Tiền Ngân Tử được cảnh sát dẫn ra ngoài. Bên ngoài đã có sẵn xe cứu thương chờ đợi. Cô còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Diễm đã lao tới, ôm chặt lấy cô vào lòng.
Tiền Ngân Tử còn chưa cảm thấy sợ hãi thì Kỷ Diễm đã bị dọa đến mất hồn mất vía. Anh ôm cô với trái tim lo lắng, sợ hãi.
Sau một hồi ôm chặt để trấn an mình, xác định Tiền Ngân Tử không có vết thương nào, Kỷ Diễm mới buông cô ra, vội vàng kiểm tra kỹ hơn, xem cô có chỗ nào bị thương hay không.
“Em không sao chứ?”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, Tiền Ngân Tử cảm thấy ấm lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh để trấn an: “Không sao đâu, em ổn mà.”
Cô không hoảng sợ vì biết chắc chắn Kỷ Diễm sẽ đến cứu mình.
Tuy nhiên, điều Tiền Ngân Tử không ngờ là ở hiện trường không chỉ có Kỷ Diễm.
Cách đó không xa còn có Ngụy Tiêu. Anh ta cũng đã đến.
Ngụy Tiêu không ngốc, nhận được tin nhắn của Tiền Kim Tử, anh ta lập tức liên hệ với Kỷ Diễm.
Anh ta nhận được tin nhắn thì Kỷ Diễm chắc chắn cũng sẽ nhận được, nên cả hai cùng báo cảnh sát ngay lập tức.
May mắn thay, bây giờ Tiền Ngân Tử không bị sao cả.
Ngụy Tiêu đứng cách đó không xa, thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, Tiền Kim Tử bị cảnh sát áp giải ra ngoài.
Ánh mắt đầy oán hận của cô ta lạnh lùng quét qua ba người họ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Ngụy Tiêu, Tiền Kim Tử như muốn cắn chết anh ta ngay lập tức.
Mọi chuyện đều do Ngụy Tiêu mà ra. Nếu không phải năm đó mẹ Ngụy Tiêu không đồng ý cho cô ta và Ngụy Tiêu bên nhau, cô ta đã không phải xuất ngoại du học để rồi tự hủy hoại bản thân đến mức này.
…
Tiền Ngân Tử và Kỷ Diễm cùng đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Sau đó, họ trở về bệnh viện vì bố cô đã ngất xỉu khi nghe tin Tiền Kim Tử bắt cóc cô.
Tiền Ngân Tử lo sợ, sợ rằng tình hình của bố cô sẽ lặp lại như mấy năm trước.
Lần đó, tình trạng của ông đã rất nghiêm trọng. Bác sĩ đã cảnh báo nếu ông còn chịu kích thích thêm một lần nữa, rất có thể sẽ không cứu được.
Hiện tại cô chỉ lo bố sẽ gặp nguy hiểm vì quá tức giận.
Kỷ Diễm thấy cô lo lắng, liền nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, yên tâm.”
Tiền Ngân Tử cũng chỉ biết tự trấn an mình như thế.
May mắn là tình hình không quá nghiêm trọng.
Bố cô quả thực tức giận đến mức phải nhập viện nhưng không đến mức nguy kịch, chỉ là do huyết áp tăng cao.
Có lẽ ông đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, đã thất vọng đến cực điểm với người con gái lớn này, nên lần này cũng không đến nỗi bị tức chết.
Từ lần Tiền Kim Tử về nước và đòi tiền, họ đã lường trước việc cô ta sẽ không thực sự hối lỗi mà chỉ muốn quay lại để đòi tiền.
Ngay khi Tiền Ngân Tử rời đi, Tiền Kim Tử lập tức khóc lóc, kể lể rằng việc học ở nước ngoài vẫn chưa tốt nghiệp, cần tiếp tục học thêm, nhưng không có tiền. Cô ta muốn bố mẹ cho tiền để tiếp tục đi học.
Tiền Kim Tử hứa hẹn rằng sau khi tốt nghiệp, kiếm được tiền, cô ta sẽ trả lại cho họ.
Nhưng tình thân đối với Tiền Kim Tử từ lâu đã không còn.
Bố mẹ Tiền Ngân Tử quá thất vọng, nói thẳng là họ không có tiền. Kết quả, Tiền Kim Tử mặt dày mày dạn nói: “Vậy thì hai người đi vay đi. Hai người có bao nhiêu người thân như vậy, mượn mỗi người một ít thì chắc chắn sẽ đủ.”
