Bấy giờ trăng đã lên cao, Lý Ẩn và Đào Hoa đứng trước tảng núi giả, cách hai người một khoảng là ánh lửa hừng hực, tiếng người huyên náo ồn ào. Lý Ẩn vốn định đi cạnh Đào Hoa rồi sẵn tiện thu dọn tàn cục luôn nhưng chàng thấy bên cạnh không có ai, bèn dùng cánh tay chưa bị thương kéo Đào Hoa đi vào góc khuất phía sau núi giả rồi ôm nàng vào ngực.
Đào Hoa đột nhiên bị chàng ôm, còn đang định tránh đi thì lại nghe thấy tiếng tí tách như nước chảy xuống đất. Nàng cúi đầu nhìn thì phát hiện khăn tay cầm máu của mình đã ướt đẫm rồi, máu từ miệng vết thương theo đấy chảy xuống đất.
Đào Hoa đau xót trong lòng, nhỏ giọng gọi: “Lý Ẩn.”
Lý Ẩn giống như không cảm thấy gì, chỉ áp má vào sườn mặt nàng rồi nói nhỏ: “Đừng động đậy, để ta ôm nàng một chút đã.”
Đào Hoa nghe ra mấy phần cầu khẩn trong câu nói này, không nhẫn tâm làm tổn thương chàng nên chẳng giãy giụa nữa, hai người cứ ôm nhau như thế. Đào Hoa dựa vào ngực chàng, nghe tiếng tim đập thình thịch trong lòng ngực người đối diện, nhớ lại những chuyện cũ giữa hai người.
Âm thanh người qua kẻ lại bên ngoài góc khuất ấy vẫn chưa dứt, đèn đuốc khi sáng khi tối. Hai người bọn họ ở trong thì lại yên lặng kề sát như lâu thật lâu, cuối cùng Đào Hoa vẫn không nhịn được nói: “Tay chàng….”
Lý Ẩn không để nàng nói hết câu, xen lời: “Câu ban nãy ta hỏi nàng, nàng còn chưa trả lời đấy.”
“Hả?”
“Ta bảo nếu ta có thể khôi phục bức tranh hoa đào kia về nguyên dạng, nàng có thể tha thứ cho ta không?”
Đào Hoa nhíu mi, “Tranh đã bị tách ra làm hai rồi sao có thể khôi phục như cũ cho được? Chàng chớ có…..”
Lý Ẩn chỉ muốn nàng đồng ý, chàng nói: “Chuyện thành cũng bởi vì người.”
Đào Hoa im lặng một chút rồi mới nói: “Chàng dưỡng thương đã, bị thương nặng đến vậy mà không chịu đoái hoài gì, muốn tay phế luôn đấy ư?”
Lý Ẩn thấy giọng nàng có phần nghiêm túc, sợ mình lại chọc nàng giận thì gật đồng thuận theo, kéo tay nàng rời khỏi góc khuất sau núi giả.
Ngọc Lâu phu nhân là người từng trải, tuy vừa rồi gặp chuyện hung hiểm nhưng cũng đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, sắp xếp dọn dẹp mọi thứ đâu ra đấy. Lúc này, Lý Ẩn dắt Đào Hoa vào một gian phòng trống, thấy Ngọc Lâu phu nhân đã phân phó người mời đại phu đến chờ từ lâu. Đào Hoa nhìn trong phòng còn người, mặt nàng đỏ bừng, tránh khỏi tay Lý Ẩn.
Ngọc Lâu phu nhân đứng bên kia làm như không thấy, nàng ta hành đại lễ với Lý Ẩn, “Ngọc Lâu lần này có thể bình an vô sự, phần lớn là vì có đô đốc ứng cứu.”
Lý Ẩn để mặc nàng ta thi lễ với mình, gật gật đầu sau đó xoay người ngồi xuống giường sập, trước đó còn không quên kéo kéo tay áo Đào Hoa bảo: “Ta vẫn còn chuyện muốn nói với nữ lang.”
Đào Hoa còn hơi do dự, Ngọc Lâu phu nhân đã cười đáp: “Đô đốc là ân nhân cứu mạng của ta, ta vốn nên ở lại chăm sóc ngài mới là phải phép. Nhưng bên ngoài vẫn còn có chuyện cần an bài, vậy đành nhờ muội muội đây thay ta quan tâm tới đô đốc một chút rồi.” Ngọc Lâu phu nhân dứt lời, cũng không đợi Đào Hoa nói gì mà lui ra ngoài ngay.
Đại phu Ngọc Lâu phu nhân mời đến là người chuyên trị vết thương ngoài, xem qua miệng vết thương của Lý Ẩn thì cũng bảo là nặng, may mà chàng còn trẻ, dưỡng thương kỹ càng mấy tháng trời thì có thể khỏi hẳn. Đào Hoa đợi đại phu nói về đơn thuốc, cách dưỡng thương các thứ xong hết rồi nàng mới tiễn ông đi. Đào Hoa vừa quay đầu nhìn đã thấy Lý Ẩn nửa ngồi nửa dựa giường, sắc mặt chàng trắng bệch như giấy mà mắt lại sáng ngời, trong mắt chỉ có hình bóng của nàng, giống như đang sợ nàng sẽ rời đi luôn vậy. Đào Hoa thở dài trong lòng một phen, đi đến mép giường rồi ngồi xuống.
