Đào Lý

Chương 35: C35: Xích thủy




Từ ngày hai người bất hòa, Đào Hoa đã bảy, tám ngày có chẵn không gặp Lý Ẩn. Đan Sa thấy nàng sau khi về từ phủ tướng quân thì cứ buồn bực không vui, sợ chuyện tình cảm của nàng và Lý Ẩn có vấn đề nên cũng lo lắng trong lòng.

Hôm ấy, sau giờ ngọ, Đào Hoa đang nằm trên giường La Hán trong thư phòng đọc sách. Đan Sa nhìn những cuộn tranh phác nằm rải rác trên án thư, thầm nghĩ đã lâu lắm rồi Đào Hoa chưa vẽ lại, bèn hỏi: “Nữ lang, có cần dọn dẹp những cuộn tranh này không ạ?”

Đào Hoa ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Ừ, em dọn gọn sang một bên đi.”

Đan Sa y lời, vừa thu dọn tranh vẽ vừa nói: “Nữ lang….dạo gần đây người có tâm sự à?”

Đào Hoa làm như vô tình dùng sách che mặt mình lại: “Không có.”

Đan Sa và Anh Thảo đã bầu bạn bên cạnh Đào Hoa nhiều năm, tuy là chủ tớ nhưng tình lại như tỷ muội ruột rà, hai người họ chỉ cần nghe giọng Đào Hoa là sẽ biết ngay tâm tư của nàng. Đan Sa lại nói tiếp: “Người cãi nhau với tướng quân ư? Em thấy tuy tánh tình tướng quân có hơi độc đoán nhưng lại đối xử với người rất tốt. Nếu hai người thật sự có mâu thuẫn thì nữ lang vẫn nên nhường nhịn tướng quân một chút ạ.”

Đào Hoa nghe nàng nói thế, chỉ cảm thấy Đan Sa là đang nói đỡ cho Lý Ẩn, lòng nàng buồn bực, gấp sách lại: “Y mà chỉ hơi độc đoán thôi sao? Phải gọi là ngang ngược vô lý với đúng!”

Đào Hoa xả giận một câu như thế xong thì kể cho Đan Sa nghe chuyện tách tranh, còn kể cả việc sớ đến Linh Châu nữa. Đan Sa nghe chuyện tách tranh cũng lấy làm oán giận, buồn thay cho Đào Hoa khi tâm ý của nàng bị xem thường, có điều, nghe đến chi tiết quan trọng, cô cũng không kịp trách Lý Ẩn thêm dăm ba câu mà hỏi ngay: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…..sau đó….” Đào Hoa ngập ngừng, lại dùng sách che mặt tiếp, lý nhí bảo: “Sau đó ta lỡ tay khiến mặt y bị thương.”

Đan Sa cũng ngạc nhiên lắm, cô nói: “Nữ lang đâu có đủ sức khiến tướng quân bị thương?”

Đào Hoa lắc đầu.

“Vậy tướng quân bị thương có nghiêm trọng lắm không?”

Đào Hoa vẫn lắc đầu.

Đan Sa thấy nàng cứ lắc đầu miết thì nôn nóng, bèn lấy quyển sách nàng đang che mặt đặt sang một bên, bấy giờ mới thấy đôi mắt khổng tước xinh đẹp của nàng đã đẫm lệ mất rồi.

Đào Hoa rất ít khi khóc, đã lâu lắm rồi Đan Sa mới thấy nàng khóc thế này bèn vội vàng rút khăn tay lau nước mắt cho nàng.

Cô còn không quên hỏi: “Tướng quân giận lắm ư?”

Đào Hoa lại tiếp tục lắc đầu: “Y….y bảo rằng muốn ta cùng đến Linh Châu.”

“Lý do thì sao?”

Đào Hoa đánh tiếng thở dài: “Y nói mình không yên tâm để ta ở lại kinh một mình.”

“Nữ lang không muốn đi?”

Đào Hoa hạ tầm mắt: “Ta….có hơi sợ.”

Từ lúc nàng thích y, nàng cũng tự biết mối duyên phận này của mình sẽ vô cùng trắc trở. So với chuyện Lý Ẩn không thể cưới mình, nàng càng sợ chuyện thứ chắn giữa hai người là danh lợi, quyền lực hơn nhiều. Cuối cùng những thứ ấy sẽ mài mòn hết toàn bộ tình cảm mà hai người dành cho nhau, khiến mối quan hệ giữa nàng và Lý Ẩn sẽ là kiểu gần mặt mà cách lòng.

