Đào Lý

Chương 31: C31: Bệnh tim h




Lý Ẩn thấy nàng ngậm áo trong, cũng hiểu điều nàng lo sợ, bèn rút tay mình ra, trong phút chốc, Đào Hoa mất đi điểm tựa, eo mông cũng vì vô lực mà sụp xuống.

Lý Ẩn đưa tay vuốt ve tấm lưng đang gồ lên của nàng, tay kia lại gõ lên thành xe, xa phu nghe thấy tiếng gõ thì ghìm cương ngựa, hỏi Lý Ẩn có gì muốn phân phó hay không, Lý Ẩn lệnh cho phu xe xuống xe trước, đợi một canh giờ sau hẳn đi tiếp.

Phu xe thưa vâng rồi đi, Lý Ẩn mở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy xe đang đậu ở một khoảng đường vắng người qua lại. Chàng đóng cửa sổ lại cẩn thận rồi trở lại với Đào Hoa, ung dung nâng eo nàng dậy. Cũng vì cửa sổ chắn nắng, Lý Ấn nhìn không rõ, chỉ thấy ngay huyệt mềm của nàng ướt đẫm nước, Lý Ẩn nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, bèn cúi đầu, dùng lưỡi liếm láp.

Hai mắt Đào Hoa đang không thấy gì, huyệt lại bị một thứ ấm áp ướt áp dán vào, đương nhiên là vừa ngạc nhiên vừa thẹn muốn chết. Mà nàng cũng tự hiểu đấy là lưỡi Lý Ẩn, dù xấu hổ nhưng cũng không phớt lờ cảm giác trống rỗng ở bụng dưới đi được, nên mới nhẹ nhàng chuyển động mông, quyến rũ Lý Ẩn đưa lưỡi vào sâu hơn.

Lý Ẩn để một tay cho nàng tựa vào, tay còn lại luồn xuống quần mình cởi ra rồi tuốt thứ to lớn kia của mình. Bởi vì có kinh nghiệm từ trước, Lý Ẩn biết được điểm nhạy cảm nhất của nàng, chàng vươn đầu lưỡi không ngừng đâm thọc, giống như đang lấy gậy th*t ra hành sự vậy. Sau khi liếm ướt phần huyệt non kia, Lý Ẩn bèn bắt đầu chuyển hướng sang “săn sóc” giọt ngọc trên cửa huyệt. Vừa mới mút dăm ba bận, Đào Hoa đã chịu không nổi, Lý Ẩn chỉ nghe nàng rên hừ một tiếng, hai vách thịt đang dán bên vành môi mỏng của chàng chợt run rẩy sau đó mãnh liệt tiết ra “nước”, phần “nước” ấy tuôn nhiều đến mức làm ướt cả cằm Lý Ẩn nữa cơ.

Có thể là vì đang “đánh dã chiến” nên lần tiết ra này của Đào Hoa còn nhanh hơn lần trước. Lý Ẩn thấy nàng hệt như một chú mèo mỏi mệt nằm gục xuống thở hổn hển thì thích chí lắm, bèn cởi áo quan rồi dán phần ngực cường tráng của bản thân lên tấm lưng đã ướt mồ hôi của Đào Hoa.

Hôm nay Đào Hoa búi tóc theo kiểu xoắn ốc, làm lộ ra vành tai xinh xắn, Lý Ẩn lấy phần bông chắn tai Đào Hoa ra, nhẹ nhàng hôn liếm vành tai nàng rồi thủ thỉ: “Còn sợ không?”

Đào Hoa vừa đạt cao trào, lại bị che mắt, chỉ cảm thấy thân xác rã rời tâm thần rệu rã, còn tâm trí đâu mà bận tâm đến nỗi sợ nữa? Chỉ nghĩ rằng phải mây mưa với Lý Ẩn mới trị được căn bệnh tim vì ngựa đeo bám nhiều năm, nàng vừa cảm thấy xấu hổ vừa uất ức vô cùng, không đáp lời Lý Ẩn.

