chỉ của hắn thì hình như còn có gì đó khúc mắc. Tôi hỏi hắn: “Sao vậy, có chuyện gì à?”

Hắn gật đầu, đáp: “Những chuyện chú Ba cậu trải qua so với chúng ta có mâu thuẫn khá lớn, không biết cậu có nhận ra không?”

Tôi nghi hoặc nhìn hắn, kỳ thực tôi cũng hiểu ý kiến hắn vừa đề ra có gì đó mâu thuẫn, nhưng lại không nghĩ ra không hợp lý chỗ nào. Muộn Du Bình tiếp lời: “Chú Ba cậu từ đầu tới cuối chỉ nằm trong căn phòng này, không hề bước ra hành lang, cho dù các phòng có lên lên xuống xuống thì vẫn cứ là căn phòng ấy, làm sao mà thay đổi được ~”

Nghe hắn nói tôi lập tức sáng ra, nhất định là như thế rồi. Hắn còn bồi thêm: “Vả lại phòng phụ trong cổ mộ xưa nay luôn có hai căn đối xứng ở hai bên trái, phải, làm gì có chuyện chỉ có một gian cọc cạch. Theo lẽ đó mà suy thì trước mặt chúng ta hẳn phải có một phòng nữa mới đúng.”

Chúng tôi bước vào hành lang, lấy đèn pin chiếu một vòng, nhưng chỉ thấy một bức tường lát cẩm thạch trắng chắn phía đối diện, không thấy cánh cửa nào cả. Muộn Du Bình ghé tai sát tường, hai ngón tay lần lần trong kẽ gạch, mò mẫm từng rất kĩ lưỡng. Lần mò đến hơn mười phút mới lắc đầu bỏ cuộc, xem ra đây đúng là một bức tường gạch xịn.

Bàn Tử chờ lâu phát sốt ruột, ngáp dài một cái: “Để ý chuyện phòng phụ làm cái gì, mẹ nó đường thoát còn chưa thấy đâu đây này. Dù biết được chuyện gì đã xảy ra thì cũng đến nối đuôi nhau chết là cùng.”

Bàn Tử nói cũng có lý, tôi thở dài, thầm nghĩ làm thế nào mà cả hai lần chú Ba đều thoát ra được, rốt cuộc chú có mánh gì không biết. Lần đào thoát thứ hai trên người chú không hề có đồ lặn, chẳng lẽ chú nín thở bơi một mạch từ cổ mộ ra?

Trong những chuyện chú từng trải qua, tất nhiên còn một số chuyện tôi chưa biết, đúng hơn là lão cáo già kia một mực không chịu khai ra. Chú Ba ơi là chú Ba, chú có biết mấy câu chém gió vô thưởng vô phạt có thể hại chết cháu trai chú dưới đáy biển sâu hơn mười mét này không chứ.

Hai người kia không lên tiếng nữa, có lẽ đang suy xét toàn bộ sự việc. Tôi cũng âm thầm suy tính, thực ra muốn thoát khỏi cổ mộ chỉ có mấy con đường. Một là lối cũ ta về, chuyện này dĩ nhiên không thể xảy ra, trừ phi chúng tôi có thể nhịn thở lâu như cá heo. Hai là tìm được thông đạo bí mật mà nhũng người thợ xây lưu lại, đây là biện pháp hiệu quả đối với đấu trên cạn, nhưng với hải đấu xem ra không khả thi cho lắm. Bởi lẽ mộ thuyền táng dưới đáy biển là loại mộ xây hoàn chỉnh trên một con thuyền rồi mới đánh đắm xuống đáy biển, cho dù đào được thông đạo thì cũng là thông với biển, làn nước này tự nhiên trở thành lằn ranh ngăn cách âm dương cực kỳ tiện lợi.

Thứ ba, chính là chiêu ngu ngốc nhất – đào thẳng từ trong này ra. Tôi ngẩng đầu ngó qua đỉnh mộ, chỉ thấy gạch ngói ảm đạm, không nén nổi một tiếng thở dài. Xem ra cho dù có đào được động cũng tốn không biết bao nhiêu công sức.

Tôi thử đặt mình vào vị trí người thiết kế ngôi mộ này, để xem nếu dùng những nguyên lý kiến trúc đơn giản nhất thì phía trên đỉnh mộ sẽ là gì.

