Đào Hoa Lạc Xích Hoả

Chương 2: Lịch kiếp




Sáu nghìn năm sau...

Ta đứng dưới một táng cây cao trong sân Bắc Trữ Điện chân tay lúng túng đi tới đi lui, không ngừng nhìn về phía cửa điện, một thoáng không thấy động tĩnh ta lại nóng lòng đi tới đi lui thêm một vòng nữa, lòng thầm nghĩ nếu người trong điện vẫn chưa ra ta nhất định sẽ xông vào, một khắc nghĩ thế nhưng ta lại không dám, chuyện là hôm nay ta phải xuống trần lịch kiếp.

Xuống trần lịch kiếp nghe thì có vẻ dễ nhưng ta lại cảm thấy đó là một điều cực kì kinh khủng lại khiến ta đêm đêm mất ăn mất ngủ, Chữ Sa tiên quân ở Phượng Vân Điện của ta lại nói mỗi ngày thấy ta đi qua đi lại gương mặt ủ rủ hắn cũng sắp chóng hết cả mặt vì ta rồi

- Tiểu Điện Hạ của ta ơi, người ngày đêm cứ mãi cái bộ dạng bi ai này, người xem cây cỏ nơi bị cái dạng tiên nữ u sầu này của người dọa cho mấy năm rồi còn không dám sinh sôi nảy nở

Ta lại dừng lại bộ mặt thống khổ nhìn Chữ Sa, lại cúi đầu thở dài:

- Ngươi nói xem sao trên cuộc sống thần tiên này lại có một thứ gọi là lịch kiếp chứ, làm thần tiên không phải đã quá tốt rồi hay sao, tại sao cứ phải đày đọa chúng sinh bắt họ phải trải qua kiếp số phàm trần ấy chứ, ta nào có muốn tăng phẩm vị, chỉ là, chỉ là....

Ta ngập ngừng day day trán, chỉ là phụ vương của ta muốn đứa con gái vô dụng này của người tinh thông binh pháp, siêng nay tu luyện linh lực, để một ngày nào đó có thể thay thế người cai trị Bắc Thiên Môn, nhưng mà bản tính ta lại rất ham chơi, ta không thích cái gì mà luyện đạo pháp trận, cái gì mà thông thạo văn thư, ta làm sao lại có thể đạt đến cảnh giới cao thâm như phụ vương của ta được, kể cũng lạ từ khi ta mới sinh ra phụ vương của ta đặc biệt chưa từng cho ta ra khỏi Bắc Thiên Môn, cũng chưa từng cho ta bái sư học đạo ở đâu cả, một tay người nuôi ta lớn, một tay người dạy ta tu luyện pháp lực,

Thật ra ta đã giấu phụ vương trốn ra khỏi kết giới, để trốn được khỏi kết giới này ta đã phải đến chỗ Chữ Sa tiên quân năn nỉ hắn giúp ta tạo một chỗ hổng nho nhỏ đủ cho ta chui qua, hắn vừa nghe xong sợ hãi nhìn ta lắc lắc đầu tỏ ý không muốn giúp ta, còn dơ tay lên nói lớn cái gì mà một lòng với phụ vương ta cái gì mà không bị kẻ xấu mê hoặc, ta hằm hằm nhìn hắn rồi quay ngoắc đi đầy giận dữ sau đó mấy ngày liền hắn đến điện của ta chơi, ta liền cho người đuổi đi còn dùng phép chưởng hắn bay xa mấy trăm dặm, hắn mấy hôm sau mới lại đến nhưng lần này dùng ẩn thuật chui thẳng vào thư phòng của ta, đột nhiên quỳ xuống dơ bốn ngón tay lên nói:

- Ta là Chữ Sa tiên quân, năm xưa được Đế vương chiêu mộ từ một tộc dân bé nhỏ rồi đi theo ngài mấy ngàn năm nay chinh sa chiến trường cùng ngài, nay Chữ Sa có tội lớn với Đế vương từ nay ta nguyện từ bây giờ cho đến về sau sẽ cùng sống chết với Đế Vương nếu Chữ Sa nói dối nguyện chịu Thiên Lôi Đạo hồn bay phách tán.

Ta còn nghệch mặt ra đang xem hắn khua môi múa mép thì hắn bỏ tay xuống, đứng lên phủi phủi vạch áo nhìn ta nói:

- Ta đã làm theo lời Công chúa nói rồi đó, chỉ mong nếu Đế vương phát hiện ra, người đừng khai ra ta nhé.

