Đánh Mất Em

Chương 20: 20: Sóng Gió 3




Thu Hương nhận được tin nhắn kia thì sững người đánh rơi cả điện thoại.

Cô tưởng là kẻ lừa đảo nào đó nên vội vàng nhặt lên gọi cho cô giáo của bé Dâu để xác nhận thông tin.

Vừa mở máy đã thấy có tiếng ồn ào, chen lẫn trong đó là tiếng mẹ anh gào khóc.

“Cháu tôi đâu? Các người trả cháu tôi đây! Cháu tôi đâu rồi làm ơn trả cháu cho tôi”

Con gái bị bắt cóc rồi, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là ai đã làm.

“Con…con…tôi đâu rồi cô giáo? Con tôi…” cô run run không nói thành tiếng.

Đầu dây bên kia là giọng của cô giáo bé Dâu cũng đang rất hốt hoảng: “Chị ơi, chúng tôi rất xin lỗi chị, bé Dâu đã được ai đó đón đi rồi.

Chúng tôi đang kiểm tra camera”.

Điều này như sét đánh ngang tai.

Thu Hương run run đánh rơi điện thoại lần nữa.

Cô lao ra đường, lập tức lấy xe chạy tới trường mẫu giáo con gái.

Cô vừa đi vừa khóc, con gái bé nhỏ của cô bị người ta bắt đi rồi.

Lúc này con có sợ không, có khóc không, có bị người ta đánh đập không thì cô hoàn toàn không biết.

Đến cả việc kẻ bắt cóc là ai cô cũng không biết.

Đến nơi mẹ anh đã khóc đến nỗi tóc tai bù xù, người khác lại gần đều bị bà cào cấu gào khóc đòi trả cháu.

Thấy cô đến bà ôm cô khóc lớn:

“Con ơi mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con, tại mẹ không đi đón cháu đúng giờ, tất cả là tại mẹ”

Bố anh cũng đã ở đây, đang trấn an bà và liên tục đấm vào ngực nói tất cả là tại mình nên giờ mới bị nghiệp báo lên con cháu.

Trường học đã báo công an, lúc này vẫn đang trích xuất camera tìm tung tích.

Đột nhiên cô nhớ ra bé Dâu có đeo đồng hồ thông minh, có thể xem được định vị.

“Anh chị ơi con tôi có đồng hồ trên tay, có thể xem được định vị, anh chị giúp tôi với.

Xin anh chị cứu con tôi với! Xin làm ơn cứu con tôi với!”

Thu Hương đưa điện thoại có ứng dụng kết nối với đồng hồ của con cho công an.

Họ kiểm tra thì thấy được địa điểm cuối cùng có dữ liệu là ngay trong con phố này, sau đó đã bị ngắt kết nối, có thể kẻ bắt cóc đã biết chuyện đồng hồ của bé con có thể định vị được.

“Chị bình tĩnh cố nhớ xem gia đình có mâu thuẫn với ai không? Nếu có xin hãy nói rõ với chúng tôi”

“Nhà tôi không có thù oán với ai, tin nhắn gửi đến cũng không phải là để tống tiền…” cô đang nói thì sực nhớ tới bạn gái cũ của Minh Nhật nên vội kể với công an “…chồng tôi…có một người bạn gái cũ, gần đây có liên lạc lại, thực ra chúng tôi sắp ly hôn, có thể nào người nào đã bắt cóc con tôi không?”

“Chị có thông tin của người này không? Tên, tuổi, số điện thoại hay bất kỳ thông tin nào khác”

“Tôi…tôi…không có, ngoài việc tên cô ta giống hệt tên tôi ra thì tôi biết gì cả”

“Chị mau gọi cho chồng chị, lúc này thời gian rất quan trọng”

Thu Hương bấm máy gọi cho Minh Nhật nhưng không có ai nghe máy.

Những hồi tút tút lạnh lẽo như những nhát dao găm vào trái tim cô.

Lúc cô cần anh nghe máy nhất thì anh lại không nghe.

