Danh Môn Kiều Thê

Chương 38




Vì xảy ra tình huống bất ngờ nên các cao tăng không thể tiếp tục tụng kinh, mấy người lần lượt rời khỏi thiền phòng.

Lưu phu nhân ngồi trên đệm hương bồ, trong tay cầm mảnh giấy Tuyên Thành, cẩn thận nhìn.

Bà rất rõ chữ viết của chất nữ, nhất định đây là nàng tự tay viết, nước mắt đột nhiên rơi xuống, Lưu phu nhân vừa khóc vừa giữ chặt tay La Thiên Trì: “Chẳng lẽ con bé không siêu độ được, Trân Nhi của ta đã thành cô hồn dã quỷ? Bằng không sao lại bảo ta cứu nó? Trân Nhi đáng thương của ta, không biết bây giờ đang trôi dạt ở đâu.”

Giọng nói tiêu điều thê lương, sau lưng Lưu Oánh đùn mồ hôi lạnh, có cảm giác như La Trân đang đứng phía sau nhìn chằm chằm nàng!

Nàng nắm chặt ống tay áo, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân đừng quá thương tâm, theo nữ nhi thấy đây không phải nét chữ của biểu tỷ.”

“Sao con biết được?” Lưu phu nhân mở to hai mắt nhìn, “Rõ ràng mấy chữ này giống hệt chữ Trân Nhi.”

“Thư pháp của biểu tỷ rất tốt, có nhiều cô nương nhìn qua, có lẽ đã có người học theo.” Lưu Oánh ngồi xổm xuống, đặt một bàn tay lên đầu gối Lưu phu nhân, “Biểu tỷ có tình cảm sâu đậm với mẫu thân như vậy, giả sử muốn truyền lời, lúc qua đời tỷ ấy đã báo cho người, cần gì phải chờ tới hiện tại? Lúc này mẫu thân phải bình tĩnh, biểu tỷ sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy người đau lòng như vậy, nhất định là có người đang tính kế.”

Lông mày La Thiên Trì hơi nhếch lên: “Sao biểu tỷ biết có người đang tính kế?”

“Thật ra ta cũng không nắm chắc, chỉ là đọc được trong thoại bản, có một gia đình phú thương có nữ nhi qua đời, nàng cũng là người am hiểu thư pháp, bỗng một ngày có người giả mạo nàng để viết thư cho cha mẹ nàng ấy, kết quả đã lừa gạt không biết bao nhiêu tiền tài.” Lưu Oánh lấy khăn tay xoa đôi mắt, “Nếu đây thật là biểu tỷ, đương nhiên ta rất mừng, nhưng nếu không phải, ta chỉ sợ mẫu thân bị lừa.”

Nàng nói lời hợp tình hợp lý khiến không ai tìm ra chỗ thiếu sót, cũng khiến tâm trạng mọi người bình ổn trở lại, Lưu phu nhân suy nghĩ, quả thực trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ.

Dù sao La Trân đã mất hơn một năm.

Đúng như Lưu Oánh nói, tại sao phải chờ tới tận bây giờ? Nếu thật có thể viết chữ, sao nàng không tới an ủi mà còn nhẫn tâm khiến bà đau lòng như vậy!

Lưu phu nhân thở dài: “Hay là sai người đi tra xét một vòng, xem vừa rồi có khách hành hương khả nghi nào tới đây không?”

La Thiên Trì nói: “Cô cô ở lại đây nghỉ ngơi, chuyện này cứ để chất nhi đi làm.”

Hắn lập tức rời đi.

Từ nhỏ đã tập võ nên thể lực của hắn vượt mức bình thường, rất nhanh đã xem xét hết một vòng quanh đây, đến khi vào vườn hoa trà, ngửi thấy hương thơm phiêu lãng khắp nơi, tất cả hoa trà đang nở rộ rực rỡ, đang lúc muốn lục soát bên trong thì nghe thấy tiếng người cười khẽ: “Cuối cùng cũng biết tìm đến đây!”

“Tỷ tỷ,” La Thiên Trì hơi nở nụ cười, “Ta biết ngay là tỷ!”

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lạc Bảo Anh mặc váy xếp ly màu vàng nhạt, bộ dáng xinh xắn đáng yêu đứng ở nơi đó.