Ta nhìn hắn chợt như hiểu ra bật cười lớn, phất phất cuốn binh pháp trong tay:

- Ngươi tốt lắm, ta chắc chắn sẽ cẩn thận, nếu phụ vương phát hiện ta tuyệt đối sẽ một mình chịu phạt, ta hứa

Hắn bất mãn nhìn ta, một lúc sau lại chậc chậc nói:

- Ta nói này Công chúa, người chỉ nên ở Bắc giới nếu có gây họa ta còn có thể tiếp cứu chỉ xin người đừng tò mò về tám cõi bên dưới và tam giới còn lại của Thiên giới này, Đế vương chắc chắn đã căn dặn người nên ta cũng chỉ nhắc lại, đừng làm Đế vương không vui, phá mảnh kết giới này là ta đã hết sức giúp người rồi đấy.

Hắn nhắc nhở ta, lòng ta lại nhớ lại năm xưa khi ta mới bắt đầu tu luyện, Phụ vương mỗi ngày đều kể cho ta nghe về các trận chiến người đã trải qua, về sự hình thành của trời đất, về Bắc giới. Người nói ta chỉ có thể ở Bắc Thiên Môn tiêu do tự tại tuyệt đối không được ra khỏi nơi này, không được tò mò về Phàm giới, Ma giới và tam cõi còn lại của Thiên giới, kể cả việc đi lại ở Bắc giới nếu không có lệnh của người cũng không được phép, ban đầu ta rất buồn, ta không có Mẫu thân cũng chưa từng nghe Phụ vương nói về Mẫu thân của ta, có lần ta hỏi người, ta thấy người trầm mặc rất lâu rồi nói ta vốn sinh ra từ ngọn lửa trong tim của người nên ta không có mẫu thân, cứ thế ta lớn lên rồi luôn tự hào rằng chân thân của mình chính là ngọn lửa tim của Phượng Hoàng nên ta tu luyện pháp lực mới hơn người đến vậy, từ bé ta đã thấy Chữ Sa đi theo Phụ vương của ta, hắn ta trên điện bái triều thì ra vẻ chính trực, đạo mạo nhưng khi hắn chơi đùa cùng ta lại bày ra cái bộ mặt ngốc nghếch, ta thường nhìn hắn đầy khinh bỉ chính là vì hắn chân thân chỉ là một con đại bàng năm ấy được phụ vương ta chiêu mộ sao lại có thể bằng ta được.

Lại nói về lỗ hổng ở kết giới, sau khi nghe hắn ba hoa ta liền phất phất tay ra ý đuổi khách rồi gọi Lạt Lạt vào, Lạt Lạt là một tinh linh được hình thành từ một củ cải trắng nhỏ trong một ngọn núi tiên ở phàm giới, nàng là tì nữ được cha ta mang về để hầu hạ và bầu bạn với ta, ta ngoắc tay chờ nàng ấy lại gần lại bày ra bộ mặt thần thần bí bí nói:

- Ngươi có muốn đi Bắc giới cùng ta không?

Lạt Lạt mở to mắt nhìn ta ngạc nhiên, miệng không quên thì thầm:

- Công chúa, không phải Đế vương ban lệnh không cho người ra khỏi Bắc Thiên Môn sao, người nói như thế là sao ạ?

Ta nhìn nàng ta đang ngơ ngác, lại nói

- Ta phá được lỗ hổng kết giới rồi, nay lén đi du ngoạn một chuyến ngươi có muốn xem Bắc giới như thế nào không?

Thấy nàng ta vẫn còn chưa tin mặt lại có phần đăm chiêu, ta không đợi được liền nắm tay nàng ta kéo đến lỗ hổng gần sát phía sau Phượng Vân Điện chỉ chỉ nói

- Ngươi đi với ta, chắc chắn nếu Phụ vương ta phát hiện ta sẽ nói ta ép ngươi, đừng lo ta sẽ một mình chịu phạt mà, Chữ Sa nói Bắc giới rất náo nhiệt, nếu ngươi không đi sẽ luyến tiếc lắm đó.