“Anh ta không nghe máy? Tôi phải làm sao bây giờ? Xin các anh cứu con tôi! Con bé mới 4 tuổi thôi, nó rất sợ tối, xin các anh cứu con tôi với!”

“Mong chị hết sức bình tĩnh, lúc này chỉ có chị còn tỉnh táo để hỗ trợ chúng tôi tìm cháu.

Camera của trường chỉ xem được cảnh lúc cháu bé bị bế đi, chúng tôi sẽ đi xem thêm camera của hộ dân.

Chị hãy đi cùng chúng tôi”

Công an đưa cô đi xin xem camera của tất cả những hộ có lắp thiết bị này quanh đó.

Cuối cùng cũng ra được chút manh mối là bé Dâu bị bế lên một chiếc xe ô tô màu trắng, rời khỏi con phố này liền đi về hướng một huyện ngoại thành.

Biển số bị chủ xe cố tình che đi rồi nên việc tìm kiếm càng khó khăn hơn.

Đúng lúc này thì điện thoại của cô nhảy thêm một tin nhắn:

“9h tối mai, đến nhà máy bánh kẹo X của huyện D, mày đi một mình, không được báo công an, không được dẫn theo ai.

Nếu tao phát hiện ra mày không làm đúng lời tao thì con gái mày sẽ phải chết”

Cô run run đưa điện thoại cho công an, quá bàng hoàng không biết phải làm thế nào.

“Anh chị cứu con tôi với! Tôi van xin anh chị cứu con tôi với” cô khóc nức nở trong tuyệt vọng.

“Xin chị cố gắng bình tĩnh, chúng tôi sẽ liên lạc với công an địa phương ngay, mọi việc sẽ được giải quyết theo hướng tốt nhất để đảm bảo an toàn cho cháu bé”

Sau khi liên lạc với công an huyện D thì được xác nhận quả thật có một nhà máy bánh kẹo ở đó, nhưng hiện tại đã bỏ hoang vì không có giấy phép hoạt động, cũng không rõ chủ nhà máy đã đi đâu.

Trước mắt hướng giải quyết sẽ là Thu Hương tới chỗ hẹn, công an địa phương và công an thành phố sẽ mặc thường phục đóng giả làm người dân hỗ trợ cô từ bên ngoài, đợi khi cứu được bé Dâu ra sẽ lập tức tóm gọn kẻ bắt cóc.

Nhưng còn thời gian từ giờ đến tối mai thì con gái cô phải làm sao? Không có bố mẹ ông bà thì cô bé sẽ rất sợ hãi.

Thu Hương hoàn toàn suy sụp, cô vò đầu bứt tóc khóc lóc cầu xin công an hãy cứu con mình.

“Xin các anh chị cứu con tôi! Xin làm ơn cứu con tôi với! Con bé cao từng này, dễ thương lắm, xin làm ơn cứu con tôi, xin làm ơn!”

Cuối cùng, một nữ cảnh sát đã an ủi cô nói rằng công an địa phương sẽ cố gắng tiếp cận ngay từ bây giờ, giải cứu cháu bé nếu có thể.

Về phía cô thì không nên manh động làm kẻ bắt cóc cảm nhận được nguy hiểm thì sẽ làm ra chuyện tổn hại cho con gái cô.

Minh Nhật kết thúc một ca mổ thì đã là tối muộn, anh quay lại tủ đồ lấy điện thoại thì mới thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ gia đình mình.

Linh cảm có chuyện chẳng lành anh liền gọi cho bố ngay lập tức.

“Bố ạ ở nhà…”

Minh Nhật đang nói dở thì bố anh cắt lời.

“Con ơi là con sao bây giờ con mới nghe máy? Dâu bị bắt cóc rồi! Con về nhà ngay đi!”

“Bố nói sao ạ? Dâu làm sao?” anh sốt sắng hỏi lại.

“Dâu bị bắt cóc rồi! Giờ cái Hương cứ như người mất hồn thôi.

Con về nhà ngay đi!”

Anh lập tức lái xe về nhà, cảm giác như có một tảng đá lớn đè lên ngực.