Từ Tết Nguyên Tiêu đến giờ đã bốn năm tháng hai người chưa gặp nhau, nhìn chằm chằm tiểu cô nương đã cao lên nhiều, La Thiên Trì kinh ngạc cảm thán nói: “Tỷ tỷ, tỷ còn xinh đẹp hơn trước!”

Trong trí nhớ của hắn, dường như lúc tỷ tỷ mười một tuổi không có đôi mắt sáng long lanh như vậy.

Mà hiện giờ, ngay cả lông mi cũng nhiễm ánh sáng rực rỡ khiến người lóa mắt, quả đúng là xinh đẹp không sao tả xiết.

Được đệ đệ khen ngợi, Lạc Bảo Anh không biết có nên vui mừng hay không, nhưng dù sao La Trân đã chết, giả sử Lạc Bảo Anh có thể xinh đẹp hơn chút thì luôn là chuyện tốt, nàng ôm tay trước ngực, hất cằm lên: “Bây giờ đệ đã biết ai là hung thủ hại ta chưa?”

“Sao?” La Thiên Trì không hiểu chuyện gì.

“Chính là Lưu Oánh!” Lạc Bảo Anh hận không thể đá hắn một phát, “Ta đã đến khuê phòng của nàng ta, tất cả những đồ vật có liên quan tới ta nàng đều bỏ đi, ta cũng nhớ lại một vài chuyện lúc trước. Trước giờ Lưu Oánh luôn ghen ghét ta, ghen ghét Đại cô cô, Nhị cô cô đối xử tốt với ta, ghen ghét ta đoạt mất nổi bật của nàng. Đệ nên biết, nàng cũng xem như một tài nữ? Nhưng bởi vì có ta, bởi vì có Trần Ngọc Tĩnh mà nàng chỉ là thứ nữ nên bị đạp dưới chân.” Nàng nhướng mày, “Vừa rồi có nhìn thấy phản ứng của nàng không?”

La Thiên Trì nhớ tới hành động lúc đó của Lưu Oánh, so với phản ứng của Nhị cô cô và hắn thì quả thật khác biệt rất nhiều, dường như có chút hoảng loạn sợ hãi.

“Thì ra là nàng…” Nhưng hắn vẫn hơi nghi ngờ.

Lạc Bảo Anh nói: “Sau khi nhìn thấy nét chữ kia, phản ứng của cô cô và nàng ta như thế nào?”

“Cô cô vô cùng đau lòng, còn biểu tỷ.” La Thiên Trì nghĩ nghĩ, trong lòng chấn động, “Lúc sau biểu tỷ rất bình tĩnh, ngay lập tức giống như ta, còn hoài nghi có người giả mạo tỷ.”

Nhưng bởi vì hắn biết có Lạc Bảo Anh tồn tại, nếu như không biết mà lại nhìn thấy nét chữ này, chắc chắn trong lòng có rất nhiều hy vọng, hy vọng có thể thật sự thấy tỷ tỷ, chỉ cần nói đôi lời với tỷ tỷ thôi cũng được, tuyệt đối sẽ không lập tức suy nghĩ đến chuyện khác, thế nhưng Lưu Oánh…

Nàng quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức vô tình.

Điều này chỉ có thể chứng minh nàng không có tình cảm với La Trân, nhưng rõ ràng ngày thường hai người thường xuyên qua lại.

“Quả thật là nàng ta!” Kết hợp tất cả mọi chuyện lại, La Thiên Trì giận dữ, “Bây giờ ta sẽ lập tức đi làm thịt nàng!”

Lạc Bảo Anh cản hắn lại: “Như thế quá tiện nghi cho nàng.” Sắc mặt nàng lạnh băng, khóe miệng hiện ra nụ cười tàn khốc, “Nàng ta nhất tiễn song điêu, không chỉ hại ta mà còn hại cả Ngọc Tĩnh, ta nhất định cho nàng nếm đau khổ từng chút một, để nàng tự lộ ra bộ mặt thật, tuyệt đối sẽ không để nàng chết dễ dàng.”

La Thiên Trì lăm lăm hùng hổ xắn tay áo lên: “Tỷ muốn đối phó nàng ta như thế nào?”

Lạc Bảo Anh xoay người, nhìn vườn hoa trà rực rỡ, hơi hơi mỉm cười.

