Tiền Ngân Tử không ngờ sự việc lại trùng hợp như vậy. Vừa mới nhắc đến Ngụy Tiêu thì ngay lập tức anh ta đã gọi điện cho cô.
Tiền Ngân Tử đoán được Ngụy Tiêu sẽ nói gì, nên nhấc máy nghe.
Quả nhiên, giống hệt những gì cô nghĩ, Ngụy Tiêu nôn nóng hỏi: “Ngân Tử… em… em đã nghe gì chưa?”
Tiền Ngân Tử: “……”
Người này thật sự nôn nóng đến phát cuồng rồi.
Không dám hỏi thẳng, còn muốn vòng vo bóng gió.
Ngụy Tiêu vừa nhận được tin nhắn từ Kỷ Diễm, cứ nghĩ anh cố ý trêu chọc mình.
Tiền Kim Tử làm sao có thể trở về? Suốt nhiều năm như vậy, Ngụy Tiêu gần như đã quên người con gái đó, kết quả là bây giờ lại nghe nói cô ta đã trở về.
Đúng là quá hoang đường.
Anh ta gọi điện cho Tiền Ngân Tử để xác nhận có đúng sự thật hay không.
Nhưng đến khi mở miệng, anh ta lại không biết phải nói gì.
Ngụy Tiêu không dám hỏi thẳng.
Dù sao, với thân phận hiện tại của anh ta, cũng rất kỳ quặc nếu hỏi thăm về cô ta.
Tiền Ngân Tử trả lời: “Đúng vậy, Tiền Kim Tử đã trở về, anh có thể cùng chị ta nối lại tình xưa.”
Ngụy Tiêu nghe xong, vội vàng giải thích: “Không, không phải. Anh không thích cô ta. Anh chỉ tò mò thôi, em biết đấy, việc hóng hớt là bản năng. Chị em trở về làm gì?”
Đây cũng là điều mà anh ta tò mò. Tiền Kim Tử đột nhiên trở về vào lúc này, rốt cuộc là vì cái gì?
Tiền Ngân Tử đáp: “Tôi cũng muốn biết, anh gọi điện hỏi thẳng chị ta đi, có tin tức gì thì nói lại với tôi.”
Ngụy Tiêu: “…”
Tiền Ngân Tử không muốn nói thêm, dứt khoát cúp điện thoại.
……
Về đến nhà, điện thoại của cô liên tục đổ chuông vì những cuộc gọi từ bố mẹ.
Hai người cứ mãi khuyên nhủ rằng chị gái cô thật sự đã biết lỗi rồi, bảo Tiền Ngân Tử đừng so đo với chị nữa. Chị đã sống nhiều năm ở nước ngoài rất khổ cực, chịu bao nhiêu tủi nhục, bị người đàn ông kia đánh đến toàn thân đầy thương tích.
Nói xong, sợ Tiền Ngân Tử không tin, mẹ còn gửi cho cô những tấm ảnh vết thương trên lưng của Tiền Kim Tử.
Mẹ bảo những vết thương đó đều là do người đàn ông mà chị quen ở nước ngoài đánh. Nói chị ấy rất đáng thương, mong hai chị em hòa thuận với nhau, người trong nhà không nên để bụng lâu.
Nghe những lời này mà Tiền Ngân Tử chỉ thấy buồn cười.
Đáng thương?
Chẳng phải đó là do chính chị ta tự chuốc lấy sao?
Tiền Ngân Tử không thể có chút đồng cảm nào, không thể nào thấy chị mình đáng thương được.
Cô nhìn sang Kỷ Diễm.
Chưa kịp mở miệng, Kỷ Diễm đã cúi xuống hôn nhẹ cô một cái rồi nói: “Anh biết mà, anh đã cho người điều tra xem chị em ở nước ngoài đã làm gì, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Khá lắm.
Tiền Ngân Tử giờ thật sự phải nhìn Kỷ Diễm bằng con mắt khác.
“Chúng ta đúng là có ăn ý thật đấy!”
