Lâm Lăng khó hiểu hỏi: "Mấy cái này dùng để làm gì?"
"Dùng để xỏ khuyên."
"Xỏ...!cái gì cơ?" Lâm Lăng vẫn không hiểu mô tê gì.
Thẩm Quân Hạo nhìn cậu chằm chằm: "Tiểu Lâm, anh sẽ xỏ cho em một cái khuyên vú."
Thẩm Quân Hạo không nói nghĩ mà trực tiếp cứng rắn nói sẽ, anh vốn đã không muốn cho cho Lâm Lăng cơ hội từ chối.
"Xỏ...!khuyên vú sao?" Lâm Lăng ngơ ngẩn nhìn anh, dường như đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ vào ngực mình: "Ở chỗ này à?"
"Đúng vậy."
"Anh nói là, anh tự xỏ cho em? Ở trên người em?" Lâm Lăng lại hỏi.
"Ừ."
Lâm Lăng sửng sốt vài giây.
Lúc này cậu phản ứng có chút chậm chạp: "Vậy...!sẽ chảy máu phải không?"
Thẩm Quân Hạo nói: "Sẽ chảy, nhưng không nhiều đâu."
Lâm Lăng cảm thấy bản thân có quá nhiều câu hỏi: "Nhưng mà sao anh lại muốn xỏ cho em thế?"
"Bởi vì anh yêu em." Thẩm Quân Hạo nghiêm túc nói: "Anh muốn lưu lại một ấn ký trên người em."
Lâm Lăng chăm chú nhìn đống đồ trên bàn, lại ngơ ngác nhìn Thẩm Quân Hạo chốc lát, cuối cùng thò tới hôn anh một cái: "Được, anh xỏ đi."
Cậu nói rất nhẹ nhàng, giống như chuyện này chỉ là chuyện râu ria không đáng quan tâm.
Thẩm Quân Hạo đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của Lâm Lăng.
Anh đoán Lâm Lăng có lẽ sẽ sợ hãi, sẽ nắm chặt tay anh, chưa nói xong đã rơi nước mắt cầu xin anh đừng xỏ khuyên cậu.
Anh sẽ phải dỗ dành cậu thật lâu, đến khi cậu đồng ý mới thôi; hoặc là ngay lúc mấu chốt Lâm Lăng không nghe lời anh, anh đành phải trói Lâm Lăng lại, uy hiếp nếu cậu còn lộn xộn anh sẽ đâm vào thật sâu.
Nhưng mà Thẩm Quân Hạo đã quên, Lâm Lăng căn bản không sợ đau.
Cậu là một con quái vật nhỏ kì lạ, cậu vô cùng mẫn cảm với đau đớn, chỉ một cơn đau nhỏ đã có thể làm cậu bật khóc; nhưng cậu lại vô cùng thích đau, cơ thể này bẩm sinh đã biết đạt được sảng khoái từ trong cảm giác thống khổ.
Thẩm Quân Hạo mở cái hộp nhung ra, Lâm Lăng nhìn thấy một đôi đinh bạc.
Đinh bạc nhìn đối xứng, một cái làm thành hình mũi tên, còn cái còn lại hình vòng cung, khắc một hình cupid tinh tế nhỏ xinh.
"S...!J...!H..." Lâm Lăng cẩn thận đọc dòng chữ nhỏ khắc trên đuôi mũi tên, vui vẻ nói: "Nó khắc trên anh này!"
Thẩm Quân Hạo hỏi cậu: "Em có thích không?"
"Thích." Lâm Lăng nghiêm túc nói: "Em cảm thấy rất đẹp."
"Nhưng bây giờ em chỉ có thể mang đinh bạc bình thường, khuyên vú kia khá nặng sẽ ảnh hưởng làm vết thương lâu lành." Thẩm Quân Hạo nói.
Lâm Lăng gật đầu: "Vậy chừng nào thì chúng ta xỏ?."
"Ngay bây giờ."
Thẩm Quân Hạo cởi áo Lâm Lăng ra, bảo cậu ưỡn thẳng ngực lên.
Lâm Lăng cảm thấy tư thế cố ý ưỡn ngực của bản thân thật buồn cười, nhìn Thẩm Quân Hạo cười ha ha.
Thẩm Quân Hạo mang bao tay vào, nghiêm túc tiêu độc cho ngón tay.
Anh phun rượu sát khuẩn lên đầu v* Lâm Lăng, làm cậu bị lạnh đến giật mình.
Lâm Lăng ngửi mùi cồn gay mũi, theo bản năng bắt đầu sợ hãi: "Anh, em có chút sợ."
Thẩm Quân Hạo khẽ cười: "Giờ mới biết sợ rồi?"
Lâm Lăng lo lắng năn nỉ anh: "Anh nhớ làm nhẹ một chút nhé."
Thẩm Quân Hạo nhéo nhéo đầu v* thiếu thịt đến đáng thương, dùng kẹp kẹp lại.
