Đao Khách Đào Hôn

Chương 7




Spoiler Nhiếp Phi lặng lẽ đi đến ngoài cửa Viên phủ.

Hắn thả bước bồi hồi lại bồi hồi, chần chờ lại chần chờ.

Đột nhiên cửa lớn mở ra, hai đứa nhỏ sạch sẽ đáng yêu chạy đến.

Hắn rất nhanh liền nhận, bọn chúng là hai nhóc ăn mày.

Xem bộ dáng bọn chúng, Viên gia tựa hồ chăm sóc chúng rất tốt.

Bọn nhỏ biểu cảm vốn có chút ưu sầu, vừa thấy hắn đến lập tức kinh hỉ mở to mắt, cùng chạy về phía hắn.

“Nhiếp Phi thúc thúc ! Chúng ta đang muốn lén chạy đi ‘Quan Gia Bảo’ tìm thúc đấy !” Hai hài tử hưng phấn kéo tay vòng quanh hắn.

“Tìm ta ?” Hắn sửng sốt một chút.

“Đúng vậy ! Y Y đại phu gần đây đều ngủ, tất cả mọi người đều vây nàng, chúng ta muốn nhìn thấy Y Y đại phu nhưng đều bị các thúc thúc ngăn cản, không cho chúng ta đi gặp nàng.”

Đứa nhỏ dùng giọng nói non nớt oán giận.

Nhiếp Phi nghe lại một trận co rúm.

Bọn nhỏ lo lắng tìm hết các loại cơ hội, muốn thăm nàng, cho dù là liếc mắt một cái cũng tốt.

Mà hắn, do dự rất lâu, lại trước sau không có dũng khí đến gặp nàng một lần……

Nhiếp Phi ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ, khẩn trương hỏi: “Y Y nàng hiện tại thế nào ?”

“Y Y đại phu nàng hiện tại ở hoa viên ngắm hoa nha !”

“Phải không ?”

Hắn thì thào nói, nâng mắt lên, khát vọng nhìn về phía cửa lớn.

Y Y hiện tại ở phía sau cánh cổng lớn kia……

Hắn rất muốn nhìn thấy nàng.

Nhưng là, sau khi nhìn thấy nàng thì nên làm cái gì đây ?

Nói hắn thật xin lỗi, thế nhưng không nhận lời ?

Nói hắn thực đáng chết, không dám nói ra lời thật lòng ?

Nói hắn kỳ thực rất nguyện ý cùng nàng thành thân, lấy nàng về nhà……

“Thúc muốn đi gặp Y Y đại phu sao ?” Đứa nhỏ hỏi.

“Ta……”

“Y Y đại phu gần đây đều không có cười qua, thúc đi chọc nàng cười, được không ?” Đứa nhỏ kéo tay hắn.

Lời đứa nhỏ nói làm cho hắn cảm thấy vô cùng xót xa.

Cắn chặt răng, hắn đứng lên, dắt hai đứa nhỏ đi vào Viên phủ.

Đi tới sân viện, hắn mới phát hiện vì sao tiểu hài tử lén lút xuất môn, còn có hắn nghênh ngang từ cửa đi vào đều không có người nào chú ý tới.

Bởi vì, hoá ra gần như toàn bộ mọi người đều tề tụ ở trong đình viện, nói chuyện phiếm, trêu chọc, còn bày chút điểm tâm, hoa quả, cảm giác vô cùng náo nhiệt.

Viên Mẫn Y ngồi ở trong đình, nhìn phương hướng nào đó ngẩn người.

Thuận theo tầm mắt của nàng nhìn qua, hắn thấy cây son anh ở bên cửa sổ của nàng.

Cả cây sơn anh cơ hồ trụi lủi, đừng nói là tìm, ngay cả lá cây màu xanh đậm cũng ít đến đáng thương.

Cây này hẳn là sơn anh chết héo, từng nở hoa giống như kỳ tích.

Hắn lại không có cơ hội có thể tận mắt thấy sơn anh nở hoa.

