Đào Hoa Yêu Yêu

Quyển 2 - Chương 44




Ba tháng sau khi hai người ở chung, Đào Hoa Yêu Yêu lần đầu tiên chứng kiến Sở Phi phát bệnh

Tháng 10, trời cuối thu, mùa đông chớm đến, khí hậu tuy vẫn còn chút sự thanh sảng của mùa thu nhưng cũng dần se se lạnh

Mùa đông là mùa khó khăn nhất với những người bệnh tim. Mấy năm qua, Sở Phi đã bị suy nhược quá độ, nay còn thêm u não. Vốn dĩ, Lưu Khiêm Học đã vì Sở Phi mà xếp sẵn lịch phẫu thuật nhưng giữa đêm đó, đột nhiên bệnh thận của Sở Phi lại phát tác, phải nằm viện nửa tháng. Qua sự cố đó khiến cơ thể càng thêm bị hao tổn, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng để phẫu thuật cũng đành phải hoãn lại. Vì để giúp anh bồi bổ cơ thể, nâng cao thể chất để có thể chống đỡ được qua lần phẫu thuật u não nên Nguyễn Mạnh Đông, Lưu Khiêm Học và Đào Hoa Yêu Yêu liên hợp giáp công, hơn nữa vì Đào Hoa Yêu Yêu và Sở Phi cuối cùng đã kết thúc trò chơi trốn tìm, khát vọng sống của Sở Phi vô cùng lớn nên ba người bọn họ cuối cùng cũng được như ý. Sở Phi đồng ý giao tất cả công việc cho Nguyễn Mạnh Đông, Sở Phi nghỉ phép ba tháng. Sau đó, anh và Đào Hoa Yêu Yêu tìm một thị trấn nhỏ có thời tiết ôn hòa để nghỉ ngơi. Hai người chọn lựa hồi lâu, trong lúc vô ý, Đào Hoa Yêu Yêu nói rất thích hoa Tulip nên Sở Phi đã quyết định hai người sẽ đến Hà Lan.

Xác định điểm đến, hai người bắt đầu thu dọn hành lí.

Hôm đó, tinh thần của Sở Phi rất thoải mái, lại đúng lúc ngày đẹp trời, vừa vặn còn mấy món đồ Đào Hoa Yêu Yêu cần vẫn thiếu, hai người quyết định đi dạo phố tiện thể mua đồ.

Đào Hoa Yêu Yêu mặc một bộ váy màu lông chuột, bên trong là áo sơ mi màu trắng cao cổ, giày cao gót màu đồng, thắt lưng màu nude. Lúc ra khỏi phòng đã thấy Sở Phi mặc chiếc áo sơ mi cao cổ màu trắng và áo khoác màu lông chuột đang đứng ở cửa chờ cô. Đào Hoa Yêu Yêu nhìn anh bỗng nhiên mỉm cười, thấy Sở Phi nhíu mày nhìn mình, cô đi lên sửa cổ áo cho anh, giọng nói có chút hoài niệm

–          Em nhớ bốn năm trước, khi đột nhiên anh đến công ty, giúp em giải quyết chuyện rắc rối cũng mặc như thế này.

Sở Phi cười nhẹ:

–          Thời gian trôi quá nhanh

–          Cũng không hẳn thế

Đào Hoa Yêu Yêu khẽ cười, vùi đầu vào lòng Sở Phi, hít sâu mùi thuốc trên người anh:

–          Chúng ta ở bên nhau, thật tốt

Tim Sở Phi hơi nhói lên, anh hôn phớt lên trán cô rồi dịu dàng nói:

–          Đi thôi!

Đào Hoa Yêu Yêu cười dịu dàng, hai người tay nắm tay đi ra phố. Rất nhanh đã mua hết những đồ cần mua. Sở Phi nói thời tiết thoải mái, muốn đi dạo một chút nên bảo lái xe đi thẳng đến Bắc Hải. Bởi vì Sở Phi nói, có lần nghe Đào Hoa Yêu Yêu kể lúc học bài thì thường đến một ngã tư lớn nên đi tới đó, đến trạm xe điện ngầm, hai người xuống xe. Đào Hoa Yêu Yêu cùng Sở Phi chậm rãi đi dạo, cô còn dẫn anh đến quán nhỏ cô hay đến khi còn đi học. Không ngờ, qua bao nhiêu năm, cửa hàng đó vẫn còn đó. Tìm được 8 đồng tiền lẻ mua đôi vòng tay tình nhân bện thủ công, Sở Phi vui vẻ nhìn nửa ngày. Hai người chia ra đeo vào tay rồi tay trong tay rời khỏi cửa hàng.

