Trong khi Dụ Nghi Chi ở phòng họp giải quyết phương án thiết kế thì Tất Nguyệt đã trở về nhà đánh một giấc đến khi mặt trời lên thiên đỉnh mới chịu nhô cái đầu xù ra khỏi màn.
Nhà của nàng là một khu tập thể cũ trong phố cổ*, chẳng biết được nó có bao nhiêu năm tuổi rồi nhưng chắc chắn tuổi đời của nó lớn hơn nàng rất nhiều.
*Nguyên gốc là 老城区, nó vừa có nghĩa là khu phố cổ, nó còn có nghĩa là tên địa danh Quận Laocheng (Lão Thành) của thành phố Lạc Dương 洛陽市 洛阳市, Hà Nam, TQ.
Nàng nhìn theo những hạt bụi bay trong không trung, một bà lão tóc bạc phơ ngồi trên chiếc ghế trúc, tay phe phẩy chiếc quạt Hương Bồ, chẳng hiểu sao nhịp quạt của bà lại hài hòa cùng tiết tấu của tiếng ve gọi hè trên vòm cây.
Nơi đây có nóng bức, có ấm áp, có lộn xộn nhưng cũng tràn đầy sức sống trái ngược hoàn toàn với căn hộ cao cấp toàn đá cẩm thạch lạnh lẽo của Dụ Nghi Chi.
Tất Nguyệt vươn tay vò đầu, nàng vừa mới mơ thấy Dụ Nghi Chi. May mà cảnh vật trước mắt rất nhanh đã kéo nàng từ giấc mộng khó chịu quay trở về thực tại.
Nàng đi dép lê đến bên bà lão, ngồi xổm xuống, đôi mắt mèo vừa tàn nhẫn vừa quyến rũ lộ ra vẻ dịu dàng điềm tĩnh hiếm thấy, nàng cầm chiếc quạt Hương Bồ từ tay bà lão, vừa quạt vừa nói: "Bà nội, bà có nóng không? Con từ lâu đã bảo lắp lấy một cái điều hòa cơ mà".
Bà lão được Tất Nguyệt gọi "bà nội" tên là Tất Hồng Ngọc.
"Lãng phí tiền bạc như thế làm gì chứ" Tất Hồng Ngọc cười híp mắt nói, đôi mắt mù đục ngầu mang theo màu xám mênh mông "Có chút tiền mà con không biết tiết kiệm cho chính mình à? Hơn nữa căn nhà này hệ thống điện cũng không tốt làm sao mà lắp được điều hòa?"
Lời bà lão nói là sự thật, thành phố trong diện cải tạo khẩn cấp này có rất nhiều khu tập thể xuống cấp nguy hiểm, dây điện chằng chịt đan lên bầu trời như mạng nhện. Khắp nơi đều lộ ra bầu không khí mục nát, giống như khu nhà ổ chuột giữa trung tâm thành phố.
Hầu hết các căn hộ ở đây đều được cho thuê, chẳng có nhiều người bản địa sống ở khu này nữa.
Tất Nguyệt mỉm cười đứng lên: "Con nói với bà rồi, bây giờ con không thiếu tiền. Bà không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa đâu".
Nàng đi đến khu bếp chung ở đầu hành lang, nói: "Trưa nay ăn món mì xào ớt xanh được không bà"
Tất Hồng Ngọc: "Con muốn ăn gì thì ăn cái đó"
Sau khi đi tới nơi mà Tất Hồng Ngọc không thể ngửi thấy, Tất Nguyệt lấy ra một điếu thuốc ngậm nó trên môi, khắp người toát ra khí thế biếng nhác và lưu manh nhưng độc tác nấu nướng của nàng lại rất thành thạo, rất nhanh khắp căn bếp đã tràn ngập hương thơm của đồ ăn.
Một tên nhóc 7, 8 tuổi chạy tới, dựa vào cửa nói: "Sếp Tất, chị lại làm món ngon gì vậy?"
Tất Nguyệt cười nói: "Hổ con đúng là đồ háu ăn". Nói đoạn, nàng múc cho Hổ con một bát mì xào ớt xanh
Hổ con nhận lấy và nói lời cảm ơn, xoay người đi về nhà mình, căn nhà không cách âm lọt vào tai Tất Nguyệt lời quở mắng dạy dỗ của mẹ Hổ con: "Lại đi xin ăn? Mẹ cho con nhịn đói à? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi đừng có mà đến gần người phụ nữ đó cơ mà? Nhìn nó xem là cái dạng gì chứ?"