Lúc bị Tần Lại Huyền từ hôn, nàng vẫn còn có phụ thân, có người nhà, dù có khổ sở thật nhưng chưa đến mức khiếp sợ. Nếu lần này đồng ý với Lý Ẩn theo y đến Linh Châu thật, e rằng từ đó về sau toàn bộ thế giới nàng cũng sẽ chỉ có mình y chiếm giữ.

Đào Hoa nghĩ đến đây, đột nhiên kêu một tiếng, quay sang hỏi Đan Sa: “Năm nay em đã mười tám rồi nhỉ.”

Đan Sa không ngờ nàng sẽ hỏi chuyện này, ngẩn người đáp: “Vâng.”

“Đã có ý trung nhân hay chưa?”

“Dạ?”

Mặc dù Đan Sa rất thân cận với Đào Hoa, nhưng bỗng dưng bị nàng hỏi chuyện này nên vẫn rất xấu hổ: “Nữ lang hỏi chuyện này làm chi?”

Đào Hoa thở dài một trận: “Từ lần bị từ hôn, ta đã không còn muốn gả cho người khác nữa rồi, nhưng dù ta không gả thì cũng nên suy nghĩ đến chuyện yên bề gia thất của hai em.”

Nói đến đây, nàng bỗng tự nhủ rằng lời Tần Lại Huyền nói lúc trước quả thật không sai. Nếu đã là vợ cả, ắt phải suy đi tính lại, lắng lo mọi chuyện từ nhỏ đến to trong gia tộc, nàng lại nghĩ trước giờ mình chưa từng sắp xếp chuyện cho người bên cạnh một cách thỏa đáng, càng cảm thấy áy náy với Đan Sa và Anh Thảo hơn.

Nhưng Đan Sa chỉ cười cười: “Em và Anh Thảo ở bên cạnh hầu hạ người rất tự tại, nếu gả cho người ta thật rồi, phải phụng dưỡng gia đình chồng, săn sóc cho chồng, sợ rằng còn cực khổ hơn hiện tại nữa cơ, nên người cứ yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra thì em vẫn sẽ ở bên cạnh người.”

Đào Hoa nghe xong thì cảm động lắm, tâm trạng mờ mịt u uất của nàng cũng giảm đi không ít.

Đúng lúc này, Anh Thảo vội vã bước vào phòng, bẩm lại rằng có khách quý đến thăm, hỏi kỹ mới biết Xích Thủy tiên sinh vốn đang vân du tứ hải nay đã hồi kinh rồi. Đào Hoa nghe thấy thế là vui mừng khôn xiết, bèn dắt cả hai người Đan Anh đến gặp Xích Thủy.

Ba người bọn họ vừa đến thính đường đã thấy tiên sinh Xích Thủy và phu nhân ngồi ngay ngắn bên trong. Xích Thủy tiên sinh năm nay tuổi đã ngoài ngũ tuần nhưng rất biết cách chăm dưỡng, vẫn là một vị lang quân nho nhã đường hoàng, phu nhân ông cũng là một vị mỹ nhân dịu dàng, trông hai người thật sự rất xứng đôi. Vì dưới gối hai người đã có đến ba nhi tử mà không có lấy một vị nữ nhi nào nên đều đối xử với Đào Hoa như nhi nữ thân sinh.

Đào Hoa thấy bọn họ, vội vã bước đến cung kính hành lễ rồi cúi đầu, rồi hai bên cùng thay nhau kể cho nhau nghe tình hình cuộc sống của họ dạo này. Hóa ra Xích Thủy về kinh là vì muốn ghé đến thăm bạn cũ của mình và Đào Hoa, ở lại hơn một tháng rồi sẽ đi tiếp.

Đang nói chuyện vui vẻ, Xích Thủy lại đột nhiên đổi đề tài: “Ta vừa nghe Anh Thảo nói, đồ nhi con hiện tại đã có tình lang rồi nhỉ? Còn là Kim ngô tướng quân đương nhiệm.”

Xích Thủy tiên sinh trông thì nho nhã nhưng tánh tình thì lại nóng nảy vô cùng, nói chuyện với Đào Hoa cũng không kiêng kị tìm lời gì. 

Thật ra ban đầu ông cũng là một vị quan phụ mẫu đứng đầu một huyện, liên chính công bằng, được dân yêu kính. Chỉ là tính ông vốn ngay thẳng không thích luồn cúi, không có mối quan hệ tốt với những vị quan trên chức mình, lúc bị tước chức cũng quy ẩn luôn. Sau đó lại dùng bút danh Tiếu Tiếu sinh chi chắp bút viết nên quyển Hoa Doanh.

