Đào Hoa Mỹ Nhân Quy - Nguyệt Lộc

Chương 6: CHƯƠNG 6




7

Ta chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền đi theo.

Cung điện không có thị vệ canh giữ, dường như có chút kỳ lạ.

Ta bước lên phía trước, chậm rãi đẩy cửa ra...

8

Một chén trà sau.

Bên ngoài điện Thính Vân ầm ầm ĩ ĩ kéo đến không ít người.

Người dẫn đầu là Quý phi và Tần Ánh Tuyết, phía sau còn đi theo rất nhiều cung nữ thái giám.

Chỉ là những vị tiểu thư khuê các lúc trước, lại không thấy bóng dáng.

Tần Ánh Tuyết dìu Quý phi, hai người vừa đi vừa cười nói.

“Quý phi nương nương, cũng không biết vở kịch hay trong điện Thính Vân đã khai màn chưa, chúng ta qua xem náo nhiệt nào.”

Quý phi gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tinh quang.

Họ đẩy cửa bước vào trong điện, chưa đầy một khắc, bên trong đã ồn ào hỗn loạn thành một đoàn.

Ngay cả ở trong sân điện Thính Vân, cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo phát ra từ bên trong.

“Mẫu phi, người mau tới cứu con!”

Trong điện Thính Vân, Trường Lạc công chúa lúc trước còn vênh váo tự đắc, giờ bị nhốt trong lồng sắt, bởi vì sợ hãi mà nước mắt giàn giụa, làm nhòe cả lớp trang điểm, nhìn qua có chút buồn cười.

Ta lặng lẽ đứng sau cây hoa mai trong sân, lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này.

“Tần nhị tiểu thư quả là thủ đoạn cao minh!”

Khi ta chuẩn bị bước vào chính điện, phía sau bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp mang theo ý cười.

Ta lập tức dừng bước.

Quay đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy một nam tử mặc cẩm y đứng trên tường.

Nam tử kia dáng vẻ lười biếng, nhưng ngũ quan lại tinh xảo tuấn lãng, đuôi mắt mang theo một tia cười đùa cợt, giống hệt một con hồ ly xảo quyệt.

Trong tay hắn còn cầm một vò rượu, giống như một khán giả đang xem kịch.

Ta bỗng nhiên bật cười.

Ban đầu muốn xem một vở kịch hay, kết quả đến cuối cùng bản thân lại trở thành trò cười trong mắt người khác.

Ta cúi đầu nhìn hai tay mình.

Mảnh khảnh và trắng nõn, không có chút sức lực nào.

Là ta sơ suất rồi.

Thời cổ đại không chỉ có hoàng quyền có thể đè c.h.ế.t người, còn có cả những công phu cao thâm mà ta đến giờ vẫn luôn ngưỡng mộ.

Nhẹ nhàng nhảy lên tường, hoặc lặng lẽ ẩn mình khắp nơi xung quanh.

Ví dụ như nam tử cẩm y trước mắt này, ta thậm chí còn không biết hắn xuất hiện từ lúc nào.

Càng không biết hắn đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện.

Thấy ta nhìn hắn, hắn giơ vò rượu về phía ta.

Sau đó ngửa đầu uống một ngụm lớn, rồi mới chậm rãi mở miệng.

“Tần nhị tiểu thư trước giả vờ bị thu hút, sau đó phát hiện công chúa phía sau có ý đồ bất lợi với cô nương, cố ý dẫn nàng ta vào điện Thính Vân, khiến nàng ta rơi vào bẫy mà Quý phi và tỷ tỷ ruột của cô nương đã bày ra. Khi mọi người hoảng loạn, cô nương lại thừa cơ xuất hiện. Không chỉ khiến bọn họ không nắm được bất kỳ nhược điểm nào của cô nương, mà ngược lại còn có thể đường hoàng đi xem xét mọi thứ trong điện Thính Vân.”

Hắn nói hoàn toàn chính xác.

Từ lúc hai cung nữ kia đột nhiên xuất hiện, ta đã mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng.

Sao lại trùng hợp như vậy?

Ta vừa định quay về yến tiệc, trong lòng còn đang lo lắng chuyện về nhà và chuyện giữa ta với người xuyên không kia, thì đã có hai cung nữ trước mặt ta nói chuyện về người đó.

Vừa hay điện Thính Vân lại không có người canh giữ.

Đúng lúc ta đang do dự không tiến lên, thì Trường Lạc công chúa ngu ngốc kia lại lén lút đi theo ta.

Ta thấy nàng ta muốn lén lút dạy dỗ ta một trận.

Nhưng đã tự đưa đến cửa, sao ta có thể không dùng chứ?

Ta giả vờ đi vào điện Thính Vân trước, dụ nàng ta vào theo, để nàng ta thay ta xem thử trong điện này rốt cuộc có gì nguy hiểm.

Nếu không có chuyện gì xảy ra, ta sẽ vào sau cũng không muộn.

Nếu không phải mấy vị ca ca tỷ tỷ kia đã rèn luyện cho ta tính cách thận trọng, nếu không ta nhất định sẽ vì mong muốn về nhà mà xông vào.

Đến lúc đó, người bị nhốt trong lồng sắt chính là ta.

Bây giờ bị vạch trần, ta cũng không hề hoảng loạn.

Ngẩng đầu nhìn nam tử cẩm y đứng trên tường, cười như không cười nói: “Tam hoàng tử thật là tao nhã, vậy mà lại thích xem kịch ở góc tường.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.