Hẳn là nói, chính hắn bỏ qua cơ hội xem hoa sơn anh……

Dần dần, rốt cục có người phát hiện đến sự tồn tại của Nhiếp Phi.

Vài huynh đệ Viên gia đến trước mặt hắn, vẻ mặt không tốt nhìn hắn.

“Nhiếp đại hiệp, không mời tự đến sao ?” Trong đó một người ngữ khí mang châm chọc nói.

Huynh đệ Viên gia cũng không hoan nghênh hắn. Hắn làm hại tiểu muội bọn họ trở thành người truy đuổi trượng phu bị mọi người chê cười……

Nhiếp Phi không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Viên Mẫn Y, chờ mong nàng cũng có thể phát hiện hắn đã đến.

Viên Mẫn Y thu hồi tầm mắt trên cây sơn anh, lơ đãng nhìn về hướng của hắn.

Hắn hơi thở cứng lại, nửa chờ mong, nửa u buồn nhìn nàng, chờ nàng phản ứng sau khi nhận ra.

Ai biết, nàng như là nhìn người xa lạ liếc mắt nhìn hắn, sau khi gật đầu với hắn liền lạnh nhạt xoay đầu đi.

Nhiếp Phi ngây ngẩn cả người.

Hắn từng thầm nghĩ, mặc kệ nàng là tức giận, nổi nóng, hay là không kiên nhẫn, hắn đều làm tốt tâm lý chuẩn bị. Hắn biết, hắn xứng đáng thừa nhận lửa giận của nàng.

Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, chỉ là không nghĩ tới nàng dĩ nhiên xem hắn không có gì……

Trong đôi mắt nàng không hề gợn sóng. Thất tình lục dục đều như bị rút ra, trong mắt nàng không tìm thấy một tia cảm xúc……

Hắn theo bản năng ôm ngực, cảm thấy ngực giống như bị móng vuốt một con mèo cào rướm máu, không khỏi ẩn ẩn đau đớn.

Kỳ quái, hắn nên cảm thấy giải thoát rồi, vì sao lại cảm thấy ngực khó chịu ?

Không chút suy nghĩ, Nhiếp Phi đi nhanh về hướng nàng.

Huynh đệ Viên gia che ở trước mặt hắn, bày ra ngân châm.

Hắn nhìn như không thấy, tiếp tục đi về hướng Viên Mẫn Y.

“Không cho ngươi tới gần Y Y !” Huynh đệ Viên gia tức giận ra tay về phía hắn.

Hai mắt Nhiếp Phi nhìn nàng chăm chú không rời mắt, mặc kệ huynh đệ Viên gia ngăn cản như thế nào, hắn trực giác liền vung tay chắn.

Mấy cây ngân châm “Phốc”,“Phốc” đâm vào cánh tay hắn, tê mỏi dữ dội tập kích đến nhưng hắn vẫn cắn răng nâng cánh tay ngăn bọn họ.

Một cây ngân châm “Phốc” đâm vào đầu vai phải, toàn bộ cánh tay của hắn như bị phế bỏ, không nâng dậy nổi, hắn đổi tay trái ngăn huynh đệ Viên gia công kích.

Lại một cây ngân châm đâm vào đùi phải, cả chân hắn chân đau đến mềm nhũn, thiếu chút quỳ xuống.

Hắn rút ngân châm ra nhảy đến bên người Viên Mẫn Y, đánh lui những người muốn ra tay ngăn cản hắn.

Sau đó, hắn dùng tay trái miễn cưỡng còn có thể sử dụng, nhịn đau nhức bế nàng dậy, lại đề khí nhảy lên nóc nhà, nhảy vài cái liền ôm Viên Mẫn Y xa xa rời đi.

Huynh đệ Viên gia khinh công không bằng hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Y Y bị hắn mang đi.