Lạt Lạt nhìn ta chân thành như thế bất đắc dĩ đành chui theo sau lưng ta ra khỏi kết giới, ta đứng bên ngoài kết giới nhắm mắt giang tay hít thở khí trời trong lành quả nhiên cũng chả có mùi gì khác lạ so với Điện của ta, ta quay lại nhìn Lạt Lạt lại nhìn quần áo trên người mình vung tay dùng một đạo tiên khí biến phượng bào trên người ta thành một bộ phục y màu hoa đào còn Lạt Lạt là màu lục ta nhìn nàng rồi vung chân đạp một cụm mây bay về phía Bắc giới

- Chữ Sa nói Bắc giới là nơi các tinh linh sinh sống ta với ngươi phải ăn mặc sao để mọi người đừng phát hiện ra chúng ta nếu không rất dễ bị lộ

Bắc giới quả thật rất đẹp, ta bay qua ba rặng núi ngắm nhìn chân trời xa xa rồi lại bay tới một chỗ mà ta nghe có âm thanh rất lớn, ta đứng trên mây nhìn xuống thấy chúng sinh đi đi lại lại tiếng ồn ào náo nhiệt, ta hỏi Lạt Lạt:

- Không lẽ sắp có trận chiến, sau mọi người lại ồn ào đến vậy?

Lạt Lạt nhìn ta lại nghĩ nghĩ nói:

- Bẩm Công chúa, nô tỳ nghĩ rằng không phải đâu, theo nô tỳ nhớ người trần gọi là họp mặt mua bán.

Ta gật gật đầu ghi nhớ, rồi hạ nhẹ thân mình xuống sau một căn nhà nắm tay cùng Lạt Lạt đi vào đống người đang chen chúc nhau kia, ta dạo quanh lại thấy những đồ vật rất lạ mà ta chưa từng thấy bao giờ, mùi món ăn thơm cứ bốc lên làm ta bỗng chốc cảm thấy đói, ta cứ nắm tay Lạt Lạt đi sâu vào đống người đó mãi đến khi Lạt Lạt giật giật ống tay áo ta ta mới ý thức quay lại nhìn nàng ta sau lưng nàng ta không còn tiếng huyên náo ồn ào nữa, thay vào đó ta thấy hai bên đường chúng sinh tản ra quỳ rạp xuống đất cuối thấp đầu đồng thanh hô lớn:

- Chúng thần Bắc giới thỉnh an Bắc Thiên Công Chúa, Công chúa vạn an, vạn vạn an.

Ta ngạc nhiên rõ ràng ta đã biến đổi phượng bào sau họ lại nhìn ra ta, Lạt Lạt nhìn trên tóc ta rồi nói nhỏ bên tai:

- Công chúa, Phượng Hỏa Trâm của người...

Ta đưa tay lên sờ sờ, ai gia gia của ta ơi, ta lại quên mất không cất đi Phượng Hỏa Trâm, vậy lần này chắc chắn ta đã bị lộ thân thế rồi, ta đưa tay lên đỡ lấy trán quay qua hỏi Lạt Lạt:

- Chúng ta làm sao bây giờ Lạt Lạt nếu phụ vương ta mà biết thì chẳng phải ta sẽ chết chắc sao.

Ta còn chưa nói hết câu đã thấy phía áng mây gần nhất xuất hiện quân lính của Bắc Thiên Môn đang tiến về phía ta, nhìn nhìn một lúc càng tiếng gần ta càng nhìn ra phía sau đám lính đang trực trời tới bắt ta kia chính là ân nhân Chữ Sa Tiên Quân của ta, chính là cái tên thề thốt sau đó vừa thả ta ra kia đã kéo ngay nhiều binh lính đến đây để bắt ta như vậy không phải là quá đau lòng sao?

Chữ Sa cùng đám người kia hạ mây đến trước mặt ra còn hô to:

- Công chúa, Chữ Sa đến đây theo lệnh của Đế vương mời Công chúa hồi cung.

Ta nhìn hắn, mắt chớp chớp, cái tên này thật sự phản bội ta sao ta để Lạt Lạt ở lại lùi về sau vài bước dùng tay đẩy một đạo tiên khí kéo một vòng cung lửa tạo ra Xích Viên Tiễn nhắm vào Chữ Sa đang quỳ xuống kia nói lớn:

- Trước khi ta về gặp Phụ vương cũng phải dạy dỗ ngươi một trận, nếu không thật có lỗi với bản thân ta

Chữ Sa nhìn ta đầy sợ hãi, Lạt Lạt cùng các binh lính còn lại lập tức lùi ra sau mắt nhìn ta chằm chằm không dám lên tiếng, ta chỉ định dọa cho hắn sợ để sau này xem xem hắn còn dám chơi trò phản bội ta hay không? Ta kéo mũi tên đang rực lửa kia định dùng thuật ảo ảnh làm cho mũi tên như đang bay về phía hắn thật không ngờ một đạo tiên khí mạnh mẽ đánh về phía ta làm cho Xích Viên Tiễn trên tay ta rơi xuống rồi biến mất còn ta né về phía sau lùi thêm ba bốn bước, ta nhìn về phía người tung ra đạo tiên khí vừa rồi, bất giác sợ hãi lập tức quỳ xuống

- Phụ, phụ vương....

