Đánh Mất Em

Chương 18: 18: Sóng Gió 1




Từng yêu nhau 5 năm, Minh Nhật hiểu rõ hơn ai hết rằng mối tình đầu của anh không nói đùa, cô ta thực sự có cái gan đó.

Anh cảm thấy rất nóng ruột, không thể ngồi yên được bèn lái xe đến cơ quan của Thu Hương.

Tranh thủ thời gian nghỉ trưa thì cũng có thể nói được vài câu với cô.

Khi đến nơi anh định gọi cho cô thì trùng hợp lại gặp cô vừa xuống khỏi xe của một người đàn ông lạ mặt, nhìn là biết không phải đồng nghiệp của cô.

Thu Hương ném cho anh cái nhìn không thiện cảm, hỏi một câu không có chủ ngữ vị ngữ.

Trước đây cô sẽ không bao giờ làm thế với anh.

Bây giờ khi đối diện nhau chỉ còn sự lạnh lùng và chán ghét.

“Đến làm gì?”

Một thời gian không gặp, anh gầy đi nhiều, thần sắc cũng không còn vui vẻ như khi họ vẫn êm đềm.

Áo sơ mi đầy nếp gấp, quần cũng ủi sai ly, không hề giống dáng vẻ chỉn chu khi còn có cô chăm lo cho cuộc sống của anh.

“Anh ta là ai thế em?” Minh Nhật hỏi cô.

“Liên quan gì đến anh?” Thu Hương đáp lại không chút thiện cảm.

Mặc dù trong lòng vẫn còn băn khoăn về người đàn ông kia lắm nhưng có chuyện khác quan trọng hơn nên anh phải tạm bỏ qua nó.

Minh Nhật dịu giọng nói: “Anh có việc muốn nói với em, cho anh xin 5 phút thôi được không em?”

“Có gì thì nói nhanh đi tôi còn bận việc” giọng cô đã mất kiên nhẫn rồi.

“Hôm nay anh đã gặp lại bạn gái cũ…”

Mới nói đến đây thôi mà ánh mắt cô nhìn anh lại thêm mấy phần mất kiên nhẫn nên anh phải vội giải thích ngay: “…không phải anh đi gặp cô ta mà là cô ta cố tình tìm đến bệnh viện.

Anh biết chuyện cô ta đã gặp em rồi.

Nhưng em nghe anh nói, bây giờ cô ta không có gì để mất, sẽ dám làm liều.

Cô ta biết nơi em sống rồi, chỗ đó không còn an toàn nữa, anh lo cho hai mẹ con lắm.

Hay là em với con về nhà ông bà nội đi, anh hứa sẽ không về đó làm chướng mắt em, ít nhất có bố mẹ ở đó thì anh yên tâm đi làm được”.

Thu Hương lạnh lùng hỏi lại: “Anh cho rằng xã hội này không còn pháp luật nữa sao? Sống ở đất nước cướp ngân hàng sẽ bị bắt trong 24h thì anh nghĩ chị kia làm gì được tôi? Nếu anh lo lắng, anh đón con về ông bà nội đi.

Vừa lòng anh chưa? Còn lý do nào để giành con nghe hay hơn nữa thì anh nói ra xem?”

Anh muốn cô được an toàn còn cô lại hiểu thành anh muốn giành con với cô.

Nhưng giờ không phải lúc so đo chuyện này, anh cần cô phải an toàn trước đã.

“Anh không nói tới mỗi con thôi, anh cần em cũng an toàn”

“Đừng điên khùng nữa, tôi sẽ gửi con về ông bà nội cho vừa lòng anh.

Anh nghĩ như thế thì đến 7 tuổi con bé sẽ chọn anh à? Không có đâu, con bé là khúc ruột rứt ra của tôi, nó sẽ chỉ chọn tôi mà thôi”

“Anh không muốn cái ngày đó phải xảy ra, khi con lên 7 thì con mới học lớp 2 thôi em.

Em nỡ để những câu chữ đầu đời mà con viết là chọn bố hay chọn mẹ sao? Nếu chúng ta không thể cứu vãn nữa thì anh cũng sẽ không tranh quyền nuôi con, con ở với em rất tốt, chỉ cần cho anh được gặp hai mẹ con là được”

“Muốn làm gì thì tuỳ”

Cô nói xong liền bỏ vào bên trong.