Có thể khẳng định một điều, nếu chỉ toàn gạch thì nhất định không thể hình thành kết cấu kín khí; giữa các kẽ gạch chắc chắc phải bịt kín đất sét trắng, bên trên hẳn phải có một lớp gỗ quét sơn chống thấm nước, trên nữa lại đắp thêm đất sét.

Nghĩ đến đây, đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, nhanh chóng biến thành một kế hoạch mạo hiểm. Tôi hào hứng nói với hai người kia: “Kỳ thực cũng chẳng có gì đáng sợ, tôi ước chừng chúng ta chỉ cách mặt biển hơn mười thước là cùng. Ngôi mộ này chứa cơ quan vận hành thang máy, dĩ nhiên phải xây tương đối cao, do vậy đỉnh mộ cách đáy biển cũng không quá xa. Nếu rơi vào đường cùng, chúng ta còn có thể đào thẳng lên. Mực nước trên hải đấu này cũng không quá sâu, nếu căn đúng lúc thủy triều xuống, tôi tính chỉ cần lớp cát bên trên không lún xuống thì chúng ta hoàn toàn có thể thoát ra ngoài.”

Bàn Tử xua xua tay, uể oải đáp: “Lúc vào cả đám chẳng mang theo công cụ gì, bên trên toàn là gạch đá, lấy cái gì mà đào, đào bằng tay không chắc?”

Tôi vội nói: “Anh không biết hả, mộ thuyền táng dưới đáy biển, gạch xây mộ phần lớn đều rỗng ruột, chịu được áp lực nhưng lại rất dễ vỡ. Chúng ta chỉ cần kiếm mấy thứ đồ kim loại đập đập vài cái, nhất định có thể đào được một cái động.”

Bàn Tử nghe thế lập tức phấn khích: “Ấy, cách này nghe cũng có lý phết. Chúng ta đừng lo đổ đấu nữa, đi kiếm công cụ đào dần lên thì hơn. Mộ này lớn thế, hẳn là trong gian mộ chính có đồ đồng bồi táng.”

Tên mập này vốn là người như thế, nếu biết mình chết chắc rồi thì chẳng muốn động chân động tay gì nữa, nhưng khi biết vẫn còn một tia hi vọng thì sẽ cố gắng hết sức mình. Tôi suy tính trong giây lát, âm thầm vạch sẵn trong đầu một phương án, cũng may tôi vốn là sinh viên kiến trúc nên rất quen với những chuyện thế này. Đắn đo một hồi, thấy mọi điều kiện đều phù hợp, chỉ cần lợi dụng chừng mười phút triều hạ, cố đào cho xong động thì khả năng chạy thoát thành công khỏi đây là rất lớn!

Lúc này Muộn Du Bình mới lên tiếng : “Thời gian từ giờ đến lúc triều rút còn rất dài, không khí trong này không biết có đủ dùng đến lúc ấy không, mọi chuyện còn tùy vào thiên ý.”

Bàn Tử nhảy dựng lên, nói: “Khỉ gió, vậy khỏi cần biết thủy triều đã xuống hay chưa, cứ đào một cái lỗ đã rồi tính sau. Chết vì ngạt là cái chết phờ phạc, thà bị bánh tông cắn chết còn sướng hơn!”

Tôi định nói cho hắn biết, nếu đào không đúng lúc thủy triều rút thì lớp nước trên đỉnh mộ ít nhất phải dày 2 mét, đám nước này mà ào vào thì đừng nghĩ đến chuyện chui ra; cả mộ thất lớn chừng này đại khái cũng chỉ mất vài phút là ngập đầy nước. Nhưng tôi thấy hắn hào hứng như vậy, cũng không nỡ dội cho gáo nước lạnh.

Ba người chúng tôi xốc lại tinh thần, sửa soạn đồ đạc hướng về phía hành lang. Vừa bước ra khỏi cánh cửa đá, ba người bỗng sửng sốt, Bàn Tử thì chửi oang lên: “Mẹ nó, cái chỗ này sao mà quái thế.”

Trước mặt chúng tôi, ở vị trí bức tường gạch ban nãy đột nhiên xuất hiện một khung cửa. Tôi chiếu đèn pin vào, chỉ thấy sau cánh cửa đặt một cỗ quan tài gỗ lim viền vàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.