Sau khi đuổi theo ra ngoài Viên phủ một đoạn ngắn liền rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng bọn họ, các huynh đệ Viên gia tức giận đến không nhịn được ào ào mắng to……

Nhiếp Phi ôm Y Y đến trong rừng ngoài thành, sau khi tìm nơi an toàn đặt nàng cẩn thận liền nhe răng trợn mắt ôm cánh tay, quỳ trên mặt đất rên đau.

Viên Mẫn Y trầm mặc nhìn hắn đau đến cơ hồ lăn lộn.

Nàng biết bị ngân châm của huynh trưởng nàng đâm trúng huyệt vị trên người, so với khổ hình gì cũng khó có thể chịu được.

Vốn nàng muốn bảo trì lạnh lùng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn chịu một ít tội, nhưng nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, nàng vẫn là mềm lòng.

Nàng không tình nguyện ngồi xổm xuống bên người hắn, nâng tay rút ra một ngân châm trên lưng hắn, ở trên người hắn lại đâm vài huyệt vị, giải trừ đau đớn của hắn.

Sau khi đau khổ dần dần giảm bớt, Nhiếp Phi nâng tay lau quệt mồ hôi lạnh trên trán, thở dốc ngã ngồi trên mặt đất.

“Cám ơn ngươi……”

Hắn vừa thở gấp vừa cười cảm ơn nàng.

Nàng trầm mặc cũng ngồi ở một bên.

“Cảm giác bị ngân châm đâm xuống quả nhiên rất đau, ngân châm Viên gia thật sự danh bất hư truyền !” Hắn đại thêm tán dương.

Nàng liếc hắn một cái.

Người này thật đúng là lạc quan, rõ ràng chịu nhiều đau khổ còn có thể trong nổi khổ mua vui ca ngợi người ta.

“Ta cũng đã nói, chúng ta từ nay không liên quan, ngươi làm gì lại đến tìm ta ? Thậm chí, còn cướp ta từ Viên phủ, không sợ các ca ca của ta đuổi giết ngươi ?”

“Ta cũng không biết vì sao, tóm lại, chỉ là muốn gặp ngươi, nói với ngươi.” Hắn gãi gãi đầu nói.

“Muốn nói với ta, ở trong đình viện có thể nói.” Nàng lạnh lùng nói.

“Vừa rồi trong đình viện có nhiều người quá, sẽ quấy rầy chúng ta. Ở đây nói chuyện chỉ có ngươi và ta, không phải tự tại hơn sao ?” Hắn xoè tay ra.

“Đồ ngốc…… dây dưa như vậy có ý nghĩa sao ?” Nàng liếc trắng mắt.

“Đương nhiên là có ý nghĩa.”

“Ta cũng sẽ hết hy vọng với ngươi, ngươi cần gì phải nhiễu loạn cuộc sống của ta ?”

“Ta…… Ta cũng không biết…… Dù sao, ta cũng chỉ là dựa theo bản năng, làm chuyện trong đầu muốn làm mà thôi.”

Nàng sau khi nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi rũ mắt xuống.

“Ngươi là bởi vì…… Nghe được tin ta phát bệnh cho nên mới đến ?”

“…… Ân.” Hắn thẳng thắn gật đầu.

Nàng cười khổ một chút.

Đương nhiên là vì nàng sắp chết, hắn mới có thể tìm đến nàng.

Bằng không, còn có thể có lý do gì có thể làm cho hắn liều lĩnh chạy tới tìm nàng như vậy ?

“Ngươi có thể không cần làm như vậy.” Nàng thở dài một hơi.

“Vì sao ?” Hắn không quá cao hứng hỏi.

“Chúng ta hai người cắt đứt sạch sẽ, không phải tốt lắm sao ? Thế này, một chút ý nghĩa cũng không có……”

“Ta chính là muốn làm như vậy. Lý do muốn gặp ngươi, thế nào cũng phải có ý nghĩa sao ?” Cơn tức của hắn bắt đầu dâng lên.