Ta nhìn thấy Phụ vương ta một thân Phượng bào đen hạ mây xuống nhìn ta đầy giận dữ

- Li nhi, con dám phá bỏ qui tắc của ta tự ý trốn khỏi Bắc Thiên Môn, bây giờ còn dám làm bị thương Chữ Sa Tiên Quân, con nói xem ta nên phạt con như thế nào đây.

Ta thấy người giận đến chau mày cũng biết hình như ta đùa quá đáng rồi liền cuối mặt xuống, nhưng lại nghĩ đến bên ngoài là thế giới tươi đẹp như thế này sao Phụ vương ta lại phải nhốt ta ở Bắc Thiên Môn, huống hồ ta chĩ đến Bắc giới là giới mà người ta cai quản không có gì là nguy hiểm, ta còn chưa cãi người đến Tam cõi Thiên giới,Ma giới,Phàm giới thì tại sao người lại phải khó chịu đến vậy, ta nhìn người không nhịn được nói:

- Phụ vương là Li nhi sai, phạm vào qui tắc của người nhưng con chỉ muốn đi dạo loanh quanh Bắc giới thôi, không hề có ý đi xa hơn đến Tam cõi Bát giới, con cảm thấy người giam con trong Bắc Thiên Môn thật sự rất buồn chán, con vẫn nghe theo người luyện tập pháp thuật, luyện binh pháp, tinh thông những gì người cần nhưng người lại không cho con vui chơi,không cho con làm thứ con muốn, Phụ vương Li nhi là nữ nhi là công chúa,không phải là một nam nhân, một hoàng tử người cần nếu người đã thất vọng về con đến như vậy tại sao lại tạo con ra.

Ta nhìn người nói hết tất cả những khó chịu trong lòng, người lại nhìn ta rất lâu ta cứ ngỡ người lại tức giận với ta nhưng không ngờ người lại tiến đến đặt tay lên tóc ta vỗ vỗ nói:

- Có lẽ cách ta đang bảo vệ con không đúng nhưng ta chưa hề coi con là một nam nhân ta chỉ đang cố gắng giúp con có thể là cách làm của ta chưa đúng làm con hiểu sai ý ta nhưng cái ta muốn là con trở thành một vị Công chúa không một ai có thể xem thường con hoặc làm hại đến con, chỉ là ta đang muốn bảo vệ con.

Ta nhìn Phụ vương ta, cảm thấy bản thân quá là có lỗi với người vì đã nghĩ sai về người nên ta liền cuối đầu nhưng lại nghe người nói:

- Sắp tới nếu con lịch kiếp thành công thăng phẩm cấp thượng tiên, con có thể đến bất cứ đâu con muốn, ta sẽ phá bỏ qui tắc với con, ta cũng sẽ đưa con đến Thiên giới để chúng tiên tam giới bát cõi biết về Công Chúa của Bắc giới, người sau này sẽ kế vị Đế vương Bắc giới thay ta.

Ta nhìn người mỉm cười gật đầu cho nên bây giờ mới có đoạn ta phải đi đi lại lại đầy lo lắng chờ Phụ vương đưa ta đến Vòng Xoay Duyên Kiếp để lịch kiếp thăng phẩm cấp. Nói đoạn sau hôm đó Chữ Sa vẫn mặt dày đến điện của ta đi theo ta suốt ngày còn lãi nhãi mãi có phải ta muốn giết hắn bịt miệng thật không, lại nói đến sau đó ta phải đe dọa hắn bắt hắn là lá chắn cho ta luyện pháp thuật đến khiến hắn kêu la trời đất.

Cuối cùng phụ vương ta cũng rời Điện, người một thân Phượng bào đen đi đến bên ta, đưa tay cho ta nắm, tay còn lại vỗ tóc ta nói ta đừng lo lắng quá, rồi cùng đạp mây bay đến Vòng Xoay Duyên Kiếp ở Thiên giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.