Hổ con phản bác: "Con không sợ"
Mẹ Hổ con: "Con thì giỏi rồi!! Con không sợ phải không? Vậy cô ta đâm cho con một nhát dao để xem con có sợ không! Người như cô ta có ngày chết đầu đường xó chợ cho xem!"
Tất Nguyệt thờ ơ nhướng mày, dù sao hai nhà cách nhau một đoạn, những lời này đừng để Tất Hồng Ngọc nghe thấy là được rồi.
Tất Nguyệt múc hai bát mì trở về căn nhà, Tất Hồng Ngọc vừa mò mẫm ăn vừa hỏi: "Nghe nói tiểu Dụ trở về rồi?"
"Khụ khụ khụ" Tất Nguyệt suýt thì bị sặc ớt xanh: "Bà nghe ai nói vậy?"
Tất Hồng Ngọc: "Bà nghe hàng xóm nói ra nói vào chuyện này đó, nghe đồn con bé quay về để cải tổ lại phố cổ này"
Bà lão hỏi Tất Nguyệt: "Đã về đây rồi bao giờ con bé mới tới thăm bà nhỉ?"
"Cô ấy bận lắm, chắc là tạm thời không thể tới thăm bà được đâu". Bởi vì đôi mắt của Tất Hồng Ngọc bị mù, cho nên bà lão không thể nhìn thấy vẻ mặt trở nên ảm đạm và lạnh lùng của Tất Nguyệt.
- -----
Buổi chiều, dưới tiếng ve kêu râm ran, Tất Nguyệt dành tất cả thời gian cho cửa hàng sửa chữa xe máy, hai hôm trước có một khách hàng đem đến một chiếc xe khó nhằn, cả cửa hàng chỉ có mình nàng biết sửa.
Mỗi khi sửa xe, có lúc nàng chẳng buồn mặc đồ nghề, như hôm nay chẳng hạn. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo T-shirt có cổ rộng và một chiếc quần jean rách. Cổ áo rộng thùng thình trườn từ bờ vai trượt xuống, tay cầm thuốc lá, miệng huýt sáo vẻ mặt không quan tâm.
Rõ ràng trông nàng rất minh diễm quyến rũ, bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp cầm chiếc cờ lê trông rất mạnh mẽ, có lực rất hài hòa với đáy mắt nồng đượm sự bất cần của nàng. Khắp người đều dính dầu nhớt, nhưng nàng vẫn dửng dưng như không.
Cứ như thế cho tới khi sửa xong xe, Tất Nguyệt đứng dậy thở dài, vứt đi tàn thuốc, đi thẳng vào phòng tắm. Có chàng thanh niên tới sửa xe, trong làn hơi nước mờ mịt hắn ngửi thấy hương thơm từ sữa tắm, miệng huýt sáo trêu chọc.
Tiểu Bắc, một chàng thanh niên ở quán sửa xe bên cạnh, dùng mũ bảo hiểm đập hắn: "Sếp Tất mà mày cũng dám chọc ghẹo? Có bị điên không vậy?"
Tên kia mặt biến sắc: "Cmn, Sếp Tất à? Tao còn tưởng bạn gái của ai tới đây cơ chứ?"
Nói đoạn, Tất Nguyệt mặc quần áo gọn gàng bước ra từ phòng tắm, mái tóc vàng nhạt của nàng vẫn đang ướt đẫm nước. Làn da trắng nõn sau khi tắm xong dường như trở thành trong suốt, rửa trôi đi dáng vẻ lao động thoạt nhìn trông nàng như trẻ hơn vài tuổi.
Dưới ánh tà dương tự nhiên có cảm giác thật trong trẻo.
Chàng thanh niên cung kính gọi nàng: "Sếp Tất"
"Vừa nãy là mày huýt sáo à?" Tất Nguyệt cười một cách lười biếng: "Mày chán sống rồi sao?"