------------------

Vào tháng tư có một trận mưa to khiến rất nhiều hoa bị rụng, hạ nhân đi tới đi lui, cánh hoa bị giẫm nát làm phai ra nước màu hồng trộn lẫn nước mưa.

Nha hoàn tháo búi tóc Lưu Oánh ra, chải tóc cho nàng, cười nói: “Ngày mai nương nương lại triệu cô nương vào cung, nói là Hoàng tôn đã lâu không nhìn thấy cô nương nên luôn miệng nhắc tên, ngày nào cũng đòi gặp cô nương.”

Đó là nhi tử của Thái Tử Dương Húc, cậu bé thường ở lại Khôn Ninh Cung của Hoàng Hậu, Lưu Oánh đến đó nhiều lần, nàng rất biết cách dỗ trẻ con nên đứa nhỏ này cực kỳ thích nàng.

Lưu Oánh cười cười, nhớ đến dáng vẻ cao quý của Dương Húc, sau này hắn sẽ trở thành bậc cửu ngũ chí tôn, má nàng lập tức hồng hồng, chỉ tiếc thân phận nàng là thứ nữ, lại kém hắn nhiều tuổi, cho dù thân cận đến đâu đi nữa thì vị trí Thái Tử Phi cũng không tới lượt nàng, chỉ cần có quan hệ tốt với Dương Húc, mặc kệ sau này nàng gả cho ai, đều có thể nhanh chóng thăng quan.

Nghĩ đến chuyện này, trong đầu nàng hiện lên bóng dáng Lạc Nguyên Chiêu.

Nam nhân xuất sắc luôn dễ dàng hấp dẫn nữ nhân, giống như Dương Húc hay Vệ Lang, nhưng quả thật thân phận nàng không sánh được với hai người đó, còn Lạc Nguyên Chiêu thì không giống.

Lạc gia cửa nhỏ nhà nghèo, tuy nàng là thứ nữ nhưng xuất thân từ dòng dõi thư hương, gả vào Lạc gia, lấy bối cảnh phía sau của nàng, tính ra chính là Lạc gia trèo cao.

Yêu cầu của Lưu Oánh đối với nam nhân muốn lấy được nàng rất cao, thứ nhất phải có diện mạo cực kỳ anh tuấn, thứ hai phải có tài hoa công danh, Lạc Nguyên Chiêu có thể vào được Tam Sơn thư viện, chờ sang năm mở khoa thi, có lẽ không khó để trúng cử nhân, thế nên nàng rất hài lòng, chỉ có một điều… Lạc Bảo Anh, cô nương nhỏ tuổi như vậy nhưng lại có thể vượt qua nàng.

Nhưng đợi đến lúc nàng trở thành tẩu tử của Lạc Bảo Anh, còn không phải sẽ được thỏa sức làm khó nàng hay sao?

Suy nghĩ một lát, Lưu Oánh chậm rãi đi vào buồng trong, nghĩ thầm thật ra nàng không cần phải nhanh vội gả chồng, hiện giờ nàng thích chọn người nào chẳng được.

Nha hoàn đắp chăn lên người nàng, thổi tắt nến rồi ra bên ngoài trực đêm.

Không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có tiếng “vù vù”, không biết là tiếng gió hay tiếng gì, Lưu Oánh mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, bên cạnh cửa sổ có một người đang đứng, quay lưng về phía nàng, đứng yên không nhúc nhích, Lưu Oánh nhìn quần áo người kia đang mặc, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, ánh sáng màu xanh nhạt lúc ẩn lúc hiện, tức thì nàng không thể hô hấp, vươn ngón tay chỉ vào người đứng ngoài, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh bén nhọn sợ hãi.

Nha hoàn nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy Lưu Oánh đang nằm thẳng đơ trên giường.

Cũng nhìn thấy bóng người ngoài cửa sổ.

Bóng dáng kia như ma quỷ, chỉ một lát đã không nhìn thấy đâu, giống như đã bay lên trời.

Từ hôm đó, kinh thành bắt đầu đồn thổi nhiều chuyện kỳ quái, càng ngày càng nghiêm trọng.

Ánh mặt trời tháng năm gay gắt, lúc này ở bên ngoài hết sức náo nhiệt, Lạc Bảo Anh nằm trên tháp mỹ nhân, thích ý ăn dưa ướp lạnh.

Trong phòng đặt một tảng băng, từ từ tỏa ra khí mát.