Con gái bé nhỏ của anh, giờ này đáng lẽ con phải đang ngủ ngoan ở nhà rồi nhưng lại bị người ta bắt cóc.

Mắt anh đỏ lên, tim đập liên hồi, sự lo lắng làm anh hít thở cũng thấy khó khăn.

Về đến nhà, mọi người đều ở trong phòng khách, không khí buồn tẻ đến đáng sợ.

Mẹ anh đang ôm lấy cô an ủi nhưng đôi mắt Thu Hương thì thất thần, nhìn vào khoảng không vô định.

Tay cô siết chặt chiếc điện thoại, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào của con gái.

“Bố, mẹ, Dâu xảy ra chuyện gì?” anh vừa vào cửa đã lo lắng hỏi.

Bố mẹ anh còn chưa kịp trả lời thì phản ứng của Thu Hương đã là cầm cái điều khiển trên bàn ném vào mặt anh.

Chiếc điều khiển bay ra hiên nhà, rơi xuống vỡ nát.

Vừa rồi nó chỉ sượt qua mặt anh, không gây thương tích gì cả.

Thu Hương thấy chưa đủ định cầm thêm cái chén ném anh, ánh mắt cô tràn ngập sự căm ghét.

“Ấy con ơi bình tĩnh, bình tĩnh…” mẹ anh vội cản lại.

“Con bình tĩnh con ơi, bình tĩnh con ơi, có gì từ từ nói” bố anh nhẹ giọng trấn an cô rồi quay sang gằn giọng với anh: “Còn thằng Nhật, vác cái xác lại đây”.

“Bố, mẹ, xin hãy nói cho con biết con gái con sao rồi ạ?”

“Mày còn dám hỏi câu này? Mày có biết đối tượng tình nghi lớn nhất trong vụ bắt cóc này là ai không? Là con người yêu cũ quý hoá của mày đó.

Bố mẹ đã bảo mày phải tránh xa nó ra, cắt đứt hoàn toàn đi.

Đã yên lành được chục năm nay giờ lại dây dưa với nó làm gì?” bố anh tức giận nói xa xả, xưng hô cũng trở nên nặng nề hơn.

Minh Nhật cảm thấy rất oan uổng, là cô ta cố tình tiếp cận anh.

Nhưng lúc này chuyện đó không quan trọng bằng con gái anh.

“Bố, mẹ, công an nói thế nào, giờ con gái con đang ở đâu ạ?”

“Nó hẹn cái Hương 9h tối mai đến cái nhà máy bỏ hoang ở huyện D gặp, chỉ cho đi một mình không được dẫn ai theo”

“Không được! Như thế vợ con sẽ gặp nguy hiểm” anh phản đối ngay.

“Mày còn cách nào hay hơn thì mày nói xem? Chỉ có mỗi cách này, công an sẽ hỗ trợ từ bên ngoài”

Họ đang nói thì điện thoại của Thu Hương nhảy lên một thông báo, lần này là một bức ảnh.

Trong ảnh bé Dâu đang khóc, ngồi co ro vào một góc, ánh mắt rất sợ hãi vì bị dí một con dao vào mặt, ai nhìn vào cũng xót xa.

Dòng tin nhắn đi kèm là: “May cho nó là giống anh ấy, nếu mặt nó giống mày thì tao đã rạch vài đường rồi”.

Thu Hương lập tức bật khóc, con gái cô mới 4 tuổi thôi, con bé chưa bao giờ phải rời xa người thân một ngày chứ đừng nói là phải trải qua chuyện kinh hãi như thế này một mình.

Cô khóc đến nỗi ho sặc sụa, không thở nổi vì cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng.

Cô đứng bật dậy, miệng lẩm bẩm: “Tôi phải đi cứu con tôi, tôi phải đi cứu con tôi, tôi phải đi cứu con tôi”.

Minh Nhật vội vàng đi tới ôm cô giữ chặt, mặc cho cô vùng vẫy cào cấu tróc da anh cũng vẫn kiên định không buông.

Cuối cùng vì khóc quá mệt mà cô đã ngất xỉu tại chỗ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.