Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 322: Dư âm và lòng người (2)




- Này, từ khi trở về ngươi cứ nhìn kiếm mãi, chẳng lẽ ngươi bị thực lực của Đinh Hạo kích thích?

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn nhai đùi gà nhìn mỹ thiếu niên Lâm Tín ngồi ở phía xa, nói ngọng châm chọc.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín nhìn chăm chú trường kiếm trong tay, biểu tình phức tạp, nghe Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn nói thì liếc gã.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín bực mình nói:

- Từ lúc nhìn Đinh Hạo, Lư Bằng Phi đấu xong ngươi đã liên tục ăn bốn mươi mốt miếng gà nướng. Tần suất này gấp bốn lần thời gian bình thường, người bị kích động không chỉ có ta.

- Ài, ca thật sự bị kích thích.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn buông xuống một nửa chân gà, tức giận bất bình nói:

- Thật sự không nghĩ ra cái tên Đinh Hạo tu luyện như thế nào mà tiến vào cảnh giới đó. Không lẽ vận may của hắn nghịch thiên hơn ca?

Mỹ thiếu niên Lâm Tín nghe Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn nói thì chậm rãi đứng dậy đút kiếm vào vỏ, cười to bảo:

- Không ngờ Nhậm Tiêu Dao nhà ngươi cũng có lúc ghen tỵ người khác. Ta không biết vận may của Đinh Hạo như thrế nào nhưng ta biết rõ một điều.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn kinh ngạc hỏi:

- Cái gì?

Mỹ thiếu niên Lâm Tín không chút khách sáo gằn từng chữ:

- Đinh Hạo cố gắng, trả giá gian khổ tu luyện nhiều hơn nhà ngươi ăn cơm ngủ khi rảnh mới tu luyện gấp ngàn vạn lần.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn xé đùi gà, cười gian nói:

- Cái này ta công nhận.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín trầm trọng nói:

- Công nhận thì tốt, đừng ở đây hâm mộ nữa. Ta biết cho đến nay ngươi tham gia đại tái năm viện luôn không dốc hết sức, không muốn lộ mũi nhọn. Tuy nhiên xem Đinh Hạo đấu trận đó xong chúng ta nên suy nghĩ kỹ. Nếu muốn tiếp tục làm hạc trong bầy gà đệ tử ký danh thì có một ngày đừng nói là đuổi kịp Đinh Hạo, ta sợ là chúng ta sắp không nhìn thấy bóng lưng của Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân, Lý Lan.

Nhìn ra được Đinh Hạo biểu hiện thực lực chấn động rất lớn đến cao thủ số một Hoàng Sam Bắc Viện.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn giơ đùi gà lên thề:

- Được rồi, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ cố gắng tu luyện.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín đá Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn một cước:

- Nếu ta là ngươi thì bây giờ đã bắt tay hành động.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín ngừng một lúc, tiếp tục bảo:

- Đáng tiếc, lần này Đinh Hạo tức giận giết người chọc thủng trời, không biết tông môn sẽ giải quyết hắn như thế nào. Chắc trách phạt không nhẹ.

- Cái này ngươi yên tâm.

Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn sung sướng gặm sạch đùi gà, biểu tình vô tư nói:

- Trực giác cho ta biết lần này Đinh Hạo chỉ kinh không hiểm.

Mỹ thiếu niên Lâm Tín ngẩn người, lòng nhẹ nhõm.

Nếu người khác nói câu này thì mỹ thiếu niên Lâm Tín không tin, nhưng Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn nói ra thì rất có thể là sự thật.

* * *

Bạch Sam Trung Viện.

Bảy cao thủ Thất Nghĩa Minh trừ lão đại Lý Mục Vân, lão nhị Lương Phi Tuyết vì bị thu vào lục phong lục tọa tu luyện nên vắng mặt, năm người khác tụ tập đầy đủ. Năm người ngồi quanh bàn đá, biểu tình trầm trọng.

- Không ngờ Đinh Hạo đã cường đại như vậy.

- Đại ca và hắn còn có ước hẹn một kiếm, e rằng...

- Sợ cái gì, đại ca là thiên tài ngút trời, chắc chắn đại ca sẽ thắng.

- Bốn tháng đã qua, không biết nhị ca đã khống chế được lực lượng trong người chưa, Thất Nghĩa Minh chúng ta lắng đọng quá lâu rồi.

- Đại tái năm viện cuối cùng cuộc thi cuối năm là thời cơ tốt cho chúng ta nổi lên.

- Biến cố duy nhất là Đinh Hạo.

