Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Chương 4: 4: Mị Hương Cùng Tình Duyên




Miêu Miểu rối rắm một lúc lâu.

Sau đó, nàng đột nhiên lại nghĩ đến một cái ý kiến hay, nàng bước nhanh đến chỗ nam tử kia, truyền thêm pháp lực làm cho quả cầu lửa kia càng sáng hơn một chút.

Ánh sáng chói mắt chiếu vào, nam tử lại lần nữa mở mắt.Biểu cảm vẫn xa cách, đạm mạc như cũ, lộ ra Vương Bá chi khí.- Vị đạo hữu này, ta thấy ngươi bị thương rất nghiêm trọng, nếu như lại không chữa trị, e rằng sinh mệnh sẽ nguy hiểm.

Ngươi xem như vậy được không? Ta nỗ lực cứu ngươi, nếu như trị hết, ngươi liền đưa ta một, hai món bảo bối được chứ? Nếu như không có chữa khỏi, vậy ngươi cũng chớ có trách ta, là mạng ngươi nên như thế.Miêu Miểu tươi cười, biểu lộ tuyệt đối không lừa già dối trẻ, thật đúng là thành thật chớp chớp mắt.Nam tử chỉ là liếc mắt nhìn nàng một cái, không lên tiếng.Miêu Miểu bừng tỉnh, chạy nhanh tới và tự giới thiệu:- Ta kêu Miêu Miểu, chính là Hùng Miêu hóa hình, Hùng Miêu nhất tộc chúng ta nổi danh là chủng tộc yêu hoà bình, tuyệt đối không có ý hại người, huynh hoàn toàn có thể tin tưởng nhân phẩm của ta.

Vị đạo hữu này, không biết tôn tính đại danh của huynh là gì vậy?Nam tử vẫn là không có trả lời, chỉ có điều khí thế hơi chút thu liễm, đại khái là hắn đã phán đoán Miêu Miểu xác thật không có uy hiếp, cũng không có ác ý với mình.Hắn vừa thu khí thế lại, Miêu Miểu liền cảm thấy trên người nhẹ nhõm hơn hẳn, lại nhìn nam tử, trong lúc nhất thời đã bị dung nhan vô song mê hoặc đôi mắt.Một cái ý tưởng lớn mật đột nhiên sinh ra.Cơ hội này nhất định là duyên phận mà trời cao đưa tới cho nàng! Nói không chừng, người này chính là đạo lữ mà vận mệnh đã định sẵn cho nàng nha!Khoảng cách ước hẹn mười năm với tộc trưởng cũng chỉ còn bảy năm, nếu như bỏ qua cơ hội này, có lẽ sẽ không còn cơ hội tiếp theo nữa.

Trong mấy năm nay, nàng đã gặp qua không ít sinh linh Hồng Hoang, nhưng đẹp trai giống như người trước mắt vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.Chỉ có điều nàng biết loại chuyện này cứ tuần tự tiến đến thì tốt hơn, nếu nàng thật sự chữa khỏi đối phương, đối phương nói không chừng cảm nhớ ân tình, liền lấy thân báo đáp thì sao?Trong lòng mừng thầm, Miêu Miểu lại càng thêm ân cần, bàn tay duỗi ra, muốn nắm lấy cổ tay của nam nhân kia để bắt mạch.- Đừng chạm vào.Ai ngờ mới vừa chạm đến ống tay áo, nam nhân đột nhiên mở miệng.Giọng nói của hắn rất thấp trầm, rõ ràng lạnh nhạt xa cách, lại mang theo sự dụ hoặc, giống như là phát ra từ trong xương cốt.Nhưng mà mọi chuyện vẫn là chậm, trong nháy mắt kia, từ trong ống tay áo của hắn thượng một tia khí đen chui ra, quấn quanh trên ngón tay của Miêu Miểu.Miêu Miểu nhất thời sửng sốt, tiện đà hai má đỏ bừng, ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập.- Đả tọa điều tức.Nam nhân thấy nàng như thế, mở miệng chỉ thị.Miêu Miểu cắn chặt môi dưới, nhanh chóng nghe lời khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.Một tia khí đen kia vô cùng đáng sợ, có thể nói là không chỗ nào không chui vào được, thực mau liền chạy khắp toàn thân nàng.