Ba vị cô nương khác cũng ở đây, Lạc Bảo Châu nằm cùng nàng, Lạc Bảo Chương và Lạc Bảo Đường ngồi trên ghế trúc, ai cũng đều ăn dưa.

Lạc Bảo Chương ăn xong, lấy khăn tay ra lau miệng rồi nói: “May mà Tam muội hào phóng, sẵn sàng đem bán trân châu nên bây giờ chúng ta mới được hưởng loại đãi ngộ này, tối hôm nay ta cũng không về, phải ngủ nhờ phòng muội.”

Quả thật Lạc Bảo Anh không nhịn được nên quyết định đem bán hai viên trân châu, tất cả chỉ vì một mùa hè không phải chịu nóng bức, đương nhiên nàng không quên hiếu kính lão thái thái và phụ mẫu, Lạc Vân thấy nàng làm như vậy cũng không nói được gì. Ai bảo lúc trước hắn đã nói đây là bản lĩnh của Lạc Bảo Anh nên mới có được, nàng muốn làm gì thì làm, không ngờ nha đầu này lập tức đem bán để mua băng.

Thật ra Lạc Bảo Đường có chút lo lắng thay Lạc Bảo Anh: “Lỡ may Trưởng công chúa biết thì làm sao bây giờ? Dù sao cũng là lễ vật người ta thưởng.”

“Có sao đâu? Ngày trước có Văn Quân nung nồi nấu rượu vì tướng công, hiện giờ có ta bán trân châu vì người nhà, chỉ là muốn giúp nhà mình thoải mái hơn, sao phải trách móc nặng nề?”

Vẫn là tiểu cô nương nhưng lại có vài phần phóng khoáng không màng thế tục.

Lạc Bảo Đường cười rộ lên: “Cũng đúng, Trưởng công chúa thấy muội quan tâm người nhà như vậy, chắc sẽ không nói gì.”

“Hiện giờ làm gì có ai để ý đến chuyện này?” Lạc Bảo Chương nói, “Bên ngoài đều bàn tán về Lưu cô nương, hạ nhân ra ngoài mua thức ăn trở về cũng nói chuyện này, thế nên sẽ không quá chú ý tới việc Tam muội mua băng.” Nàng lộ ra vài phần tò mò, lên tiếng hỏi mọi người, “Các muội nói xem, rốt cuộc có phải Lưu cô nương hại chết La cô nương không? Nghe nói đêm hôm đó ở Lưu phủ đã nhìn thấy có người mặc y phục giống hệt bộ y phục La cô nương mặc lúc qua đời, cho dù ở trong cung cũng hiếm thấy. Nếu nói có người giả mạo thì sao có được bộ y phục kia?”

Lạc Bảo Châu nghe chuyện ma quỷ nên thấy sợ hãi, chui vào trong ngực Lạc Bảo Anh: “Ta không muốn nghe chuyện yêu ma quỷ quái.”

Quá mức nhát gan, Lạc Bảo Chương bĩu môi: “Có quỷ hay không ta không quản được, chỉ là cảm thấy Lưu Oánh sâu không lường được, nếu thật sự là nàng đẩy La cô nương xuống nước, thế không phải người lúc trước… Không phải đã chết oan uổng rồi sao?”

Lạc Bảo Đường thở dài: “Sao chúng ta có thể hiểu rõ chuyện nhà họ? Vẫn là không nên nói nữa.”

“Ta không phải người nhiều chuyện, nhưng không phải bên ngoài mọi người đều truyền nhau như vậy sao, còn có người lôi ra hết thù hận giữa Lưu Oánh và hai người kia.” Nàng có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Nhớ lúc trước cao sang như vậy, hiện giờ còn không dám ra cửa.”

Lạc Bảo Chương lải nhải một mình, Lạc Bảo Anh không nói gì, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về búi tóc Lạc Bảo Châu.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ trong vắt không một gợn mây, đã có những ngày trời xanh như thế, nàng cùng Trần Ngọc Tĩnh rong ruổi cưỡi ngựa trên đồng cỏ xanh tươi, cũng từng thỏa sức vui cười.

Mà nay…

Chỉ còn lại một mình nàng.

Người đầu sỏ gây ra mọi tội lỗi thì sao?

Nàng nở nụ cười nhàn nhạt.

Lưu Oánh, hiện giờ ngươi có khỏe không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.