Giữa trưa, Đào Hoa Yêu Yêu dẫn Sở Phi đến trước một quán bán xíu mại. Vốn dĩ Đào Hoa Yêu Yêu sợ gian chính nhiều người ầm ỹ nên định đặt một phòng riêng nhưng Sở Phi lại hứng thú nhìn gian chính náo nhiệt. Cuối cùng, hai người chọn một góc ở gian chính, chọn mấy loại xíu mại và cháo ăn sáng. Đồ ăn sáng khá ngon, Sở Phi ăn được nhiều, còn lại xíu mại thì chủ yếu là vào bụng Đào Hoa Yêu Yêu. Ăn xong, Đào Hoa Yêu Yêu sợ Sở Phi mệt mỏi, định dẹp đường về phủ. Thế nhưng hôm đó Sở Phi lại vô cùng hào hứng, anh xuất thân trong gia đình giàu có, từ nhỏ sống trong nhung lụa, hiếm có khi thấy được cuộc sống bình dị của người thường. Đào Hoa Yêu Yêu thấy rõ, Sở Phi rất có hứng với cuộc sống xung quanh, cô trêu đùa nói là mình làm hướng dẫn viên du lịch cho “đại thiếu gia”. Dù sao bên đường có nhiều taxi, Sở Phi bảo lái xe về trước, lãi nửa ngày nghỉ.

Buổi chiều, bởi vì Sở Phi luôn nói còn chưa đến Hậu Hải nên hai người lại đi bộ đến đó. Trên đường đi, Đào Hoa Yêu Yêu vào một cửa hàng tiện lợi ven đường mua chút đồ ăn khô cho mèo. Sở Phi tò mò hỏi thì cô cười giải thích, từ khi đi học, các cô thường hay tới Hậu Hải tụ tập, chỗ này có rất nhiều mèo hoang, không biết từ bao giờ đã thành thói quen, chỉ cần đến Hậu Hải thì sẽ mang theo chút thức ăn cho mèo, tiện đường cho mèo con đi lạc ăn. Hai người đi đường nói nói cười cười, đi một đoạn thấy mệt thì sẽ nghỉ tạm đâu đó, khoảng hơn một tiếng, Sở Phi bỗng nói muốn đến Tây Giao ngắm cảnh. Đào Hoa Yêu Yêu có chút khinh bỉ nhìn anh rồi vẫn gọi xe. Hai người đi đến đó, trên đường đi, có một dãy phố toàn những ảnh viện áo cưới khiến hai người bị thu hút. Lại xuống xe đi dạo quanh. Đào Hoa Yêu Yêu tuy rằng mù thẩm mỹ trang sức nhưng chung quy cũng học về nghệ thuật mà Sở Phi thì từ nhỏ đã được rèn giũa nên gu thẩm mỹ rất cao. Hơn nữa, Sở Phi dù ít nói nhưng câu nào câu nấy đều một kim thấy máu, Đào Hoa Yêu Yêu thì lại nhanh mồm nhanh miệng. Hai người tùy tiện vào cửa hàng nào đó, chọn lên chọn xuống, đả kích không ít con buôn. Sau đó, đến một ảnh viện cảnh trí thú vị thì nổi hứng chụp ảnh tình nhân.

Hai người không chịu trang điểm cũng không chịu thay quần áo, chỉ lo soi xét khắp nơi trong cửa hàng, từ máy ảnh đến đạo cụ, trang phục, chỗ nào cũng không bỏ sót. Nhiếp ảnh gia cũng là người có tiếng, chẳng bình luận gì về hai ngươi, chỉ ôm máy ảnh chụp phía sau hai người. Chờ hai người chơi xong thì tự động đi tới giao biên lai cho hai người, bên trong ghi rõ ngày đến lấy ảnh. Sở Phi và Đào Hoa Yêu Yêu thanh toán tiền đặt cọc rồi vui vẻ rời đi

Rời khỏi ảnh viện, sắc trời đã tối mới phát hiện bất giác đã ra ngoài cả một ngày. Đào Hoa Yêu Yêu thấy sắc mặt Sở Phi có vẻ mệt nên kéo anh vẫy taxi, dẹp đường về phủ.

