Đào Hoa Yêu Yêu

Quyển 2 - Chương 39: Mật Ngọt




Sắp tới chắc t k onl thường xuyên đc, mọi người thông cảm nhé. Nếu có quyết định tịch thu lap chính thức từ papa thì …:((((((((((((

Không đợi Đào Hoa Yêu Yêu nói gì, Lưu Khiêm Học đã cướp lời

–          Chẳng phải thế, qua sông rút ván

Anh khinh thường bĩu môi:

–          Nếu không phải tôi với lão Nguyễn tạo cơ hội thì tám trăm năm sau cô cũng đừng hòng ở bên Sở Phi.

Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi:

–          Thôi đi, chỉ dựa vào hai người ngốc nghếch như các anh thì tôi mới chẳng có cơ hội. Căn bản là tôi tự dựa vào sức tôi giành được Sở Phi!

–          Được rồi! Hai người có phải có thù từ kiếp trước không? Vừa gặp mặt đã cãi cọ. Sở Phi bất đắc dĩ lắc đầu.

Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường:

–          Ai thèm so đo với anh ta. Không biết tự lượng sức mình. Còn kém xa lắm

Lưu Khiêm Học làm mặt quỷ:

–          Quân tử không đấu với nữ nhân

–          Con heo đất

Đào Hoa Yêu Yêu nhe răng cười:

–          Ngày nào cũng lấy cớ đến kiểm tra cho Sở Phi chẳng qua chỉ đễn để lừa ăn uống. Nói thực ra, lang băm như anh, rốt cuộc có tí tài năng nào không? Mỗi ngày nhìn anh cho Sở Phi uống bao nhiêu là thuốc, động một tí là cắm vào người anh ấy bao nhiêu dụng cụ. Chẳng thấy anh ấy khỏe lên, không khỏe cũng thôi, nếu có gì sai sót, cẩn thận tôi ném loại lang băm nhà anh cho chó ăn

–          Mẫu dạ xoa, cẩn thận tôi xúi giục Sở Phi bỏ cô

–          Thế thì tôi tới bảo bác Lưu rằng tôi muốn lấy anh! Đào Hoa Yêu Yêu làm ngoáo ộp.

–          Oa! Cô không thể thất đức như thế được. Lưu Khiêm Học hoảng sợ

–          Được rồi, hai người…

Sở Phi đau đầu can:

–          Yêu Yêu, đồ uống hết rồi, em mau đi lấy cho mọi người đi. Khiêm Học, không phải cậu đến làm kiểm tra cho mình, chúng ta vào phòng đi

–          Hừ! Chỉ có tiểu nhân là khó dạy. Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi, quay đầu nhìn Sở Phi: – có cần em ở bên không?

Sở Phi cười nhẹ:

–          Chỉ là kiểm tra theo lệ thôi, em đi cùng Hải Âm đi!

Hôm nay vừa khéo ngày nghỉ, Bàng Hải Âm đến thăm Đào Hoa Yêu Yêu mà Lưu Khiêm Học đến làm kiểm tra định kì cho Sở Phi.

Đào Hoa Yêu Yêu lườm Lưu Khiêm Học hồi lâu, gật gật đầu:

–          Được rồi, em ra ngoài trước

–          Không đánh mà chạy chẳng phải anh hùng hảo hán. Lưu Khiêm Học nhìn bóng lưng cô kêu

–          Có chịu để yên không? Chẳng biết lượng sức gì cả. Sở Phi cười cười trừng mắt nhìn Lưu Khiêm Học.

–          Mình nhàm chán thôi. Lưu Khiêm Học nhún nhún vai, theo Sở Phi đi vào phòng ngủ.

Nằm xuống giường, Sở Phi buồn cười nhìn vẻ mặt của Lưu Khiêm Học:

–          Hai người các cậu, đúng là oan gia kiếp trước

–          Khó mà gặp loại điêu nữ như thế, không nhịn được.

Lưu Khiêm Học cười hì hì rồi lấy trong túi đựng đồ ra ống nghe, máy đo huyết áp bắt đầu kiểm tra cho Sở Phi.

Sở Phi lắc đầu, Đào Hoa Yêu Yêu luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, mà Lưu Khiêm học cũng là dạng ba hoa. Hai người gặp nhau đúng là kì phùng địch thủ. Hơn nữa, từ khi anh và Đào Hoa Yêu Yêu ở bên nhau, cơ hội hai người gặp nhau tăng cao, đấu võ mồm thành chuyện cơm bữa.

Chỉ chốc lát sau, Lưu Khiêm Học bỏ ống nghe xuống:

–          Cũng không tệ lắm, tim đập chậm hơn trước rồi, huyết áp bình thường, xem ra gần đây cậu nghỉ ngơi rất tốt

Sở Phi cười nhẹ:

–          Cô ấy quản rất chặt

Lưu Khiêm Học gật gật đầu. Nhìn mặt mày Sở Phi dù vẫn tái nhợt nhưng tinh thần rõ ràng đã khá lên rất nhiều, trong lòng cũng biết, công của Đào Hoa Yêu Yêu không nhỏ. Anh vươn tay, ấn lên vài chỗ trên đầu Sở Phi:

–          Gần đâu có hay đau đầu không?