“Ngủ đi, ta sẽ không đi lúc này.”
Lý Ẩn cười cười, nghe lời nằm xuống, nhưng không chịu nhắm mắt mà nói, “Nàng có nhớ những gì mình đã hỏi lúc nãy không đấy?”
Lúc đó Đào Hoa thấy Lý Ẩn vì Ngọc Lâu phu nhân mà chịu thương như thế bèn không nhịn được hỏi chàng rằng chàng ấy thích nàng ta đến thế à? Giờ nghĩ lại đủ loại chuyện xảy ra giữa hai người, có cảm giác giữa bọn họ không có tình cảm từ hai phía.
Nàng không thông suốt ngay được nên chỉ ậm ừ một tiếng.
Lý Ẩn xem như nàng đáp lời rồi thì thoải mái cười bảo: “Yêu Yêu đừng có ghen đấy, ta chỉ thích mình nàng thôi.”
Nếu thật sự trong lòng Đào Hoa đã không còn Lý Ẩn rồi thì sao có thể hỏi như thế? Nàng hỏi xong, tự nàng cũng có mấy phần hiểu rõ, nhưng bị Lý Ẩn nói thẳng thế này cũng khiến nàng hơi xấu hổ hoảng loạn.
Lý Ẩn thấy nàng như thế, thò tay nắm chặt bàn tay nàng, “Nửa năm qua ta rất nhớ nàng. Ta sợ nàng hận ta, càng sợ nàng quên ta…..Nhưng may mà, may mà…..”
May mà trong lòng nàng vẫn còn có ta. Lý Ẩn nghĩ như thế, nhưng lại không biết phải nói ra miệng thế nào.
Đào Hoa thấy vẻ mặt tràn đầy sức sống của chàng, nghĩ đến chuyện cũ thì tâm càng loạn hơn. Bèn mở miệng giục: “Chàng mau ngủ đi, sau này hãy nói tiếp.”
Lý Ẩn nghe được chuyện hai người còn có “sau này” thì vui vẻ hơn nhiều, dù rất mệt nhưng không hề buồn ngủ chút nào. Đột nhiên chàng hỏi: “Nàng có biết khuê danh của Ngọc Lâu phu nhân chưa?”
Xích Thủy tiên sinh chưa bao giờ nhắc đến lai lịch của Ngọc Lâu phu nhân, Đào Hoa đương nhiên chẳng biết gì, nàng lắc đầu.
Lý Ẩn nói tiếp: “Ngọc Lâu phu nhân vốn mang họ Âu, tên đầy đủ là Âu Tố Ngọc.”
Đào Hoa nghe cái họ này, tự dưng nhớ đến đóa Ngọc Lâu mẫu đơn trong hoa viên ban nãy mình ngắm. Hôm nói với Cửu Nương chuyện mẫu đơn họ Âu kia, Cửu Nương cũng có bảo rằng phương pháp nuôi trồng Âu Bích đã thất truyền, nuôi bằng cách dùng “thuốc” để mẫu đơn nở mang theo màu sắc đặc biệt.
Đào Hoa bèn hỏi dò: “Ngọc Lâu phu nhân là hậu duệ của nhà họ Âu kia sao?”
Lý Ẩn gật đầu cười: “Không sai.”
“Vậy chàng…..chàng muốn…?”
Lý Ẩn thở dài, “Yêu Yêu, cũng vì chuyện tách tranh nọ mới có cơ sự hôm nay, mỗi lần nhớ lại ta đều vô cùng hối hận. Sau này ta nhất định sẽ không giấu nàng chuyện gì nữa, ta đối xử tốt với Ngọc Lâu phu nhân, chẳng qua là vì muốn lấy được phương thuốc nuôi Âu Bích từ tay nàng ta để đổi về tranh nàng vẽ.”
“Nếu việc đã như thế, chàng cần gì khổ tâm…..”
Lý Ẩn càng nắm chặt tay Đào Hoa hơn, “Nên ban nãy ta mới nói với nàng chuyện thành do người — Ngọc Lâu phu nhân không phải người dễ đối phó, nàng ta không chịu dùng cách tiền đổi bạc trao.”
“Hôm nay chàng đã vì nàng mà trọng thương rồi, chẳng lẽ nàng ấy còn không chịu đưa à?”
Lý Ẩn bật cười, “Đâu có mấy người mềm lòng như nàng? Mấy ngày trước vì phương thuốc này mà ta đã ưu ái nàng ta rất nhiều, còn tặng cả quà, nàng ta vẫn luôn không chịu thỏa hiệp, sau này lại đưa ra một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Nàng ta muốn ta đưa một tên nam nhân về cho nàng ta.”
Đào Hoa nhịn không được nói ngay: “Nàng ấy….lúc nãy nàng ấy còn nói với bọn ta chàng là nam nhân của nàng.”
Lý Ẩn cười cười: “Nàng đừng có mà nghe nàng ta nói xằng nói xiên!”
“Vậy tên nam nhân mà Ngọc Lâu phu nhân muốn là ai mới được.”
Lý Ẩn hừ một tiếng rồi đáp: “Tên nam nhân đó vốn là người đứng thứ hai trong băng đảng thổ phỉ, võ công rất lợi hại, được gọi là Diệp Cầm.”
Hết 46.