Đánh Mất Người Ở Florence

Chương 5




Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Vào sinh nhật 25 tuổi của cô, anh đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến cho họ. Người Ý có tính cách rất lãng mạn, vậy nên ngay từ đầu cô đã biết anh là một người đàn ông lãng mạn.

Dư Tây vừa vui sướng vừa lo lắng, cô không biết điểm nào của mình lại hấp dẫn anh, cũng không biết khi nào thì phép thuật đó sẽ mất đi tác dụng.

Nhưng cô không hỏi, giả vờ như mình không hiểu gì cả.

Cô chính là một người nhát gan vậy đấy.

Trong bữa tối đầy lãng mạn này, anh hỏi cô: “Dư, tôi có thể đưa ra một thỉnh cầu vô lễ không?”

Dư Tây lúng túng làm đổ rượu.

Anh nhanh chóng đứng dậy xử lý sự cố, xong xuôi anh liền ngồi xổm, ngẩng đầu lên hỏi cô một lần nữa: “Có thể không?”

Dư Tây không trốn tránh được ánh mắt của anh, ánh mắt cô láo liên, nói bằng giọng điệu trêu chọc để che dấu sự bối rối của mình: “Có quý ông nào lại đưa ra lời thỉnh cầu vào sinh nhật của phụ nữ như anh không? Anh quá thất lễ rồi.”

Từ khi từ “thỉnh cầu” xuất hiện, cô mới bối rối nhớ tới thân phận của anh.

Suýt chút nữa thì cô đã quên anh chính là một người ỷ vào việc mình có khuôn mặt ưa nhìn mà không biết xấu hổ cầu xin cô mang mình về nhà.

“Là lỗi của tôi.” – Anh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp nói tiếp: “Thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ muốn cùng em làm quen một lần nữa trong dịp đặc biệt này mà thôi.”      

“… Hả?”

“Tôi có thể làm quen với em một lần nữa không Dư?”

“…”

Trái tim đập liên hồi dần trở nên bình ổn, tuy cô không hiểu lắm nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.

May quá, anh không đòi tiền cô.

Sau khi thả lỏng, cô mới tò mò hỏi: “Làm quen một lần nữa như thế nào?” 

Anh kéo tay cô và nhẹ nhàng hôn lên trên mu bàn tay cô: “Xin cho phép tôi giới thiệu bản thân với em…”

“Tên tôi là Mạc Thành và tôi là một họa sĩ.”

Anh vừa dứt lời, xung quanh bỗng trở nên im lặng. 

Giây lát sau, Dư Tây cười thành tiếng, nắm lấy tay anh và nói: “Xin chào Mạc tiên sinh, tôi là Dư Tây.”

Lúc này, cô không hề tin lời anh nói. Cô cứ tưởng rằng anh rất thích người họa sĩ họ Mạc kia, vậy nên anh mới dùng tên của người đó trước mặt cô. Tuy vậy, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, bởi vì trong mắt cô, anh cũng không kém cạnh thiên tài Hoa kiều kia.

Với cô, chỉ cần anh không gọi là “Tương Tuân” thì tên gì cũng được cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.