Hắn ta cười xòa: "Không, không. Là em không ngờ đó lại là chị"
Trong vòng bạn bè, không ai dám trọc ghẹo Tất Nguyệt. Thứ nhất là nàng toát ra khí chất bất cần đời. Điều thứ hai nàng là một bông hoa đặc biệt, bạn trai bạn gái chất thành một đống nhưng chẳng ai có thể yêu đương được quá hai tuần. Con người như không tim không phổi vậy.
Chàng trai chỉ sợ tiếng huýt sáo vừa rồi chọc giận Tất Nguyệt, vội biếu Tất Nguyệt và Tiểu Bắc 2 bao thuốc lá. Tiểu Bắc xoay xoay hộp thuốc lá: "Sếp Tất chị đúng là đỉnh của chóp. Những người này đều bị chị thuần phục rồi"
Tất Nguyệt nhướng mày.
Hơn 20 năm sống trên đời, đối mặt với đủ các loại người, tự nàng có quy tắc riêng của mình.
Cô cầm lấy mũ bảo hiểm, uể oải vẫy Tiểu Bắc: "Đi thôi, nhà hàng còn có việc."
Nàng dùng dáng vẻ tự nhiên bước lên chiếc mô tô màu đỏ của mình, giống như hòa vào làm một với chiếc xe của mình. Con chiến mã này giống như cái tay trái trợ thủ đắc lực của nàng vậy. Bị nàng thuần phục rất biết nghe lời, dòng xe cộ trên đường phố ngõ nhỏ nó đều linh hoạt luồn lách như con thoi.
Cũng giống như đuôi cá.
Có lẽ chính Tất Nguyệt cũng giống một chiếc đuôi cá, ai cũng tóm không nổi nàng.
Trên vỉa hè, có nữ sinh mặc đồng phục của trường học, đang kéo gấu áo bạn bè, hét lên: "Nhìn kìa! Đó là Sếp Tất! Thật là muốn yêu đương với chị ấy"
Bạn học kia nói: "Cậu vẫn còn ôm mộng muốn yêu đương với chị ấy à? Chị ấy đào hoa vãi ra, yêu ai cũng chỉ được chưa tới 2 tuần"
Nữ sinh cười hi hi nói: "Đào hoa thì làm sao chứ, yêu đương với người vừa đẹp gái vừa ngầu đét như chị ấy, hai tuần cũng không lỗ vốn đâu"
- ---------
Tất Nguyệt cưỡi chiến mã dừng trước cửa Trác Viễn, có người tới giúp nàng đậu xe, cung kính chào hỏi nàng: "Sếp Tất"
Tất Nguyệt mỉm cười gật đầu với hắn, đưa cho hắn chiếc mũ bảo hiểm
Lúc đi vào quán ăn, đều có người dùng ngữ điệu cung kính như vậy chào hỏi nàng: "Sếp Tất"
"Xin chào Sếp Tất ạ"
Mặc dù đây là thế giới được thống trị bởi đàn ông, nàng không chỉ là phụ nữ mà còn là một người phụ nữ chỉ mới 26 tuổi đầu. Những người đàn ông này khác với những người đàn ông khác. Bọn họ đều biết Tất Nguyệt đang nở nụ cười trên môi nhưng nụ cười này không chạm tới đáy mắt thông minh mà mạnh mẽ.
Đây cũng là lý do bà chủ Tiền giao nhà hàng Trác Viễn vô cùng khó quản lý này cho nàng - Nhà hàng này kinh doanh cả yến tiệc cho giới kinh doanh, Karaoke, Quán bar.... rất nhiều lĩnh vực khác nhau. Thu hút được thượng vàng hạ cám, vàng thau lẫn lộn đủ các loại người, vì vậy cần một người có năng lực quản lý tốt.
Hai năm trước lúc Tất Nguyệt mới đến cũng có người không phục nói: "Đây chẳng phải là một đứa trẻ ranh à?"
Lập tức có người nói: "Người ta có mưu có dũng, bà chủ Tiền cũng rất tin tưởng"
Thực tế cho thấy, bà chủ Tiền chọn người không hề sai. Mỗi khi nhà hàng Trác Viễn có kẻ uống say làm loạn, Tất Nguyệt đều có thể xử lý được.
Địa vị của Tất Nguyệt cũng ngày một cao hơn.
Tất Nguyệt hôm nay trong lúc đi tuần tra nhà hàng phát hiện có một người đang lén la lén lút làm gì đó trong góc, nàng bèn gọi phục vụ tới và nói: "Chú ý xem anh ta đang làm gì?"