Lý Ẩn thấy nàng không nói gì bèn cười cười, chọc cây gậy th*t nín nhịn đã lâu của mình vài cánh mông Đào Hoa. Sau đó lại lần tay đẩy hai bên ngực trái phải của nàng vào cùng một chỗ, để hai đầu nhũ cọ xát với lòng bàn tay mình. Lý Ẩn giữ đầu nhũ cũng giống như đang giữ lấy quả tim nàng, Ký Ẩn xoa nắn một lúc thì bỗng thấy tốc độ tim đập của Đào Hoa ngày càng nhanh, bèn bảo: “Nếu nàng vẫn đang sợ thì chi bằng chúng ta làm thêm một lần nữa đi đã.”

Đào Hoa kêu một tiếng, Lý Ẩn dùng tay kéo góc áo nàng cắn chặt trong miệng tự nãy giờ ra.

“Bên ngoài không có người, nàng đừng cắn nữa.” Lý Ẩn nói rồi, đưa tay miết lên cánh môi nàng. 

Đào Hoa vừa được giải phóng đã hé làn môi đỏ của mình ngậm lấy ngón tay Lý Ẩn, nếm được một chút vị tanh. Vừa biết đó là dịch của bản thân thì ngay lập tức tim đập thình thịch mạnh đến mức ngây cả người ra.

Lý Ẩn chịu làm sao nổi bộ dạng quyến rũ này của nàng, ngoài miệng thì vẫn vờ vịt hỏi: “Yêu Yêu có muốn ta chơi nàng trên chiếc xe ngựa này không?” 

Vừa dứt câu đã thúc mạnh một trận, cây gậy th*t kia đã giống như chú ngựa quen cửa quen nẻo, thuận lợi chen đầu vào cửa huyệt non mềm.

Đào Hoa chưa từng thử tư thế vào từ phía sau này, hai mắt còn bị vải lụa đen che mờ, đem lại cảm giác vừa thẹn vừa sương sướng.

Lý Ẩn thấy nàng vẫn không trả lời mình bèn chậm rãi đâm chọc cọ xát, nhưng lại nhất định không chịu tiến vào sâu.

“…..Có muốn hay là không đây?”

Đào Hoa còn chưa nói gì, thân thể đã phản ứng trước, eo nhỏ nàng động đậy, để phần huyệt mềm kia vuốt ve âu yếm gậy th*t Lý Ẩn. Chàng không người nàng lại như thế, chàng thấy nàng quỳ gối, cong eo nâng mông kề sát lại gần gậy th*t của mình, cảm thấy dục vọng trong người đang rực cháy. Lý Ẩn cũng rõ thân thể nàng mềm mại yếu đuối, ắt sẽ chẳng kiên trì được bao lâu nên chỉ đẩy hông đến rồi để Đào Hoa “tự lực cánh sinh”, chàng còn đang chờ cảnh nàng cầu cạnh mình.

Hai người trong nhất thời đều bận hành sự, không nói năng gì, trong xe chỉ còn sót lại tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ đứt quãng từng hồi cùng với tiếng nước dâm đến mức khiến người ta đỏ mặt tía tai. 

gậy th*t của Lý Ẩn vốn đang hưởng thẳng về phía trước, mỗi lần Đào Hoa cọ xát vào đều cảm thấy thứ to lớn đấy đụng cả vào giọt ngọc nhạy cảm của nàng, cảm giác lên tiên ấy khiến nàng muốn ngừng mà ngừng không được.

Một lúc lâu sau, quả nhiên Đào Hoa đã kiệt sức, hai cánh mông trắng nõn cũng đã mệt đến mức thấm một tầng mồ hôi mỏng. Đào Hoa chỉ còn sức nâng cao eo, tốc độ cọ xát cũng chậm hơn hẳn, chỉ chút ít như thế sao có thể khiến người ta thoả mãn nổi đây?