Kỷ Diễm đè Tiền Ngân Tử xuống, tay vuốt ve eo cô, giọng đầy chắc chắn: “Đương nhiên rồi. Anh hiện tại chính là con giun đũa trong bụng em, em nghĩ gì anh đều biết.”
Tiền Ngân Tử nghĩ điều tra chuyện này không phải dễ, nhưng Kỷ Diễm lại khác.
Anh chính là tổng tài bá đạo mà, cho người điều tra, chẳng phải chỉ là chuyện trong giây lát sao.
Cô nghĩ đến chuyện vừa rồi, liền câu lấy cổ Kỷ Diễm, trêu đùa: “Anh biết vì sao em lại cãi nhau với chị ta không?”
Kỷ Diễm tỏ vẻ nghi hoặc: “Hả?”
Tiền Ngân Tử nói: “Chị ta bảo em chia sẻ anh để chị ta ngủ một lần, chị ta rất thích anh, anh cẩn thận một chút, đừng để chị ta dụ dỗ.”
Kỷ Diễm nghe xong cũng không thấy kỳ lạ, ngược lại còn cảm thấy rất bình thường.
Anh gật đầu, tỏ vẻ đó là điều trong dự đoán.
Tiền Ngân Tử véo má anh: “Anh không bất ngờ chút nào sao?”
Kỷ Diễm đáp: “Anh ưu tú thế này, ai mà không thích được chứ? Còn nữa, nhà anh có nhiều tiền như vậy, ai mà không muốn thích tiền của anh chứ.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cô còn chưa kịp nói gì, Kỷ Diễm đã hôn cô: “Chỉ có em, không thích anh vì anh ưu tú, cũng không thích tiền của anh, chỉ thích tâm hồn anh.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Kỷ Diễm vẫn quá hiểu lầm bản chất của mình rồi.
Cô thích anh, lúc đầu thật sự chỉ vì khuôn mặt của anh.
Nếu anh mà có vẻ ngoài như Trư Bát Giới thì chẳng phải yêu đương vụng trộm nữa, mà là quấy rối tình dục.
……
Kỷ Diễm vừa đến công ty không bao lâu, điện thoại nội tuyến dưới lầu đã gọi lên báo: “Tổng giám đốc Kỷ, có vị tiểu thư tự xưng họ Tiền đến tìm ngài, cô ấy nói mình là bạn gái của ngài. Có để cô ấy lên không ạ?”
Kỷ Diễm nghe xong cảm thấy thú vị, Tiền Ngân Tử chưa từng đến công ty tìm anh, bây giờ còn tự xưng là bạn gái?
Anh hỏi tên, đối phương trả lời là Tiền Ngân Tử.
Kỷ Diễm đồng ý cho cô ấy lên.
Tiền Kim Tử được lễ tân dẫn lên văn phòng của Kỷ Diễm.
Vừa bước vào, nhìn thấy Tiền Kim Tử, Kỷ Diễm không hề ngạc nhiên, mọi chuyện đều đã nằm trong dự đoán của anh.
Sau khi lễ tân rời đi, Tiền Kim Tử nhìn xung quanh một lát, không nhịn được mà thốt lên: “Em rể, chị nhìn công ty của cậu, hình như còn lớn hơn gia đình Ngụy Tiêu. Cậu giàu hơn anh ta à?”
Kỷ Diễm: “… Cô hỏi vậy có liên quan gì đến tôi sao?”
Tiền Kim Tử bĩu môi: “Tôi chỉ tò mò thôi, sao cậu lại lạnh lùng như vậy? Dù sao cũng là người trong một nhà, em rể, xét theo vai vế, cậu còn phải gọi tôi một tiếng chị đấy.”
Kỷ Diễm nhìn chằm chằm vào Tiền Kim Tử một lúc lâu, xác định rồi nói: “Có phải cô vừa bị Ngụy Tiêu đuổi ra ngoài không?”
Tiền Kim Tử: “…”
Nếu không thì tại sao lại không đến tìm người tình cũ để lừa gạt, mà lại tìm đến anh?