Phục vụ quan sát và nói: "Phải chăng là đang đổi rượu?"
Tất Nguyệt: "Đổi rượu?"
Người phục vụ: "Tức là đổi rượu có độ cồn thấp thành rượu có nồng độ cồn cao, rắp tâm muốn chuốc say người khác"
Theo lí mà nói đây chẳng phải chuyện vi phạm pháp luật gì cả, Tất Nguyệt cũng không cần phải quản. Nhưng sau khi nàng nhìn thấy hắn cầm chai rượu chui vào phòng bao, rất nhanh lại trông thấy một dáng người vừa cao vừa mảnh khảnh đi vào đúng phòng bao đó. Ngay khi Tất Nguyệt nhìn thấy bóng dáng "ai đó" vụt qua nơi đây lập tức muốn quay người bỏ đi, trông giống như là đang trốn tránh cái gì đó.
Đi được hai bước, lại chửi thầm một tiếng "Cmn", lại quay trở lại vị trí cũ, đứng trước mặt người mà nàng vừa muốn trốn tránh.
Lúc đầu Dụ Nghi Chi có chút nghi hoặc nhìn nàng, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại: "Ohh, giờ cô làm quản lý nhà hàng này à?"
Tất Nguyệt cười lạnh nói: "Bất ngờ lắm à? Không ngờ rằng tôi còn trẻ thế này mà đã bò lên được tới chức này sao"
Dụ Nghi Chi: "Không bất ngờ, cô thông minh cũng đủ tàn nhẫn"
Tất Nguyệt cười lạnh càng lớn: "Nói đến tàn nhẫn thì ai có thể qua được cô - Dụ tổng"
Dụ Nghi Chi không muốn dây dưa với nàng nữa, cô muốn đẩy cửa vào phòng bao.
Tất Nguyệt lách người chặn cô lại: "Đừng uống rượu"
Dụ Nghi Chi nhìn nàng.
Tất Nguyệt: "Cái tên đồng nghiệp béo của cô cũng chẳng tốt đẹp gì. Tên ý đổi rượu nhẹ thành rượu mạnh. Cô......" nàng cau mày, dường như bất mãn với hiểu biết của mình về Dụ Nghi Chi: "Cô không phải không uống được rượu chứ?"
Dụ Nghi Chi nhàn nhạt nói: "Không cần cô quản"
Tất Nguyệt: "Cmn, ai thèm quản cô chứ, cô đừng làm loạn chỗ của tôi là được"
Dụ Nghi Chi: "Tôi sẽ không làm loạn chỗ cô"
Cô đẩy cửa đi vào
Tất Nguyệt lạnh lùng đi về phòng làm việc của mình, tính toán sổ kinh doanh một lúc, nhấn máy gọi phục vụ tới: "Gọi người phục vụ Hồng Vận đường tới đây"
Rất nhanh một cô gái mặc sườn xám đã được gọi tới.
Tất Nguyệt: "Tình hình bên trong thế nào rồi? Có ai bị say rượu không?"
Nữ phục vụ: "Không có ai ạ"
Tất Nguyệt kinh ngạc: "Không có ai?"
Nàng nhớ rất rõ tửu lượng trước đây Dụ Nghi Chi một cốc rượu hoặc ba cốc bia đã gục rồi.
Tất Nguyệt hất tay bảo nữ phục vụ ra ngoài.
Nàng lại tính toán sổ kinh doanh một lúc nhưng một chữ cũng không tính ra, dứt khoát mở cửa đi đến cửa Hồng Vận đường, đến nơi chỉ thấy vườn không nhà trống.
Nàng gọi một người phục vụ đến và hỏi: "Người đâu cả rồi?"
Phục vụ: "Ăn xong đi rồi"
Tất Nguyệt: "Tất cả đều đi rồi á?"
Phục vụ: "Chắc vậy ạ"
Vốn dĩ Tất Nguyệt định đi về phòng làm việc của mình, nghĩ tới nghĩ lui lại xoay người đi tới nhà vệ sinh.
-------------Hết chương 2------------
Tháng 4 tôi phải thi 4 môn và có chuyến đi công tác bên TQ. Nên tạm thời chưa dịch truyện được nhen 🥺