Lý Ẩn thấy thế thì khoái chí lắm, bắt đầu có ý muốn trêu chọc Đào Hoa, bèn cúi người đè lên lưng nàng, dùng hai tay “thăm hỏi” hai bên đầu nhũ của nàng.

“……Không đủ à?”

Đào Hoa ừ một tiếng, vặn mông quyến rũ chàng ta.

“Nàng nói xem, không đủ thế nào?”

Đào Hoa phát bực, muốn đứng dậy đẩy chàng, Lý Ẩn phát giác ra ý đồ của nàng bèn ép nàng càng chặt hơn, Đào Hoa giãy sao cho nổi, chỉ có thể co tay co chân dưới thân Lý Ẩn.

Cuối cùng Lý Ẩn cũng không đành lòng, sờ má nàng mà rằng: “Yêu Yêu lại mạnh miệng như vậy làm chi?”

Đào Hoa nghe ra sự mềm lòng trong cách nói của chàng ta bèn nũng nịu nói: “Tàng Phong, ta sợ.”

Lý Ẩn nghe xong thì cười thầm trong dạ. Chỉ tự nhủ quả nhiên là vì Đào Hoa ở cùng chàng quá lâu rồi, bị chàng lây cho cả cái bộ dạng giả ngây giả ngô này đây.

“Ta chơi nàng thì nàng sẽ không sợ nữa đúng không?”

Đào Hoa bị chàng vạch trần như thế thì hơi bực, toang phản khác thì lại bị Lý Ẩn cọ mạnh một trận, ngay lập tức có cảm giác đến cả tim này cũng bị cọ đến bay ra cả ra ngoài rồi.

“Yêu Yêu…..Có ta ở đây rồi, nhất định sau này nàng sẽ không phải sợ nữa.” Vừa dứt lời, vậy dũng mãnh bên dưới dùng sức, chọc thẳng vào bên trong huyệt non của Đào Hoa, kèm theo đó là tiếng vang bạch bạch cực kỳ phóng đãng. 

Đào Hoa chịu không nổi, bắt đầu rên rỉ không ngừng. Lý Ẩn nghe tiếng rên rỉ mê người của nàng mà tâm thần nhộn nhạo, thân dưới lại được “phục vụ” tận tình thì lấy làm sung sướng lắm. Chàng bèn ra sức, đâm vào càng sâu hơn, Đào Hoa bị chàng đâm cho phát trướng, đỉnh đầu còn sắp đụng cả vách xe. Lý Ẩn thấy vậy bèn không đùa giỡn với ngực nàng nữa mà chuyển sang nắm cánh tay nàng, mỗi lần nàng sắp đụng đầu vào vách chàng lại kéo nàng ngược trở về.

Lặp đi lặp lại như thế vài bận, Đào Hoa chưa vào giờ cảm giác được vào sâu đến thế này, bỗng nhiên, cả người nàng cứng đờ vì cảm nhận được phần đầu gậy th*t đã chọc đến điểm mẫn cảm của nàng. Lý Ẩn đương nhiên cũng biết, bèn bắt đầu rút nhanh vào sâu, nghiền giã rồi hành hạ nơi thịt non mềm nhất bên trong.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Lú Ẩn bỗng có cảm giác vách thịt kia như đang mở miệng, kế đó là một dòng “nước” ấm bắt đầu xối xả tuôn. Lý Ẩn bị nàng “tưới” đến mức sướng run cả người, còn có một suy nghĩ mãnh liệt là tiết ra luôn trong cơ thể nàng. Nhưng chàng vẫn nghĩ đến Đào Hoa, bèn siết lấy vòng eo mảnh mai của nàng rồi rút ra, tiết dịch trắng lên vạt áo đỏ đang vắt vẻo trên người nàng.

Hết 31.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.