15
Tiểu Tử từ trong phòng tắm đi ra, tay cầm chiếc điều khiển ướt sũng, sắc mặt âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.
Cô ta hẳn đã đoán được, tôi phát hiện camera bí mật.
Đơn giản xé hết nét giả tạo.
"Tô Viên Viên, cô rất có bản lĩnh!"
"Cô cũng vậy!"
Ánh mắt hai bên giao nhau trong không trung, đều có lực sát thương.
Lúc này, bố mẹ tôi từ bên ngoài về.
Tiểu Tử lập tức thay đổi sắc mặt.
Giả vờ yếu đuối bị tôi bắt nạt, không còn miếng sức nằm trên sô pha.
Mẹ nhìn thấy rồi trách mắng tôi:
"Viên Viên, con đã làm gì khiến Tiểu Tử không vui vậy?"
"Tiểu Tử tương lai nhất định là đại minh tinh, đừng chờ đến khi muộn màng mới ôm đùi.”
Tiểu Tử nằm trong lòng mẹ cười đắc thắng với tôi.
Tôi chẳng quan tâm chút nào.
Dù sao thì anh hai cũng sẽ để mắt tới nhất cử nhất động của Tiểu Tử.
Nỏ mạnh hết đà, hãy xem cô ta có thể cứng được bao lâu.
Khi tôi định quay về phòng, bố liền mở lời:
“Viên Viên này, sắp đến sinh nhật lần thứ mười tám của Tiểu Tử với con rồi.”
"Chúng ta chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi khách mời, sẽ mời phó đạo diễn Lý cùng các bạn học đến tham dự."
“Đã biết!”
Tôi rời đi mà không thèm nhìn một cái.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Lòng tôi rối như tơ vò.
Tôi nên giải thích thế nào với anh ba, rằng mình không thể tổ chức sinh nhật cùng họ năm nay.
Nghĩ đến cảnh anh em ném cả núi trang sức, quà cáp đắt tiền vào căn nhà rộng năm trăm mét vuông như “hình phạt nhỏ”, tôi lại thấy xót ví vô cùng.
16
Bố vì muốn khoe khoang, nên đã chọn tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà hàng năm sao Như Ý nổi tiếng.
Khi chuẩn bị ra ngoài, ông đã lái chiếc BMW tới cửa.
Mẹ, Tiểu Tử và anh trai dường như đã hẹn trước, cùng nhau ngồi hết chỗ trên xe.
Lâm Truy cười khinh thường:
"Hết chỗ rồi, ghế phụ lái đã đặt chiếc váy đắt tiền mà Tiểu Tử cần thay, cô tự mình bắt taxi đến đó đi!"
Tôi không khó chịu chút nào.
"Cũng được! Nhiều người như vậy nhét vào một chiếc ô tô nhỏ, sợ rằng lượng khí cacbonic quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của tôi!"
Lâm Truy tức giận đến khóe miệng nhếch lên.
Xét về miệng lưỡi độc địa, anh ta chẳng xứng làm đối thủ của tôi.
Chỉ là một fan não tàn bị trà xanh mê hoặc mà thôi.
Phanh một tiếng.
Tôi đóng sầm cửa lại.
Mẹ tôi thoa quá nhiều axit hyaluronic lên mặt, và suýt nữa bị làm cho bay hết.
Thấy họ hùng hổ bỏ đi, tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh trai mình.