Đào Hoa Chước Chước, Phồn Tinh Điểm

Chương 16: 16: Lấy Lòng Nguyệt Di




Thiên Khải đắc ý nhìn Nguyệt Di, ai nhìn vào cũng có thể thấy được hắn rất tự hào vì vở kịch sáng tạo nhất đời thần này của hắn.

Nguyệt Di nhìn về phía Thiên Khải, thở dài, lắc đầu, biến mất.

Thiên Khải thấy Nguyệt Di đột nhiên bỏ đi liền buồn bực trong lòng: Đây chẳng phải là thoại bản con gái thích nhất sao? Sao Nguyệt Di lại không có hứng thú chứ? Càng nghĩ càng không đúng, sắc mặt hắn dần trở nên không ổn, quay đầu hỏi tiểu tiên hầu: “Sao muội ấy lại bỏ đi? Chủ ý này của bản tôn không tốt sao?”

Tiểu thần hầu vâng vâng dạ dạ nói: “Cái này…… Tất nhiên là chủ ý của Thần tôn rất tốt!” Hắn nịnh nọt đến cực điểm như vậy, chỉ sợ Yêu thần không thoải mái, xử lý bọn họ mất.

Thiên Khải được nịnh hót tất nhiên cho rằng đó là đương nhiên, sau đó lại nói nữa: “Gọn gàng dứt khoát, sinh động thú vị cỡ nào chứ!”

“Gọn gàng dứt khoát, lời ít ý nhiều, dí dỏm hài hước.

Có nơi nào ở hạ giới có thể sánh bằng chứ.”

“Đó là do kịch bản không hay?”

“Đương nhiên không chút sai sót.” Nói xong còn giơ ngón tay cái.

Tiểu thần hầu thấy Thiên Khải không có ý trách tội thì vỗ mông ngựa* càng vang dội.

Vỗ mông ngựa*: ý chỉ nịnh nọt.

“Đó là do mấy người các ngươi không cố gắng mà diễn, kéo chân sau của bản tôn.” Bỗng dưng Thiên Khải đổi sắc, đôi mắt tím lộ ra ánh sáng âm u xảo trá: “Trở về quét tước Thái Sơ Điện mười ngày.” Mặt Thiên Khải ngày càng sa sầm, dứt lời vung tay áo ngẩng đầu lên kiêu ngạo đuổi theo Nguyệt Di: “Nguyệt Di, đợi ta với.”

Tội nghiệp cho mấy tên tiểu thần hầu, tốn công vô ích, kêu khổ thấu trời.

“Oan uổng quá, Thần tôn.

Nguyệt Di Nữ quân sợ tiên đan sao? Hèn chi chẳng thèm để ý tới ngài.” Chỉ là Thiên Khải đã chạy đi mất không nghe được, cũng không hơi đâu mà nghe.

Sau đó, Thần giới mới vừa kết thúc chuyện Nguyệt Di ở đâu Thiên Khải liền ở đó đưa tiên đan thì lại bắt đầu cảnh Nguyệt Di đi đâu Thiên Khải đi đó xin nàng đừng bơ hắn.

Không có hắn, Thần giới chẳng thú vị tí nào, chỉ còn lại một vị thần thú vị là Nguyệt Di.

Không còn cách nào khác, đành tự làm tự chịu.

Tên áo tím “Nguyệt Di” chạy tới phía đông,

Tên áo tím “Nguyệt Di” chạy tới phía tây,

Tên áo tím “Nguyệt Di” chạy tới phía nam,

Tên áo tím “Nguyệt Di” chạy tới phía bắc.

“Khát nước không?”

Một trận gió thổi qua.

“Có muốn dùng điểm tâm không?”

Một trận gió nhẹ lướt qua mặt nước gợn sóng lăn tăn.

“Vậy còn luyện kiếm?”

Một trận kiếm khí vút qua.

“Vậy nghỉ ngơi nhé.”

Một ánh mắt chuyên dùng để nhìn kẻ ngốc.

……

“Nguyệt Di, ta mới học được một loại pháp thuật.”

Có tiếng một vật gì đó rơi xuống nước.

“Nguyệt Di, ta có chuyện này hay lắm kể muội nghe.”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Nguyệt Di, ta có một bảo bối cực kỳ hiếm thấy nè.”

Thiên Khải nhắm chặt hai mắt, chờ đợi một trận đùa bỡn nào đó, nhưng sau một lúc lâu lại chẳng có trận mưa rền gió dữ nào như dự đoán, mở mắt ra liền thấy Nguyệt Di ngoái đầu lại nhẹ nhàng gật đầu.

Thiên Khải thấy rốt cuộc Nguyệt Di cũng đã đáp lại, vui vẻ đến nỗi bím tóc muốn bay lên trời.

Sớm biết đơn giản như vậy, ban đầu hắn nên dùng phương pháp này, chẳng nghe tiểu thần hầu đâu, toàn một đám ngu xuẩn! Cũng do mình sơ ý, cũng may chưa muộn, còn chưa muộn! Thế nhưng hắn không nhìn thấy nụ cười gian xảo của Nguyệt Di lúc quay đầu đi, cũng không biết mình đã sắp sửa rơi vào bẫy của tiểu nha đầu.

Hắn chắp tay sau lưng, dõng dạc thẳng người, ưỡn cái bụng tròn vo, cái đuôi vểnh ngược lên trời, đắc ý đi theo sau Nguyệt Di.

Chỉ e là lần này sói xám đã bị tiểu hồ ly lừa rồi.

Thiên Khải đi theo Nguyệt Di vào thiên điện nàng ở, mặt mang ý cười, trong lòng không biết tính toán cái gì.

Nguyệt Di vừa vào điện, chợt xoay người lại nhìn Thiên Khải, hồi lâu mới nói một tiếng: “Ngồi đi”.

Nàng từng bước một ép Thiên Khải lùi vào ghế trên ngồi.

Thiên Khải bị Nguyệt Di làm cho không hiểu mô tê gì, ta đây đã nhặt về một tiểu nữ lưu manh sao? Có điều tính tình ngay thẳng này hợp ý ta.

Thiên Khải bị nhìn đến ngại, đang định hỏi thì thấy Nguyệt Di xòe hai tay ra, đây là đang muốn đòi bảo bối mà.

Thiên Khải chợt sửng sốt, không ngờ giờ lại khó lừa Nguyệt Di đến thế.

Vốn dĩ hắn chỉ tùy tiện bịa bừa một cái cớ thôi nhưng chẳng ngờ lại thành công, cho nên lúc này căn bản không có mang theo bảo bối hiếm thấy, khó là chỗ đó, vì vậy liền nói qua loa lấy lệ:

“Nguyệt Di, ta đến đây ngay cả miếng nước muội cũng không cho uống mà đã đòi bảo bối với ta, có phải quá không nghĩa khí rồi hay không?” Nói rồi chỉ chỉ chén trà tỏ vẻ bất mãn.

Nguyệt Di cũng không cam lòng yếu thế, ngắm nhìn lòng bàn tay hắn, nói: “Mang bảo vật tới, còn lại dễ nói!” Nghĩ thầm: Ta xem huynh còn muốn giả bộ đến khi nào.

Thiên Khải lộ vẻ khó xử..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.