Đào Góc Tường - A Phì A

Chương 66: Cuộc sống hằng ngày của đôi tình nhân




Tiền Ngân Tử không nhịn được bật cười, quả là đạo lý này.

“Kỷ Diễm, vậy em là nữ thần của anh phải không?”

Tiền Ngân Tử nói, làm Kỷ Diễm á khẩu không trả lời nổi.

Câu hỏi thật đúng là khiến người khác cứng họng.

“… Nếu em muốn hiểu như vậy thì cũng được.”

Nghe vậy, Tiền Ngân Tử lập tức cắn một ngụm vào tay anh.

Cũng coi như là vậy đi.

Kỷ Diễm đã thầm yêu cô rất lâu, nhưng để nói là nữ thần thì có hơi quá.

Tính cách của Tiền Ngân Tử rất khó gắn liền với hai chữ “nữ thần”.

Đẹp thì có đẹp, nhưng không cao cao tại thượng, không có chút gì là khoảng cách.

Có lẽ đó chính là lý do khiến Tiền Ngân Tử thật sự đáng yêu.

Nhưng cô không quan tâm, cô nhất quyết nhận định rằng Kỷ Diễm đã thầm yêu cô như thế, sao có thể không phải là nữ thần của anh được?

Chẳng qua anh không chịu thừa nhận mà thôi.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Tiền Ngân Tử ngủ nướng đến giữa trưa.

Kinh nghiệm xương máu, không nên dùng thuốc kích dục để làm tình, quá hao tổn thể lực.

Hôm qua cô ngủ cả ngày, hôm nay còn có thể ngủ đến tận chiều, cảm giác cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Kỷ Diễm cũng giống cô, ngủ nướng đến tận trưa.

Tiền Ngân Tử cảm thấy khi yêu, Kỷ Diễm bỗng trở nên lười biếng.

Theo như cô biết, Kỷ Diễm không phải là người sẽ ngủ nướng.

Anh có thể thành công chủ yếu là nhờ vào khả năng hành động xuất sắc, không bao giờ ngủ nướng, kể cả cuối tuần cũng không hề lười biếng.

24 giờ của anh có thể làm việc bằng 42 giờ của người khác, đúng chuẩn người thành công.

Trước đây, đó là những gì Tiền Ngân Tử biết về Kỷ Diễm, nhưng giờ đây, anh lại có thể ngủ nướng như vậy.

Cô mở mắt ra, nhìn Kỷ Diễm. Anh đã tỉnh, nhưng vẫn nằm trên giường.

Tiền Ngân Tử tò mò duỗi tay chọc vào má anh, lo lắng hỏi: “Kỷ Diễm, có phải em làm ảnh hưởng đến anh không?”

Có phải cô đã lây sự lười biếng của mình cho Kỷ Diễm không?

Muốn sửa đổi thì khó, nhưng làm hư lại dễ dàng.

Người ta vẫn nói, yêu nhau lâu thì cả hai sẽ dần giống nhau.

Lẽ nào cô không học được điều hay của Kỷ Diễm mà còn dạy hư anh, tội lỗi này thật nặng nề.

Kỷ Diễm nhìn bộ dáng lo lắng của Tiền Ngân Tử, chôn mặt vào ngực cô rồi nói: “Phải, em làm anh thay đổi đấy.”

Trước đây anh thật sự là người rất có tinh thần hành động, nhưng từ khi yêu, cả người liền trở nên lười biếng, chỉ muốn nũng nịu với bạn gái.

Có thể nằm bên nhau, ôm Tiền Ngân Tử ngủ, anh thậm chí còn không muốn rời giường, cảm thấy như vậy thật tốt.

Kỷ Diễm hỏi cô: “Hôm nay muốn ăn gì? Muốn đi đâu? Hay không ra ngoài mà ăn ở nhà?”

Tiền Ngân Tử ngủ liền hai ngày, cảm giác nằm nhiều khiến lưng cũng đau nhức.

Cô muốn ra ngoài đi dạo một chút, thay đổi không khí.

Hơn nữa, ở bên nhau vài ngày nhưng cô và Kỷ Diễm vẫn chưa hẹn hò đúng nghĩa.

Cô đề nghị: “Mình đi hẹn hò được không?”

Nghe thấy vậy, mắt Kỷ Diễm lập tức sáng lên.

Anh đương nhiên đồng ý.

Thật ra, hai người còn chưa từng chính thức hẹn hò lần nào.

Cả hai nhanh chóng dậy rửa mặt rồi chuẩn bị ra ngoài.

Tiền Ngân Tử trang điểm nhẹ, thay một bộ váy thoải mái rồi ra khỏi nhà.

Hai người đến trung tâm thương mại gần đó, nơi này rất rộng, có thể đi dạo cả ngày.

Tiền Ngân Tử tìm một nhà hàng món Quảng Đông.

Dạ dày của Kỷ Diễm không chịu được đồ cay, nếu ăn cùng cô nhiều thì cũng chịu không nổi.

Hai người ở bên nhau, không thể cứ để Kỷ Diễm nhường nhịn cô mãi.

Cô cũng có thể cùng anh ăn đồ thanh đạm, mà cô cũng rất thích món Quảng Đông.

Sau khi ăn xong, Kỷ Diễm lại cùng Tiền Ngân Tử đi làm móng.

Tiền Ngân Tử là người thích chăm chút cho móng tay. Lần trước làm kiểu hơi điệu đà, cô đã muốn tháo ra để làm lại kiểu mới.

Kỷ Diễm là lần đầu tiên đi cùng người khác làm móng, trong tiệm rất đông, anh ngồi ngay bên cạnh Tiền Ngân Tử.