Đào Hoa đỏ bừng cả mặt, nàng cũng biết ân sư mình có đến bảy bảy bốn chín phép thần thông để đối phó với phái nữ, một mình Anh Thảo sao có thể qua mặt được ông?

Đào Hoa không đáp thẳng mà chỉ ậm ừ cho qua.

Xích Thuỷ tiên sinh nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng đã rõ mười mươi, ông hỏi: “Tên đó có tốt với con không?”

Đào Hoa ngẩn người rồi đáp vâng một tiếng.

Xích Thuỷ bên kia thấy Đào Hoa như thế thì vỗ mạnh vào mặt bàn: “Y dựa vào thân phận bắt nạt con phải không? Con cứ nói ta nghe hết đi, rồi ta đem đống “chiến tích” của y viết ra, giúp y “nâng cao” danh tiếng một phen cho bõ.”

Đào Hoa nào dám nói bậy, chỉ luôn miệng bảo là hiểu lầm thôi. Xích Thuỷ thấy nàng không muốn nói, bèn quay sang ép hỏi Đan Sa, Đan Sa không đối phó được nên đã kể đơn giản sự tình cho ông nghe.

Xích Thuỷ hừ mạnh một tiếng: “Đồ nhi của ta há có thể chịu đựng được nỗi oan ức này. Yêu Yêu, con chớ có mềm lòng, nếu y không đến cầu cạnh con thì con cũng đừng có quan tâm đến y nữa làm gì.”

“Nhưng….nhưng con cũng đã làm y bị thương.”

Xích Thuỷ cười lạnh: “Vậy tên đó thì không làm con bị thương chắc?”

Đào Hoa nghe ông nói, chỉ cúi đầu không đáp. Xích Thuỷ chưa gặp dáng vẻ bi luỵ khổ sở vì tình này của Đào Hoa bao giờ, ông cũng sợ nói nhiều phản tác dụng nên ngồi không được bao lâu đã cáo biệt với nàng, bảo mấy ngày sau mình sẽ đến tìm.

Ân sư phải đi, đương nhiên Đào Hoa muốn tiễn ông đến cửa. Hai người vừa ra cửa phut đã thấy ngay một vị lang quân anh tuấn cưỡi ngựa đến, Xích Thuỷ nhìn một chút rồi quay sang hỏi Đào Hoa: “Đây là Kim ngô tướng quân?”

Đào Hoa gật đầu.

“Lớn lên cũng tuấn tú đấy.” Xích Thuỷ tinh mắt, nhìn một chút rồi hỏi tiếp: “Con thích khuôn mặt của y lắm hả?”

“Vâng.”

Xích Thuỷ cười vang: “Y bị thương mà lại đến tìm con, ắt hẳn muốn để con thương y, tiếc y. Con nhất định không được mềm lòng đấy có biết không.”

Đào Hoa nghe xong, đáp vâng một tiếng.

Xích Thuỷ sợ nàng bị người ta coi thường nên cũng buồn bực trong lòng, không muốn đụng mặt Lý Ẩn nên ông không đợi chàng đến mà quay đầu dẫn phu nhân đi hướng khác.

Đào Hoa thấy Lý Ẩn đã đến trước cửa, muốn tránh cũng tránh không được nên đành đứng đấy đợi chàng luôn. 

Hai người vừa gặp nhau, không nói gì, Đan Sa thấy vậy bèn bước lên tiếp đón, dẫn Lý Ẩn đến thư phòng để tiện bề trò chuyện với Đào Hoa. Sau khi dâng trà nước lên xong xuôi, cô cũng lui xuống.

Vào thư phòng rồi, Đào Hoa cảm giác được có một cặp mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Lý Ẩn như có vô vàn điều muốn nói, khiến người ta nhìn thoáng qua rồi thì cũng chẳng muốn đối mặt với ánh mắt ấy nữa.

Đào Hoa vừa dời tầm mắt đi đã bắt gặp vết thương còn chưa lành của chàng, như tường đẹp có vết nứt vậy, làm người khác tiếc thương.

Nàng nhớ lại hành động lấy áo lau vết máu cho ngọc trân của chàng, tim nàng như hẫng mất một nhịp: “Ta….ta không cố ý khiến chàng bị thương.”

Lý Ẩn nghe thế thì cười cười, có điều, nụ cười ấy sao mà trông chua xót quá.

Chàng im lặng một chốc rồi mở lời: “Yêu Yêu, ta cũng vậy.”

Hết 35.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.