Đào Góc Tường - A Phì A

Chương 85: Đừng ồn ào, em đang nướng BBQ




Kỷ Diễm trong lòng bồn chồn lo lắng không yên, sợ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, liền nhắn liên tiếp nhiều tin cho cô.

[Tại sao vẫn chưa có tin tức? Em và mẹ anh đã nói chuyện gì vậy? Bao giờ thì kết thúc?]

[Đã xảy ra chuyện gì sao? Mẹ anh có làm khó em không? Hai người đang ở tầng nào? Đang đi dạo hay là ăn cơm? Đã hai tiếng rồi mà không thấy em báo cáo tình hình cho anh?]

[Lát nữa về còn yêu anh không?]

[Bảo bối~~ Em trả lời anh đi~~]

Không có phản hồi. Kỷ Diễm thấy cô vẫn không hồi đáp liền sốt ruột.

Anh gọi điện thoại trực tiếp cho cô.

Lúc này Tiền Ngân Tử mới có động tĩnh.

Cô lập tức cúp máy, nhắn lại cho anh: [Đừng ồn ào, em đang nướng BBQ!]

Kỷ Diễm: “?”

Nói xong, cô còn gửi cho anh một bức ảnh bàn ăn, đúng thật là đang ăn BBQ.

Hóa ra, sau khi cùng mẹ Kỷ đi dạo phố xong, cả hai đều đói bụng nên vào một tiệm đồ nướng. Cô không tiện dùng điện thoại trước mặt trưởng bối, sợ bị cho là bất lịch sự nên không phản hồi tin nhắn của anh.

Tiền Ngân Tử và mẹ Kỷ vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ, không còn thời gian để ý đến tin nhắn của Kỷ Diễm.

Không ngờ Kỷ Diễm lại sốt ruột đến mức gửi cho cô nhiều tin như vậy.

Kỷ Diễm gửi lại cho cô một biểu tượng mặt đen sì, Tiền Ngân Tử nhắn thêm: [Đợi em về sẽ kể cho anh nghe, em và mẹ anh còn muốn đi dạo lâu lắm, anh về trước đi.]

Kỷ Diễm: “…”

Trong đầu Kỷ Diễm cứ nghĩ ra đủ kiểu mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, tưởng tượng ra vô số tình huống đáng sợ, nhưng giờ xem ra họ lại hòa hợp đến vậy.

Anh đành phải về nhà.

……

Tối muộn Tiền Ngân Tử mới về đến nhà.

Kỷ Diễm muốn ra đón cô, nhưng Tiền Ngân Tử bảo không cần vì mẹ Kỷ sẽ đưa cô về.

Thế là Kỷ Diễm ở nhà chờ.

Quả thật một tin nhắn cũng không có hồi âm.

Kỷ Diễm nằm đợi nửa ngày, xem hết cả bộ phim “Chân Hoàn Truyện” lần thứ hai thì Tiền Ngân Tử mới về.

Vừa bước vào nhà, trên tay cô là bao lớn bao nhỏ, xách theo cả đống đồ.

Kỷ Diễm thấy thế vội đến giúp cô mang đồ: “Sao lại mua nhiều thế này?”

Tiền Ngân Tử mệt đến mức cổ tay đau nhức, thở dài nói: “Đều là mẹ anh bắt em mua đấy. Em nói không cần mà dì lại giận, nhất quyết bắt em phải nhận. Hôm nay em cùng dì đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, còn ăn cả trà chiều, mệt quá, chân em sưng lên rồi.”

Kỷ Diễm: “… Mẹ anh tìm em, chỉ để em đi dạo phố cùng thôi sao?”

Tiền Ngân Tử đưa chiếc vòng ngọc trên tay ra cho anh xem: “Còn có cái này nữa, dì nói là đồ gia truyền, bắt em phải đeo. Đúng vậy, dì muốn em cùng đi dạo phố, còn…”

Tiền Ngân Tử nhớ lại những lời mẹ Kỷ nói, không nhịn được cười: “Còn khen anh suốt một ngày.”

Kỷ Diễm: “…”

Thật sự là khen anh cả một ngày.

Bắt đầu từ lúc sinh ra, khen đến khi lớn lên.

Nào là Kỷ Diễm rất thông minh, so với bạn cùng lứa biết ngồi, biết bò, biết đi sớm hơn.

Rồi đến thời kỳ nhà trẻ, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, rồi đến bây giờ.

Khen chi tiết đến từng chút, Tiền Ngân Tử cũng dần hiểu được ý của dì.

Vốn dĩ cô lo lắng dì sẽ để tâm chuyện cô và Ngụy Tiêu từng quen nhau, sẽ vì thế mà muốn cô chia tay Kỷ Diễm.

Không ngờ, dì lại lo lắng cô sẽ không cần Kỷ Diễm nữa, nên mới lấy lòng cô, kéo gần mối quan hệ, tặng cho cô cả đồ gia truyền.

Vì Kỷ Diễm mà sốt ruột đến mức đó.

……

Hôm sau, vào buổi chiều tan làm, mẹ Ngụy đến thẳng dưới tòa nhà công ty mới của cô.

Ban đầu đã hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại, nhưng dì không chờ được nên đến đón Tiền Ngân Tử luôn.

Thấy xe của dì đến, Tiền Ngân Tử không thể không lên xe. Sau đó, cả hai đến một nhà hàng đã đặt trước để ăn tối.

Vừa ngồi xuống, mẹ Ngụy đã thở dài, nói với Tiền Ngân Tử: “Tối hôm đó sau khi về nhà, chú của con tức đến phát bệnh, dạo này toàn nằm viện.”

Tiền Ngân Tử không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.

“Dì, chỉ vì con yêu đương với Kỷ Diễm mà chú tức giận đến mức đó sao?”

Mẹ Ngụy buồn bã nói: “Con chia tay với Tiểu Tiêu, con yêu ai thì yêu, chú con sẽ không để ý. Dù sao cũng đã chia tay rồi, yêu ai là tự do của con, ông ấy cũng đã nghĩ thông. Chú thực sự rất thích con làm con dâu, nhưng không hợp thì cũng không thể ép buộc. Nhưng mà… con yêu Kỷ Diễm, chuyện đó mới khiến ông ấy bị kích động.”

“Đừng nhìn vẻ ngoài hòa nhã của họ, thực chất chú con và bố Kỷ Diễm vốn có hiềm khích với nhau, từ nhỏ đã cạnh tranh đến lớn. Ngay từ bé, chú con đã không bằng bố Kỷ Diễm, thấp hơn một cái đầu, thành tích học tập cũng kém hơn. Mẹ của Kỷ Diễm lúc đầu là vị hôn thê do nhà chú sắp xếp cho chú, kết quả lại bị bố Kỷ Diễm cướp mất. Chú con vẫn luôn để bụng, trong lòng khó chịu. Bây giờ, đến cả bạn gái của con trai mình cũng bị con trai bố Kỷ Diễm cướp mất, thử hỏi chú con làm sao mà không khó chịu, giận đến nỗi tăng huyết áp.”

Tiền Ngân Tử: “…”

Thứ này cũng có thể di truyền sao??

“Chú con còn hỏi liệu con và Ngụy Tiêu có thể quay lại được không. Ông ấy không chịu nổi việc bản thân thua bố Kỷ Diễm, giờ đến con trai cũng thua. Ông ấy còn nghi ngờ không biết có phải mộ tổ tiên nhà mình có vấn đề không mà mấy ngày trước còn cho người về quê dời mộ.”

Tiền Ngân Tử: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.