Sở Phi lắc đầu:

–          Đau ít hơn nhưng mỗi lần thì có vẻ như kéo dài hơn, hơn nữa…

–          Còn gì nữa?

Sở Phi thoáng do dự, chần chờ nói:

–          Gần đây nhìn đồ vật có chút mơ hồ.

Lưu Khiêm Học nghe vậy, trong lòng hơi trầm xuống.

Sở Phi nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi:

–          Nghiêm trọng, đúng không?

Lưu Khiêm học gật gật đầu lại lắc đầu:

–          Khó mà nói được nhưng cậu cố gắng bỏ chút thời gian đi kiểm tra đi

Anh lấy thuốc tiêm vào cánh tay Sở Phi rồi kiểm tra thêm một số thứ khác, thản nhiên nói:

–          Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, khối u trong đầu cậu là vì vị trí của nó nên ảnh hưởng đến thị lực, là chuyện bình thường thôi. U não của cậu là u lành, chỉ cần cắt đi là được. Mọi thủ tục phẫu thuật cho cậu đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ cơ thể cậu ổn định là có thể tiến hành phẫu thuật

–          Ừ! Sở Phi gật gật đầu.

Lưu Khiêm Học nhìn anh:

–          Cậu không nói cho cô ấy biết sao?

Ám chỉ Đào Hoa Yêu Yêu.

Sở Phi hơi yên lặng rồi nhẹ nhàng nói:

–          Sẽ nói sau!

Ngoài phòng, Bàng Hải Âm và Đào Hoa Yêu Yêu ngồi dưới tán dù, hai người vừa uống nước vừa tán gẫu.

–          Các cậu giờ thế nào?

Bàng Hải Âm uống một ngụm nước trái cây rồi quay đầu nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, vẻ mặt ngưỡng mộ:

–          Kể chuyện tình yêu cuồng nhiệt đi

Đào Hoa Yêu Yêu cười nhạo:

–          Đừng có nói như kiểu cậu là hoàng hoa khuê nữ chưa từng yêu đương thế

–          Lâu quá rồi, không tránh khỏi đã quên. Chia xẻ chút đi. Bàng Hải Âm chớp chớp mặt: – Cô gái đang đắm chìm trong tình yêu?

Đào Hoa Yêu Yêu cúi đầu cười yếu ớt:

–          Anh ấy tốt với mình lắm.

Ngày đó, Sở Phi đến chỗ cô ở tìm cô, hai người lại một lần nữa sống chung. Vì để tiện chăm sóc anh, hôm đó cô liền chuyển đến nhà Sở Phi. Hai người lại bắt đầu quãng thời gian sống chung. Thời gian qua nhanh, chớp mắt cũng được một tháng. Trong thời gian này, qua bốn năm, Sở Phi dần dần gỡ bỏ gánh nặng trong lòng, bắt đầu học hưởng thụ tình yêu, cũng học cách yêu cô:

–          Nhưng mà…

–          Nhưng mà sao? Bàng Hải Âm nhíu mày.

Đào Hoa Yêu Yêu cười cười:

–          Cũng không có gì, tám năm kháng chiến, sao mà dễ dàng đánh thắng được, tằm ăn cũng phải ăn từ từ

Bàng Hải Âm ngẩn ra:

–          Là sao? Không phải đã ở chung?

Đào Hoa Yêu Yêu gật gật đầu:

–          Đúng là ở chung nhưng mọi thứ đều phải từ từ, anh ấy suy nghĩ nhiều lắm

Ngẩng đầu nhìn lên trời cao, Đào Hoa Yêu Yêu nhớ lại khi nãy nói chuyện với Sở Phi. Cô biết, anh vẫn lảng tránh khi nhắc đến một số vấn đề, tỷ như bệnh tim, tỷ như u não, anh không muốn cô biết bệnh tình của mình.

Cho nên, cô không hỏi, cô hi vọng có một ngày, anh có thể tự mình nói với cô

Bàng Hải Âm như có chút suy nghĩ:

–          Anh ấy không muốn cậu lo lắng thôi

Đào Hoa Yêu Yêu gật đầu:

–          Hải Âm, mình không muốn ép anh ấy, anh ấy tâm tư luôn nặng nề, có thể làm đến thế này đã không dễ dàng gì. Ít nhất, giờ bọn mình đã ở chung. Mình sẽ chờ anh ấy bước thêm bước thứ hai, thứ ba. Mình nhớ rõ, có quyển sách từng nói: Dũng khí không phải một phút một chốc mà có được mười phần. Con người để có dũng cảm đối mặt với mọi thứ phải có một quá trình.

Nói tới đây, cô cười cười, quay đầu nhìn Bàng Hải Âm:

–          Thật ra, mình cũng vậy. Sau khi về nước, có thời gian mình hận đến anh ấy đến chết, hận đến không nhìn thấy những biểu hiện của anh ấy. Để thấy được những điều này, mình cũng mất không ít thời gian.

Bàng Hải Âm gật gật đầu:

–          Từ từ thôi, đừng có gấp

–          Cũng không hẳn thế

Đào Hoa Yêu Yêu mỉm cười. Hai người đang muốn nói tiếp thì nhìn qua cửa sổ thấy bên kia, Sở Phi và Lưu Khiêm Học đang đi ra ngoài. Cô vỗ vỗ vai Bàng Hải Âm:

–          Đi vào đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.