- Đinh Hạo giết người trước mặt công chúng, tông môn giận dữ. Chưa chắc Đinh Hạo vượt qua được ải này.

- Ta cảm thấy Đinh Hạo không phải loại người lỗ mãng như thế, hắn làm vậy chắc đã suy nghĩ cách đối phó. Kiếp nạn này không khó với Đinh Hạo.

- Yên lặng theo dõi đi. Trước khi địa ca và nhị ca trở về chúng ta không thể lười biếng, mọi người cố lên.

- Cố lên!

* * *

- Đinh Hạo, cái tên đệ tử ký danh đê tiện.

Sâu trong Vấn Kiếm tông, đại điện màu đen, đệ tử tam đại hạch tâm Doãn Nhất Phi biểu tình giận dữ đập bể một ly đá.

Lỗ Kỳ ngồi trên bồ đoàn bên cạnh Doãn Nhất Phi, sắc mặt kém, mắt lóe tia căm thù.

- Là Thanh Ngọc Thạch Bàn của Vương Tuyệt Phong, nếu không thì thực lực của Đinh Hạo dưới Tiên Thiên Võ Tông cảnh sao có thể một chiêu làm ta bị thương? Vương Tuyệt Phong là một trong song kiêu ngày xưa của Ẩn Kiếm Phong, tuy đã bị trục xuất ra nhưng tình cảm khá sâu với lão quái vật Khí Thanh Sam. Vương Tuyệt Phong chịu đưa vật quý giá Thanh Ngọc Thạch Bàn cho Đinh Hạo chắc là do lão quái vật chỉ thị.

Lỗ Kỳ hận không thể băm vằm Đinh Hạo ra trăm ngàn mảnh.

Trước mặt bao nhiêu người Lỗ Kỳ bị Đinh Hạo đánh ngất xỉu, xách cổ như chó ném đi, quá nhục nhã. Lỗ Kỳ trở thành trò cười lớn nhất trong đệ tử tam đại chân truyền Vấn Kiếm tông.

Nhưng Lỗ Kỳ phải kiềm nén cơn giận, gã báo cáo tin tức mình biết, không dám thêm mắm thêm muối.

Bởi vì có công tử.

Đó là sự tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất toàn phái hệ, nói một không hai. Công tử hận nhất là thuộc hạ xen lẫn cảm xúc vào tình báo.

Nghe đến ba chữ Khí Thanh Sam, Doãn Nhất Phi im lặng.

Tuy Doãn Nhất Phi có địa vị trong Vấn Kiếm tông không thấp, sau này đầu vào phe phái hiển hách nhưng ngay mặt khiêu khích lão quái vật Khí Thanh Sam thì gã còn chưa đủ tư cách. Dù là chỗ dựa của Doãn Nhất Phi đối diện lão quái vật Khí Thanh Sam cũng phải nhường bước.

Doãn Nhất Phi nói:

- Không lẽ cho qua chuyện này? Lư Bằng Phi là quân cờ công tử chọn, bị Đinh Hạo giết trước mắt bao nhiêu người, công tử và chúng ta biết giấu mặt đi đâu?

Doãn Nhất Phi cực kỳ tức giận đập một cái, bàn đá trước mặt gã nát bấy.

Một thanh âm trong trẻo chợt vang lên trong đại điện:

- Đương nhiên không thể bỏ qua.

Ánh sáng vàng chớp lóe, một thân hình thon dài toàn thân phát ra hơi thở mênh mông mạnh mẽ bước ra khỏi đoàn sáng, chớp mắt đi tới trước mặt Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi.

Phiếm Đông Lưu!

Doãn Nhất Phi, Lỗ Kỳ không dám lơ là vội hành lễ cung kính nói:

- Phiếm Đông Lưu sư huynh!

Phiếm Đông Lưu gật đầu, nhìn hướng Lỗ Kỳ.

Phiếm Đông Lưu gật đầu, hỏi:

- Vết thương của Lỗ sư đệ sao rồi?

Lỗ Kỳ xấu hổ nói:

- Cảm tạ Đông Lưu sư huynh quan tâm, đã không sao.

Phiếm Đông Lưu gật đầu, nói:

- Trong Thanh Ngọc Thạch Bàn đó ẩn chứa một kích hết sức thời kỳ đỉnh của Vương Tuyệt Phong. Ha ha ha ha ha ha!Vương Tuyệt Phong đó là một trong song kiêu Ẩn Kiếm Phong ngày xưa, thực lực sớm ở cảnh giới Đại Tông Sư nên ngươi thua không oan. Không cần để bụng lời nói của người khác, đừng sa sút ủ rũ. Huống chi công tử không hề trách ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.