"Anh kẹp hơi chặt một chút, sẽ khá đau đấy." Thẩm Quân Hạo vừa nghiêm túc làm vừa nói: "Làm như vậy để lát nữa anh đâm vào em sẽ đỡ đau hơn."
"Anh, sao anh lại biết rõ như vậy? A..." Lâm Lăng bị kẹp phát đau.
Thẩm Quân Hạo không ngẩng đầu, dùng sức vặn kẹp đinh ốc chặt lại, sau đó dùng bút chấm hai điểm nhỏ để định vị: "Vì anh từng giúp anh hai xỏ khuyên tai."
Anh cầm một cái túi plastic kín từ trên bàn, nhẹ giọng nói: "Cục cưng, nhắm mắt lại."
Thẩm Quân Hạo kẹp rất chặt, Lâm Lăng đau đến tê dại, ngực cũng không còn cảm giác gì.
Lâm Lăng biết Thẩm Quân Hạo chuẩn bị lấy kim ra, cậu vô cùng hồi hộp nhưng lại không nhịn được nhìn qua cây kim kia.
Lâm Lăng hoảng hốt —— cây kim kia thật sự rất to, đường kính khoảng 2 mm.
Cậu vội vàng nhắm chặt mắt lại, theo bản năng muốn duỗi tay ra nắm lấy cánh tay Thẩm Quân Hạo, nhưng cậu bỗng nghĩ tới lúc này không nên chạm vào Thẩm Quân Hạo, đánh phải nắm lấy cái áo vừa cởi ra của mình.
Giọng cậu hơi run rẩy: "Anh ơi, anh phải bảo vệ em nhé!"
"Đương nhiên." Thẩm Quân Hạo nói, rút kim ra.
Lâm Lăng sợ hãi nhắm mắt lại, toàn bộ nơ-ron thần kinh như tập trung vào điểm đỏ hồng trước ngực.
"Bảo bối." Thẩm Quân Hạo ôn nhu gọi cậu: "Bữa tối em muốn ăn gì?"
Lâm Lăng suy nghĩ một chút: "Muốn ăn...!Lẩu cay đậu hủ."
Thẩm Quân Hạo lại nói: "Chúng ta gọi cơm hộp được không?"
"Được —— Á!" Ngực Lâm Lăng cảm giác được một trận đau đớn ngắn ngủi nhưng mãnh liệt, cậu có thể cảm nhận được cây kim kia đang xuyên qua da thịt mình.
Cậu mím môi không dám động đậy, đôi mắt bỏng rát.
Chốc sau, Thẩm Quân Hạo buông Lâm Lăng ra, lấy kim trên đầu v* cậu xuống, nhẹ giọng hỏi cậu: "Có đau không?"
"Nhanh vậy ư?" Lâm Lăng hơi ngạc nhiên.
Lâm Lăng trợn mắt cúi đầu nhìn, ngực cậu bị cái kẹp kẹp đến sưng đỏ rất đáng sợ, nhưng không biết đầu v* lại treo một vật lấp lánh từ lúc nào.
Cậu cho rằng mình sẽ chảy nhiều máu nhưng thật ra chỉ có một vài giọt máu nhỏ dính trên da mà thôi.
Lâm Lăng cảm thấy tuy rằng nghe đâm thì rất đáng sợ, có điều khi tự mình cảm nhận cậu lại thấy vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của bản thân.
Cậu muốn dùng một cái gì đó để so sánh với loại đau này, nên thật thà đáp: "Có...!có hơi đau một chút, nhưng vẫn ổn, giống như bị kim chích."
Thẩm Quân Hạo nhanh tay xỏ bên còn lại cho cậu.
Lâm Lăng nhìn hai khuyên đinh bạc, cảm thấy vô cùng bất ngờ: "Cũng không đau bao nhiêu.
Kỹ thuật của anh tốt thật đấy!"
Thẩm Quân Hạo vừa dọn đồ đạc vừa nói: "Phải giữ miệng vết thương khô ráo, trong bảy ngày không được để đụng nước, còn phải tiêu độc.
Mỗi ngày di chuyển cái đinh một chút, đừng gỡ xuống.
Bình thường cẩn thận một chút, tránh chạm vào."
Lâm Lăng lo lắng hỏi: "Bảy ngày không chạm nước thành ra bảy ngày em không được tắm rửa à?"
Thẩm Quân Hạo nhướng mày, đáp như lẽ tất nhiên: "Anh giúp em tắm."
Lâm Lăng xỏ khuyên xong mới biết, cơn đau khi đâm vào chẳng là gì cả, thời điểm tra tấn nhất là lúc sát khuẩn vết thương.
Thẩm Quân Hạo vì phòng ngừa nhiễm trùng, mỗi ngày đều dùng cồn tiêu độc cho miệng vết thương của cậu, còn di chuyển cái đinh bạc để tránh tụ dịch.
Mỗi lần như vậy Lâm Lăng đều bị cơn đau đớn tra tấn đến nước mắt lưng tròng, nhưng sau đó đều sẽ nhận được một nụ hôn ngọt ngào làm phần thưởng..