Buổi tối, ăn uống đơn giản rồi nghỉ ngơi một lát, Sở Phi đi tắm. Đào Hoa Yêu Yêu nghĩ đi dạo một ngày, sợ Sở Phi mỏi mệt nên mang tinh dầu đén, định chờ anh tắm xong rồi giúp anh mát xa. Ai ngờ lúc cô đang chuẩn bị bỗng nhiên nghe trong phòng tắm có tiếng “ầm” lớn. Đào Hoa Yêu Yêu hoảng hốt, vội đập cửa, gọi tên Sở Phi nhưng không thấy anh đáp lại. Lòng cô chợt lạnh toát, may mà Sở Phi không có thói quen khóa cửa. Cô mở cửa, phòng tắm mờ mịt hơi nước, Sở Phi ngã vào bồn tắm, trên trán có vết máu…

Tim Đào Hoa Yêu Yêu trong nháy mắt như ngừng đập, cô hung hăng tự tát tỉnh mình, nhào tới. Cô thấy ánh mắt Sở Phi khẽ run run thì vội cúi xuống, khẽ gọi anh:

–          Sở Phi… Sở Phi?

Hồi lâu sau, cơn đau đớn kéo đến khiến thần trí Sở Phi tỉnh táo lại một chút, anh khẽ mở mắt, nhìn thấy Đào Hoa Yêu Yêu đang ở bên cạnh khẽ gọi tên mình, khuôn mặt vô cùng lo lắng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, lúc thấy anh mở mắt thậm chí còn cố miễn cưỡng cười:

–          Sở Phi, anh thấy chỗ nào không ổn? Khiêm Học không cho em tự tiện đưa anh đi đâu, anh ấy sắp đến rồi, anh cố lên, một chút thôi…

Quả nhiên, rất nhanh Lưu Khiêm Học đã đưa xe cứu thương đến. Sau khi kiểm tra cấp tốc, Sở Phi được đưa lên xe cứu thương. Đào Hoa Yêu Yêu đi theo bên cạnh, nắm chặt tay Sở Phi:

–          Anh không sao đâu… sẽ không sao đâu…

Sở Phi vẫn cố gắng chống đỡ không dám ngủ, lúc này nghe Đào Hoa Yêu Yêu nói vậy trong lòng lo lắng, định nói với cô rằng không cần lo lắng, anh chỉ bị trượt chân mà thôi nhưng lại đau đến há miệng. Theo bản năng, anh nắm chặt lấy tay Đào Hoa Yêu Yêu nhưng cơn sóng đau đớn tràn tới khiến mắt anh tối sầm, cơ hồ chết ngất.

Đào Hoa Yêu Yêu thấy Sở Phi dần nhắm mắt lại, cô vội lay anh:

–          Sở Phi, Sở Phi, anh nghe em nói, đừng ngủ nữa, chúng ta nói chuyện được không?

Cô gấp đến độ muốn khóc, nhưng lại sợ Sở Phi nhìn mà khó chịu nên cố gắng khống chế bản thân, nhẹ nhàng kéo tay Sở Phi, liên miệng gọi:

–          Sở Phi, Sở Phi?

Sở Phi miễn cưỡng mở to mắt, nhìn Đào Hoa Yêu Yêu muốn khóc mà không dám khóc, cố gắng nắm tay cô, khẽ nói:

–          Lần đầu anh thấy em xấu như thế này

Đào Hoa Yêu Yêu chỉ rơi một giọt nước mắt đã lại cố gắng nhịn lại, run rẩy cười:

–          Em còn nhiều mặt xấu xí lắm, anh đừng ngủ, em biểu diễn cho mà xem…

Sở Phi cố hết sức cười nhưng trong lòng lại đau đớn vô cùng, chỉ có thể khẽ nói:

–          Ừ, được…

Câu nói tiếp theo giọng càng lúc càng yếu, Đào Hoa Yêu Yêu dán lỗ tai bên miệng anh cũng không nghe rõ. Một cơn đau lại kéo tới khiến Sở Phi nặng nề ngất xỉu.

