Dành Trọn Phần Đời Còn Lại Ở Bên Nhau

Chương 1




Ngày Tần Diễm vì tôi mà đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, tôi đã tát hắn một cái.

 

Hắn xấu hổ chạy ra ngoài, bất ngờ bị tai nạn xe cộ qua đời.

 

Tôi viết xong di chúc, bỏ lại công ty bản thân mình đã dốc sức làm việc mười năm để đi theo hắn.

 

Mở mắt lại lần nữa, trở lại năm chúng tôi yêu nhau nhất.

 

Lúc tìm được hắn, hắn đang ôm cô bạn thân thuở nhỏ liếc xéo tôi: “Thế nào, ngại đánh chưa đủ, còn muốn tát thêm một cái nữa sao?”

 

Tôi chỉ đánh hắn một lần duy nhất.

 

Vậy là, hắn cũng sống lại rồi.

 

1

 

Khi tìm được Tần Diễm ở quán bar Mị Hoặc, đầu óc tôi nổ tung.

 

Hắn đang ôm cô bạn thân thuở nhỏ mặc đồ mát mẻ, nửa người dựa nghiêng vào người cô ta. Hắn đang đôi mắt say nhập nhèm, vạt áo lộn xộn, toàn thân phóng đãng không kiềm chế được.

 

Trước mặt hắn là một đống lon bia lớn, không phân biệt được lon nào là hắn uống, lon nào là chiến hữu của hắn uống.

 

Ánh đèn ngũ sắc sặc sỡ lóe lên trước mắt tôi, đến nỗi tôi không biết đêm nay là đêm nào. Cảnh tượng này, Tần Diễm sau hai mươi bảy tuổi vì chọc giận tôi, đã làm không chỉ một lần.

 

Nhưng khuôn mặt ngây ngô non nớt trước mắt kia nói cho tôi biết, hiện tại hắn mới đang học đại học. Lúc này trong lòng hắn chỉ có tôi, hắn sẽ chủ động tránh tất cả những người khác phái khác, chưa bao giờ lấy bất kỳ người phụ nữ nào để chọc giận tôi.

 

Đặc biệt là người đang ở trước mặt, cô bạn thân thuở nhỏ của Tần Diễm, Diệp Thiến, người vừa thấy mặt liền bóp c.h.ế.t tôi.

 

“Tần Diễm, cậu có biết đây là đâu không?” Tôi kiềm chế tâm trạng, đá văng đống vỏ lon chất đầy đất đến gần hắn.

 

“Quán bar, Viên Dã dẫn tôi tới, hình như tên là...” Hắn say đến mơ mơ hồ hồ: “Mị gì nhỉ...”

 

Tôi quay đầu nhìn quanh một vòng, thấy được mấy gương mặt quen mắt, chỉ là ánh mắt ai ấy cũng đều né tránh, không dám đối diện với tôi.

 

Tầm mắt của tôi cuối cùng tập trung vào Viên Dã.

 

Cậu ta xòe hai tay ra, biểu đạt sự yếu đuối bất lực của mình. Ý tứ rất rõ ràng: Tần Diễm ép tôi tới.

 

Tôi luôn không làm mất thể diện của Tần Diễm trước mặt người ngoài, nhưng đóng cửa lại, tôi có rất nhiều cách để khiến hắn phục tùng.

 

“Cậu uống nhiều rồi, chúng ta về nhà được không?”

 

Tôi thu hồi tầm mắt, tôi xoay người đỡ Tần Diễm.

 

“Không, tôi không về.”

 

Hắn gạt tay tôi ra, nghiêng người sang một bên, hai tay ôm lấy Diệp Thiến ở bên cạnh.

 

Diệp Thiến ôm lại Tần Diễm, khiêu khích hôn một cái ở sườn mặt hắn, để lại một dấu môi đỏ tươi.

 

Tần Diễm không hề kháng cự, thái độ vô cùng dung túng.

 

“Tần Diễm, đừng làm loạn, theo tôi về đi!”

 

Tôi bị nụ hôn này kích thích khiến mắt cay cay, đưa tay kéo cánh tay hắn, giọng điệu nặng thêm vài phần.

 

Tần Diễm cọ cọ vào vai Diệp Thiến, lẩm bẩm không rõ đang nói gì.

 

Tôi ghé sát vào một chút, mới nghe thấy hắn nói là: “Chị gái phải bảo vệ em thật tốt nhé, cô ta là người xấu, em không muốn đi cùng chị ta...”

 

“Cô ta là chị gái, vậy tôi là ai?” Tôi nâng mặt Tần Diễm lên, để hắn nhìn thẳng vào tôi.

 

Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm tôi thật lâu, đột nhiên cười rộ lên: “Chị là Hạ Lam Tuyết, là người đã tát tôi.”

 

Giọng hắn đột nhiên lạnh lẽo: “Thế nào, ngại tát chưa đủ, còn muốn tát thêm một cái nữa sao?”