Cô đưa bảng màu cho Kỷ Diễm, nhờ anh chọn mẫu nào đẹp.

Kỷ Diễm chọn một lúc rồi chỉ vào màu hồng nhạt.

“Màu này.”

Tiền Ngân Tử bĩu môi: “Màu này trông xấu lắm, nhạt nhẽo, quả nhiên không nên hỏi ý kiến anh.”

Kỷ Diễm: “…”

Tiền Ngân Tử lên mạng tìm mẫu, chọn kiểu mà cô muốn làm.

Kỷ Diễm nhìn thoáng qua, nhíu mày.

Kiểu này phức tạp vậy sao?

Có gì đẹp đâu?

Tiền Ngân Tử thấy anh nhìn chằm chằm, hỏi: “Đẹp không?”

Kỷ Diễm ngớ người, phản ứng nhanh nên gật đầu ngay: “Đẹp, rất hợp với em.”

Nghe vậy, Tiền Ngân Tử lập tức vui vẻ: “Em cũng thấy vậy.”

Kỷ Diễm: “…”

Nguy hiểm thật, suýt nữa thì bị đánh.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Diễm xem người khác làm móng, ban đầu thấy cũng mới mẻ, nhìn một hồi lâu.

Cứ tưởng là xong rồi, kết quả chỉ mới dán móng giả mà thôi, chưa hề bắt đầu làm thật.

Anh ngồi nửa ngày, vẫn chưa bắt đầu sao?

Kỷ Diễm ngơ ngác.

Tiền Ngân Tử tháo móng, sửa móng, làm đủ các bước lặt vặt mới bắt đầu dán lên.

Cô hơi khát, nhờ Kỷ Diễm mua cho ly trà sữa.

Khi anh trở về thì tay cô mới chỉ hoàn thành được một ngón.

Hình như còn chưa làm xong.

Anh cắm ống hút vào ly trà sữa, đưa đến bên miệng cho cô uống.

Sau đó lại tiếp tục ngồi chờ.

Nhìn chằm chằm nửa ngày.

Mấy tiếng trôi qua.

Tiền Ngân Tử nói vẫn chưa xong.

Kỷ Diễm chỉ có một suy nghĩ: Làm phụ nữ thật vất vả.

Ngồi lâu đến mức eo anh cũng đau.

Trong lúc chờ, anh cứ đi ra ngoài mua đồ ăn vặt.

Ăn mãi mà vẫn chưa xong.

Đợi đến khi làm xong thì trời đã tối.

Cả hai ăn vặt no rồi nên bỏ qua bữa tối, quyết định đi xem phim.

Sau khi thanh toán xong, Tiền Ngân Tử giơ tay lên trước mặt anh, hỏi: “Đẹp không?”

Kỷ Diễm gật đầu khen đẹp.

Đẹp thì đẹp, nhưng thật sự là chịu khổ.

Ngồi cả buổi trưa.

Nếu còn không xong, anh chắc điên mất.

Phụ nữ vì làm đẹp mà chấp nhận chịu khổ.

Về sau nếu bị Tiền Ngân Tử dùng móng tay cào lưng, anh cũng không dám phàn nàn.

Cô làm móng tay, có lẽ còn quý hơn cả làn da anh.

Hai người lên tầng 5 vào rạp chiếu phim.

Không biết chọn phim gì, cứ mua vé ở phòng chiếu xịn nhất.

Phòng chiếu tình nhân, cả hai đều là lần đầu trải nghiệm.

Có thể nằm xem phim, cảm giác thật sự thoải mái.

Vào bên trong, Tiền Ngân Tử nằm trong lòng Kỷ Diễm.

Ngón tay mân mê trên ngực anh.

Bộ móng mới làm thật sự rất đẹp.

Kỷ Diễm cứ nghĩ cô muốn làm gì đó ngay trong rạp, vội nắm tay cô lại, khuyên nhủ: “Ráng nhịn đi, về nhà rồi hẵng làm.”

Tiền Ngân Tử: “…”

Cô cấu anh một cái.

Đúng là đồ xấu xa, trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện đó.

Cô chỉ là muốn ngắm bộ móng của mình thôi.

Tiền Ngân Tử nằm trong lòng Kỷ Diễm, cả hai cùng xem phim.

Đúng lúc đó, Tiền Ngân Tử nhận được tin nhắn của mẹ Ngụy Tiêu.

[Cháu Tiền, cảm ơn cháu. Ngụy Tiêu đã bình phục, hôm nay trở lại công ty giúp bố nó. Đây là lần cuối cùng dì làm phiền cháu.]

Tiền Ngân Tử không trả lời.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không đem chuyện Ngụy Tiêu làm điều trái đạo đức nói ra.

Anh ta thật sự đã hành động thiếu đạo đức, nhưng ít ra vẫn còn chút lương tâm, cuối cùng đã không động thủ.

Chỉ là, sao lại cứ khăng khăng muốn làm việc ở Đại Chu.

Kỷ Diễm cuối tuần còn được nghỉ mà.

Dù sao thì cũng chẳng liên quan đến cô, từ nay về sau cô sẽ không quan tâm đến chuyện của Ngụy Tiêu nữa.

Bộ phim bắt đầu chiếu, rạp biến thành một màu đen, nhân lúc không ai để ý, Tiền Ngân Tử khẽ cắn vào cổ Kỷ Diễm rồi nói: “Nữ thần của anh thưởng cho anh.”

Kỷ Diễm: “…”

Về sau, hai người không biết thế nào lại hôn nhau.

Cứ thế, bầu không khí đến rồi, cầm lòng không đậu.

Thảo nào các cặp đôi thích hôn nhau trong rạp chiếu phim, thật sự rất khó khống chế miệng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.