“Được rồi, ngươi nhìn thấy ta, sau đó thì sao ? Muốn cùng ta nói tiếc nuối, hay là muốn nói bảo trọng ? Hoặc là y theo lệ cũ của ngươi, muốn cùng ta hứa hẹn kiếp sau hay không ?” Nàng cũng kích động lên.

Nhiếp Phi đột nhiên tiến lên ôm chặt cổ nàng, dọa nàng nhảy dựng.

“Làm cái gì vậy ?”

Nàng không rõ, hắn vì sao phải ôm lấy nàng ?

“…… Ta rất nhớ nàng, thực sự rất nhớ nàng……” Hắn nói nhỏ bên tai nàng.

Nàng sau khi nghe xong lời của hắn thì cả người chấn động.

“Ta không biết mình rốt cuộc làm sao, luckygirl_co thế nhưng sẽ tùy thời tùy chỗ đều quay đầu tìm bóng dáng của nàng; Lúc ăn cơm luôn không nhịn được gọi thêm một bộ bát đũa, kêu vài món ăn chay; Lúc ngủ ở trong rừng cũng sẽ bỗng nhiên bừng tỉnh, sợ nàng vì truy tìm ta mà ở trong rừng ăn gió ngủ bụi……”

Hốc mắt nàng chứa đầy nước mắt, lẳng lặng nghe hắn nói.

“Ta nhất định cũng là bệnh rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng ……”

Hắn tiếng nói khàn khàn từ bên tai nàng truyền đến.

Nàng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.

Nếu bệnh cũ của nàng không có tái phát, nghe được những lời này của hắn không biết sẽ hạnh phúc thế nào……

“Cũng may…… Cũng may ta phát hiện bệnh trước, bằng không ta hiện tại khả năng sẽ càng thêm không thể nhận ra bệnh của ta ……”

“Đúng rồi, không phải nàng từng ăn long tiên quả, làm sao có thể lại phát bệnh ?” Hắn ôm thân thể của nàng hỏi.

“Không biết. Gia gia bọn họ nhọc lòng không ngừng nghiên cứu, vẫn là không biết rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.” Nàng lắc lắc đầu.

“Vậy gia gia nàng không còn long tiên quả thứ hai ? Còn thì mau cho nàng ăn a !” Hắn vội vàng hỏi.

“Long tiên quả nếu tùy tay có được như vậy sẽ không là thánh phẩm hiếm quý.” Nàng không nhịn được nín khóc mỉm cười.

Hắn lại thất vọng cúi đầu xuống.

“Ta đã nghĩ thoáng, có thêm thời gian sáu năm, ta cảm thấy ông trời đối xử với ta thất tốt.”

“Nhưng ta thấy không thoáng……” Hắn thì thào tự nói.

“Ân ?” Nàng lén lút đánh ngáp một cái.

“Ta đột nhiên phát hiện, có người kết bạn đồng hành cũng không tệ.”

“…… Ân……”

Nàng dựa vào hắn, mí mắt chậm rãi buông xuống.

“Y Y ?”

Hắn chú ý tới tình huống mê ngủ của nàng, một mặt gọi nàng, một mặt nâng hai tay lên, ôm nàng vào trong lòng.

“…… Ân ?” Nàng mơ mơ hồ hồ nghe thấy hắn đang gọi nàng.

Nàng rất muốn mở mắt ra nhưng bất lực……

“Mấy ngày gần đây ta đã nghĩ lại, ta đã quen sự tồn tại của nàng, nếu cùng nàng thành thân hẳn cũng không đáng sợ như tưởng tượng, đúng không ?” Hắn khàn giọng nói.

Nàng không có trả lời, đã nhắm mắt lại, hồn nhiên bất giác rơi vào giấc ngủ sâu.

Hắn ôm chặt lấy thân mình nàng đã không còn phản ứng, thật lâu sau thật lâu sau, không chịu buông ra……

*****

Khi nàng tỉnh lại lần nữa đã về tới Viên phủ.

Viên Thanh Sơn ngồi ở bên cạnh nàng, nhăn mày, lật xem sách thuốc trên tay.