 

Hơi thở tôi trì trệ, trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng lạnh giá.

 

Tôi chỉ động thủ với hắn một lần, chính là lần ở kiếp trước hắn vì tôi mà đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ mình.

 

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Ngày đó tôi hoàn toàn sụp đổ, lớn tiếng chất vấn hắn đến khi nào mới có thể trưởng thành, mới có thể đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà suy nghĩ cho tôi.

 

Hắn xấu hổ chạy ra ngoài, bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ. Túi khí an toàn không b.ắ.n ra, hắn c.h.ế.t trên đường đưa đi cấp cứu.

 

Khi tôi nhìn thấy hắn, hắn đang nằm không có sức sống trên giường xác lạnh lẽo, lồng n.g.ự.c lặng yên, khuôn mặt và cánh tay ghim đầy mảnh thủy tinh nhỏ vụn, toàn thân thấm đẫm m.á.u tươi và bụi bặm.

 

Nếu như không phải khuôn mặt quen thuộc kia, tôi cũng không thể tin được đó là hắn.

 

Hình ảnh trong đầu trùng hợp với khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ trước mắt, tôi đột nhiên tỉnh táo, chóp mũi cay cay, không khống chế được mà chạy ra ngoài.

 

Tôi lớn hơn Tần Diễm bảy tuổi, nhưng chuyện hắn yêu tôi, tôi chưa bao giờ hoài nghi.

 

Cho dù cha mẹ hắn phản đối mạnh mẽ, hắn vẫn cố chấp dành trọn tuổi thanh xuân ở bên cạnh tôi.

 

Về tuổi tác, so với anh em bạn bè hắn cũng không lớn hơn. Để tôi không xấu hổ, hắn dỗ dành tất cả mọi người gọi tôi chị dâu, cho tôi đủ sự tôn trọng. Nhưng vì nguyên nhân công việc, tôi không tránh khỏi giao tiếp với người khác phái, hắn lo được lo mất, luôn muốn tôi chứng minh hết lần này đến lần khác là tôi yêu hắn.

 

Hắn quá nhạy cảm nên luôn tuyên bố chủ quyền, can thiệp vào công việc và cuộc sống của tôi bất kể lúc nào.

 

Lúc đầu tôi có thể hiểu được nên nguyện ý nhân nhượng, nhưng sau đó lại dần dần mất đi kiên nhẫn với hắn.

 

Tình yêu dần lụi tàn trong từng cuộc tranh cãi.

 

Sau khi nhận ra rằng tình yêu này đã trở thành xiềng xích trói buộc chúng tôi với nhau, tôi đã đề nghị chia tay.

 

Hết lần này đến lần khác hắn cam đoan với tôi là hắn sẽ trưởng thành, sẽ hiểu chuyện, sẽ sửa chữa tất cả khuyết điểm, sẽ không gây thêm phiền toái cho tôi nữa. Nhưng vẫn không làm được.

 

Sau cuộc cãi vã cuối cùng, hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

 

Tôi chợt cảm thấy quãng đời còn lại hết sức cô đơn, sau khi viết xong di chúc, bỏ lại công ty bản thân đã dốc sức làm việc mười năm đi theo hắn.

 

Trọng sinh trở về, tôi làm chuyện thứ nhất chính là tới gặp hắn.

 

Không ngờ hắn cũng sống lại.

 

Tôi đứng trên bậc thềm dài bên ngoài quán bar, nhìn ánh đèn neon xa xa.

 

Kiếp trước tôi gián tiếp hại hắn c.h.ế.t thảm là sự thật, kiếp này, đoạn duyên phận này còn muốn tiếp tục sao?

 

Tôi tự hỏi đi hỏi lại mình nhưng không có câu trả lời.

 

2

 

“Chị dâu, có phải chị và Tần Diễm cãi nhau không?” Không biết lúc nào Viên Dã đi theo tôi, từ phía sau hỏi.

 

“Xem là như vậy đi.” Tôi lặng lẽ lau đi nước mắt: “Bất đồng trong một số chuyện, chọc cậu ấy không vui.”

 

“Chị dâu đang nói đùa sao? Tính tình chị tốt chúng tôi đều rõ như ban ngày, nhưng cái tên nhóc Tần Diễm kia thường xuyên nóng nảy, cần phải chỉnh đốn.”

 

Cậu ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Chị dâu, Tần Diễm thật sự rất yêu chị, nhưng mà chỉ số EQ không cao lắm. Nếu không phải là vấn đề nguyên tắc, xin chị dâu hãy nhường nhịn cậu ta.”

 

“Nếu là vấn đề nguyên tắc thì sao?” Tôi nghiêng đầu hỏi cậu ta.

 

“Nếu là vấn đề nguyên tắc, tôi chắc chắn đứng về phía chị dâu.”

 

Cậu ta gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười: “Ai bảo chị dâu kiến thức rộng rãi, so với chúng tôi càng phân rõ thị phi đúng sai hơn.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.