Đối mặt với sự tham lam của Tiền Kim Tử, bố Tiền Ngân Tử đã tát thẳng vào mặt cô ta, dọn dẹp hành lý rồi ném ra khỏi nhà, yêu cầu cô ta cút đi.
Cứ tưởng rằng cô ta cút đi sẽ không quay lại nữa, không ngờ lại dám bắt cóc người nhà.
…
Bố Tiền Ngân Tử thấy cô đến thăm thì hỏi: “Chị con… vì sao lại thành ra như thế này? Chị con thiếu nhiều tiền lắm sao? Sao lại thiếu nợ đến mức đó?”
Trên đường đến bệnh viện, Kỷ Diễm đã kể cho Tiền Ngân Tử nghe toàn bộ sự thật mà anh đã điều tra được. Thì ra, Tiền Kim Tử đã nhiễm tật cờ bạc.
Ban đầu, cô ta lừa tiền nhà để ra nước ngoài, vốn định học hành đàng hoàng, nhưng chẳng có ý định học hành gì cả. Tiền Kim Tử không thích học, trong khi các du học sinh nước ngoài toàn là con nhà giàu có, cô ta thấy vậy nên tìm cách tiếp cận những người này. Gặp được vài công tử cô chiêu, cô ta đã vội quên mất Ngụy Tiêu là ai.
Nhưng người thường như Tiền Kim Tử làm sao xứng với con nhà giàu có? Cô ta lại giả mạo mình là tiểu thư nhà giàu, lừa lấy tiền của gia đình để tiêu xài một thời gian.
Sau đó, cô ta bị một gã con nhà giàu dẫn vào sòng bạc chơi và trúng được một khoản kha khá. Từ đó, cô ta sa đà vào cờ bạc, càng chơi càng thua, không thể rút chân ra được, đành vay lãi nặng để trả nợ.
Khi tên nhà giàu chơi chán cô ta, hắn đã đá cô ta ra đường.
Tiền Kim Tử hiện giờ thiếu 300 vạn, toàn bộ là nợ của đám xã hội đen. Nếu không trả được, chắc chắn cô ta sẽ mất mạng.
Đó là lý do cô ta quay về, không phải vì tình thân, chỉ là muốn tìm cách kiếm tiền mà thôi.
Việc Tiền Kim Tử gấp rút là vì bọn đòi nợ cho cô ta thời hạn rất ngắn, cô ta mới liều lĩnh làm liều như vậy.
Bố mẹ Tiền Ngân Tử nghe xong cũng chỉ thở dài, vô cùng bình tĩnh.
Có lẽ, họ đã sớm biết người con gái này không ra gì, nên chẳng còn gì phải bận tâm.
Những gì Tiền Kim Tử đang phải gánh chịu đều là hậu quả do chính cô ta tự chuốc lấy.
…
Tiền Ngân Tử và Kỷ Diễm trở về nhà.
Nhìn Kỷ Diễm ở bên cạnh, Tiền Ngân Tử vòng tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Kỷ Diễm, chúng ta kết hôn đi.”
Kỷ Diễm ngạc nhiên đến ngây người. Anh còn tự tát mình một cái để chắc chắn mình không mơ.
Tiền Ngân Tử: “?”
Kỷ Diễm: “Không phải mơ sao?”
Tiền Ngân Tử: “…”
Trước đây Tiền Ngân Tử chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn, Kỷ Diễm cũng không dám đề cập. Trong lòng anh luôn có chút tự ti, sợ bị từ chối.
Nhưng bây giờ chính Tiền Ngân Tử đề nghị, Kỷ Diễm sung sướng như muốn nở hoa. Anh lập tức đẩy cô ra, gọi điện thoại về nhà thông báo có thể chuẩn bị hôn lễ.
Tiền Ngân Tử: “…”
Kỷ Diễm gọi ngay cho Ngụy Tiêu, mặc kệ tâm trạng bên kia thế nào, anh ta vẫn rất đắc ý:
“Ngụy Tiêu, tôi và Tiền Ngân Tử chuẩn bị kết hôn, ngay trong năm nay. Đến lúc đó cậu đến làm phù rể cho chúng tôi, được không?”
Ngụy Tiêu đầu dây bên kia nổi giận: “Ai nói với cậu là tôi đồng ý? Cút đi.”