Kỳ thực trừ gia gia, ngay cả phụ thân cùng tám ca ca của nàng gần đây cũng đều chôn chặt mắt gặm trong sách thuốc, hy vọng có thể tìm được thêm thông tin có liên quan long tiên quả.

“Gia gia……”

“Y Y, con tỉnh ?”

Viên Thanh Sơn lập tức phát ra thông báo, chỉ chốc lát sau, phụ thân cùng tất cả ca ca đều đến đông đủ.

“Con lần này ngủ bao lâu ?”

“Lần này ngủ có năm ngày.”

“Năm ngày ? Thật đói nha……” Nàng cười nói.

“Cháo đã nóng tốt lắm, lập tức liền bưng lại đây.”

“Con gần đây giống như chỉ có cháo có thể ăn nha……” Nàng lắc đầu.

“Con ngủ lâu lắm, trừ bỏ cháo, cái khác cũng không thể ăn. Qua hai ngày lại cho con ăn thêm một chút món ngon gì đó.” Viên Thanh Sơn yêu thương nói.

“Con biết.”

Nàng cười cười tiếp nhận chén cháo.

Làm bệnh nhân từ nhỏ, còn có thể không biết sao ?

Nhịn xuống xúc động thở dài, nàng miễn cưỡng mình ăn hết chút cháo.

“Y Y.” Viên Kính Đường ở một bên kêu.

“Cha, chuyện gì ?” Nàng ngẩng đầu.

“Nhiếp Phi luôn ở bên ngoài không chịu đi, kiên trì phải đợi con tỉnh lại.”

“…… Nha. Xin giúp con chuyển lời hắn, con tỉnh, hắn có thể trở về.”

Nàng cúi đầu, cố gắng thổi nguội cháo.

“Ân, hắn còn thỉnh cầu một chuyện khác……” Đại ca Viên gia ho nhẹ một cái.

“Còn có chuyện gì ?” Nàng hỏi.

“Hắn…… Còn hướng chúng ta cầu hôn.”

Thìa trong tay nàng “keng” một tiếng rơi vào trong bát.

“Cái gì ?” Nàng kinh ngạc nhìn trong bát cháo.

“Ý của con như thế nào ?”

“…… Con không gả.”

Dạ dày nàng không còn khẩu vị, nhẹ nhàng đẩy bát ra.

“Hắn nói không phải hiện tại muốn muội gả cho hắn, muội có thể suy nghĩ, nhưng hắn hy vọng cùng muội thành thân trước sinh nhật hai mươi tuổi của muội, hắn nói đây là…… lời hứa lúc đó giữa bọn muội.” Viên đại ca chau mày.

Người này, dám cùng muội muội hắn tư định cả đời ! Nghĩ đến còn giận.

“Không cần để ý đến hắn, lời hứa của hắn cũng không có tính.” Nàng đùa cợt nói.

Lúc này, một tiếng nói từ cửa vang vào ──

“Ta hiện tại ở \trong mắt nàng, thực sự biến thành người không có uy tín như vậy ?”

Nhiếp Phi đứng ở cửa cười như không cười nói.

Nàng trừng mắt hắn một cái liền quay đầu đi không nhìn hắn.

“Y Y, ta đã nhận lời nàng, ta nguyện ý cưới nàng, hơn nữa là ở trước sinh nhật hai mươi tuổi sẽ cưới nàng. Cho nên, ta không vi phạm lời hứa thứ nhất của chúng ta. Về phần lời hứa thứ hai, sẽ xem nàng quyết định thế nào.”

“Ta biết lời hứa thứ nhất của các ngươi là Y Y sinh nhật mười bảy, còn có sơn anh nở hoa. Vậy lời hứa thứ hai là gì ?” Viên đại ca tò mò hỏi.

“Lời hứa thứ hai là ──”

Nhiếp Phi đang muốn mở miệng giải thích đã bị Y Y cắt ngang.

“Không cho nói !”

Y Y kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ hồng.

Nhiếp Phi biết nghe lời ngậm miệng lại.