Bên ngoài phòng cấp cứu vô cùng yên tĩnh, Đào Hoa Yêu Yêu thất thần nhìn cánh cửa trắng và đèn đỏ nhấp nháy

Nguyễn Mạnh Đông nhìn bộ dáng mất hồn của Đào Hoa Yêu Yêu, không nhịn được tiến lên nhẹ vỗ vai cô:

–          Yêu Yêu, em không sai

Đào Hoa Yêu Yêu nói nhỏ:

–          Không, là lỗi của em…

Cô dần trượt người xuống từ vách tường, nước mắt từng giọt rơi xuống rồi như suối chảy. Cô hung hăng nhắm mắt lại nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, cô vừa khóc vừa khàn khàn nói:

–          Đều là lỗi của em… em nên chú ý một chút, đều tại em, biết rõ anh ấy không khỏe mà vẫn…

–          Yêu Yêu, đó không phải là lỗi của em. Nguyễn Mạnh Đông đau lòng ôm bả vai đang run lên của Đào Hoa Yêu Yêu.

–          Không, là lỗi của em…

Đào Hoa Yêu Yêu để mặc Nguyễn Mạnh Đông ôm, chỉ như con rối gỗ nhìn chằm vào tay mình, người run rẩy, thì thào lặp đi lặp lại:

–          Em nên ngăn anh ấy lại, anh ấy không khỏe, đi dạo cả một ngày rất mệt, nhưng em lại nghe lời anh ấy… nghe lời anh ấy…

Nguyễn Mạnh Đông nhìn hai mắt Đào Hoa Yêu Yêu vô hồn, lẩm bẩm tự trách, gọi thế nào cũng không nghe. Anh khẽ cắn môi, tát mạnh Đào Hoa Yêu Yêu một cái

Bốp

Một tiếng giòn vang, làm cho Đào Hoa Yêu Yêu ngây người.

Nguyễn Mạnh Đông đau đớn mắng:

–          Yêu Yêu, em đừng như thế! Sở Phi còn có bác sĩ đang cứu, nó còn chưa chế!

Đào Hoa Yêu Yêu kinh ngạc nhìn Nguyễn Mạnh Đông một hồi lâu, ánh mắt dại ra dần chuyển hướng nhìn về phía cửa phòng, hồi lâu sau òa lên khóc

Nguyễn Mạnh Đông thấy Đào Hoa Yêu Yêu khóc thì lại thở phào một hơi. Anh ngồi xuống, chờ Đào Hoa Yêu Yêu khóc xong thì mới nhẹ nhàng nắm bả vai cô, khẽ nói:

–          Yêu Yêu, lúc em và Sở Phi đi dạo nhất định rất vui vẻ, hạnh phúc, thế là đủ rồi. Cho nên em phải tin vào chính mình, đúng chưa?

Đào Hoa Yêu Yêu nức nở, nước mắt lại rơi xuống

–          Từ rất lâu rồi, ngay cả Liễu Phỉ cũng không thể khiến Sở Phi vui cười, chỉ có em làm được điều đó

Nguyễn Mạnh Đông nhìn cánh cửa đóng chặt, nhẹ nhàng nói:

–          Yêu Yêu, Sở Phi đã mang quá nhiều gánh nặng, khó khăn lắm mới có dũng khí ở bên em cho nên em nhất định phải cố gắng, nếu không nó sẽ lại quay về thế giời của nó

Nói tới đây, Nguyễn Mạnh Đông quay đầu, yên lặng nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, gằn từng tiếng:

–          Em cũng không mong nó như thế đúng không? Bởi vì chúng ta đều biết, nếu nó lùi bước thì sẽ chỉ còn đường chết

Đào Hoa Yêu Yêu kinh ngạc nhìn Nguyễn Mạnh Đông hồi lâu, cô chậm rãi quay đầu nhìn cánh cửa nặng nề khép kín kia rồi lại nhìn chiếc vòng tay bện bằng chỉ hồng. Chiều hôm đó, Sở Phi tự tay đeo chiếc vòng vào cổ tay cô, cô cũng đeo chiếc vòng còn lại vào tay Sở Phi… Đào Hoa Yêu Yêu nhắm mắt lại, thở sâu rồi chậm rãi mở to mắt. Tuy rằng trong mắt vẫn còn ánh lệ nhưng đã vô cùng kiên định, cô nhẹ nhàng nói:

–          Em sẽ không để anh ấy cô độc đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.