Miêu Miểu chỉ cảm thấy cả người nóng bừng lên, máu tươi như là đang sôi trào, sau đó đồng thời hội tụ về phía bụng dưới.Nàng bắt đầu phát run, cắn chặt môi dưới, miễn cho một ít thanh âm xấu hổ tiết lộ ra tới.

Tuy rằng không có trải qua nhưng còn có thể chưa từng nghe qua sao? Loại cảm giác này rõ ràng chính là ....!rõ ràng chính là trúng X dược mà!Chỉ một tia như vậy đã khiến cho nàng khó chịu, sắp áp chế không được, trên người nam nhân này tràn đầy khí đen, chính là tóc tai đều không buông tha, hắn rốt cuộc là như thế nào nhẫn nại được vậy? Lại là bị ai biến thành như vậy?Miêu Miểu không dám nghĩ thêm nữa, bắt đầu tập trung lực chú ý đuổi tia khí đen kia đi.- Ha ha ha ha...!Thú vị! Thật sự là thú vị! Hồng Quân, không nghĩ tới tình duyên của ngươi nhanh như vậy liền tới rồi.Nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần thì trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói làm cho người ta có cảm giác chán ghét.Hắn thờ ơ, không quan tâm đ ến nhưng chủ nhân của giọng nói kia lại không có ý buông tha hắn.- Hừ, ngươi muốn giam cầm ta ở bên trong thân thể, nên nghĩ đến sẽ có hậu quả.

Ta biết mị hương của kẻ hèn này không làm gì được ngươi, ngươi chỉ cần bế quan tầm mấy trăm năm hoặc cùng lắm là đến ngàn năm thì chung quy lại là có thể tiêu trừ hết, cho nên cố ý tặng ngươi một phần đại lễ tối cao —— tình duyên! Ngươi không tiếp thu phần tình duyên này, mị hương vĩnh viễn sẽ không tan đi, ngươi cũng vĩnh viễn đừng nghĩ thành thánh!- Ngươi có thể câm miệng, La Hầu.Nam tử kia đúng là Hồng Quân.

Hắn đuổi giết ma tổ La Hầu suốt mấy vạn năm, rốt cuộc vào trăm năm trước đã thành công bắt được đối phương hơn nữa phong ấn đối thủ lâu năm này vào trong thân thể của chính mình.Ai ngờ La Hầu quá mức âm hiểm gian xảo, cư nhiên ở trong thân thể hắn gieo mị hương cùng tình duyên.

Mị hương làm hắn lúc nào cũng ở vào trạng thái đ ộng tình nhưng may mà thứ này không khó giải quyết, chỉ cần nhẫn nại mấy trăm năm nữa là được.Nhưng tình duyên lại vô giải, trừ phi tìm được mệnh định chi nhân.Đổi lại người khác, đã sớm hỏng mất, Hồng Quân lại vẫn cực kỳ bình tĩnh, tựa như là căn bản không chịu ảnh hưởng.La Hầu lạnh lùng cười nhạo nói:- Ta ngược lại là muốn nhìn ngươi giải quyết tình duyên như thế nào.

Đúng rồi, ta nên đi giết con gấu trúc kia, như vậy ngươi cả đời đều không thoát khỏi sự ảnh hưởng của tình duyên!Chỉ một thoáng sau, từ trên người của Hồng Quân, một tia khí đen bay ra, hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén, chém thẳng về phía ngực của Miêu Miểu.Mắt thấy thanh kiếm kia sắp sửa đâm trúng Miêu Miểu, Hồng Quân tùy ý vung tay một cái, trường kiếm tức khắc hóa thành vô hình.La Hầu không giận còn cười:- Ha ha ha ha...!Ta chỉ là thử một lần mà thôi, ngươi cư nhiên phản ứng lớn như vậy.

Ngươi đã chuẩn bị tốt tiếp thu tình duyên rồi hay sao? Ha ha ha ha...!Thú vị, thật sự là quá thú vị, Hồng Quân, ta chờ đến ngày nguyên dương của ngươi bị xói mòn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.