Mọi người tất cả đều nghi hoặc nhìn chăm chú bọn họ, nhìn đến nàng có chút không chịu nổi.

“Không có gì a, lời hứa thứ hai, nếu hắn nguyện ý cưới muội trước sinh nhật hai mươi tuổi, hắn phải cả đời bán mạng nuôi lão bà cùng một tá đứa nhỏ……”

“Đây là lời hứa gì ? Thật là……” Tám huynh đệ nghị luận ào ào.

“Này có cái gì khó ? Nhớ ngày đó, nương Y Y cũng là sinh cho ta chín đứa nhỏ, cách một tá cũng chỉ kém ba mà thôi, ta không phải đều nuôi lớn ?” Viên Kính Đường có chút không cho là đúng.

“Ách……”

Nhiếp Phi không biết nên nói cái gì, chỉ có thể xấu hổ đứng im.

“Quên đi, chúng ta đều đi ra ngoài đi. Chuyện bọn họ tự mình thương lượng, thương lượng, chúng ta không cần can thiệp.” Viên Thanh Sơn mang mọi người lui ra ngoài.

Khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Nhiếp Phi đến gần nàng, nghiêm túc mở miệng.

“Gả cho ta đi, Y Y. Dùng phương thức gả cho ta đến trừng phạt ta. sơn anh có thể nở hoa, nói không chừng lời hứa thứ hai cũng có thể thực hiện.”

“Chàng lại muốn ta chờ đợi tương lai ?”

“Người không đều là nhìn về phía trước sao ?”

“Nhưng ta thời gian không còn nhiều, nơi nào có tương lai ?” Nàng nhụt chí nói.

“Không, ta không tin. Long tiên quả dùng được, nhất định không có uổng phí như vậy, khẳng định là có linh hiệu khác, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”

Nhiếp Phi ôm mặt nàng để nàng nhìn hắn.

“Ông nội của ta cũng không dám kết luận như vậy, chàng dựa vào cái gì có tin tưởng như vậy ?” Nàng không cho là đúng lắc đầu.

“Có hi vọng, mới có thể khiến nàng cố gắng tiếp tục muốn sống.” Hắn yên lặng nhìn nàng.

Nàng nhìn hắn, không nhịn được thở dài.

“Nếu ta không gật đầu gả cho chàng, chàng không phải muốn mỗi ngày đến nháo ta chứ ?”

“Nàng thực hiểu ta.”

“Được rồi……”

“Y Y tốt của ta, nương tử tốt của ta !”

Hắn cao hứng ôm khuôn mặt nàng, hôn mạnh xuống môi nàng.

“Uy ! Ông nội của ta, phụ thân, còn có tám ca ca tất cả đều ở ngoài cửa nh a!” Nàng thẹn thùng đánh hắn.

“Ta kìm lòng không được a !” Hắn vui vẻ cười.

Nàng cũng bị lạc quan của hắn lây, bên môi không nhịn được hơi hơi nở ra một đóa hoa cười.

Hắn nhu tình ngàn vạn kéo nàng vào trong lòng.

Nàng nhắm mắt lại, tiến sát vào ngực hắn, tinh tế cảm thụ ấm áp cùng che chở hắn cố gắng truyền sang nàng.

Một lát sau, nàng nhẹ giọng mở miệng.

“Ta…… Ta hy vọng, ta thực sự có cơ hội có thể nhìn thấy bộ dáng chàng chật vật vì nuôi đứa nhỏ mà bán mạng kiếm tiền.”

“Được, nhất định.”

Hắn cúi đầu, gần sát môi của nàng, nhận lời bên trong tiếng thở dài của nàng……

“Tựa như sơn anh nở hoa, nàng nhất định cũng có thể nhìn thấy sau sinh nhật hai mươi tuổi, nàng theo ta, còn có bộ dáng bọn nhỏ……”

Nàng nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cầu nguyện, hy vọng lời hứa của hắn nhất định sẽ thực hiện……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.