Khi cánh cửa đóng lại, nước mắt cô đã rơi.

Một cuộc hôn nhân, một thời thanh xuân, cô chưa từng nghĩ có ngày gặp anh cô sẽ phải lôi tất cả sự gai góc khó chịu ra như thế này.

Cảm thấy nói chuyện không đủ, Minh Nhật còn nhắn tin trình bày với cô về chuyện này.

Tuy cô chán ghét và thấy anh phiền phức nhưng cô cũng lo cho con gái, vì thế chiều hôm đó cô đã đưa con về nhà bố mẹ anh.

“Con cứ yên tâm công tác, còn có bố mẹ đây, có gì thì gọi cho bố mẹ”

“Vâng, con cảm ơn ạ”

Cô nói với mẹ anh là gần đây cô phải đi công tác, nhờ mẹ anh trông cháu nên bà mới dặn thế.

“Dâu ở lại nghe lời ông bà con nhé, cuối tuần mẹ sẽ về thăm con được không nào?” cô ngồi xuống vuốt tóc con dặn dò.

“Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa ạ? Hu hu con muốn ngủ với bố mẹ cơ”

Khi anh và cô chưa tách ra thì đúng là gia đình họ thường nằm ngủ cùng nhau.

Bé Dâu có phòng riêng được trang trí rất đẹp nhưng hay làm nũng chỉ muốn ngủ với bố mẹ.

Cô ôm con gái, anh ôm cô, khung cảnh êm đềm đầm ấm đó đã diễn ra cả mấy năm nay.

Chỉ hôm nào muốn thân mật cùng nhau thì mới đợi con ngủ say rồi bế con sang phòng của bé.

“Ngoan nào, bố…mẹ…đều bận đi làm để mua váy công chúa cho con mà, con ở với ông bà ngoan nhé” cô dịu giọng dỗ dành.

“Ứ ừ con cần bố mẹ cơ, con không cần váy công chúa nữa đâu hu hu” cô bé nức nở.

“Ngoan nào con yêu, mẹ sẽ về gặp con thường xuyên mà, đợi mẹ hết bận mẹ lại đón con về nhé.

Đồng ý không nào?”

“Mẹ hết bận nhanh lên mẹ nhé”

“Ừ, sẽ rất nhanh thôi con”

Cô phải ôm con dỗ dành thật lâu bé mới chịu theo ông bà vào nhà.

Khi cô trở về thì đang rẽ vào khu nhà mình lại bị một chiếc xe bên trong ra suýt nữa thì tông vào cô.

Tuy chỉ quẹt ngang qua nhưng cũng làm cô mất lái ngã xuống trầy da chân.

Cũng may nhờ có chú bảo vệ giúp cô nâng xe, dìu cô vào phòng khám của khu đô thị này để băng bó.

Vừa rồi cô không nhìn rõ là ai nhưng thấy một người phụ nữ cầm lái, cô nhớ đến chuyện Minh Nhật nói thì lại thầm cảm thấy may mắn vì đã đưa con về ông bà nội rồi.

Vì bị ngã nên hôm nay Thu Hương không thể tự đi xe tới cơ quan được.

Cô xuống sảnh gọi xe ôm để đi làm.

Sáng nay Minh Nhật lái xe đi qua đây theo thói quen mấy tháng nay, mỗi ngày đều phải nhìn thấy cô xong rồi anh mới yên tâm tới bệnh viện.

Hôm nay thấy cô đi xe ôm, tay còn để ngang người, không giống cách một người bình thường để tay nên anh quyết định theo đến tận cơ quan cô.

Khi cô xuống xe rồi anh mới nhìn thấy là trên tay phải của cô có băng gạc trắng.

Minh Nhật hớt hải chạy lại hỏi: “Em làm sao thế này? Sao lại ra nông nỗi này?”

Thu Hương lạnh lùng nhìn anh nói: “Nhờ anh mà ra đấy”.

“Sao lại nhờ anh…” đang nói thì Minh Nhật chợt hiểu ra liền lo lắng hỏi: “Cô ta làm gì em? Sao lúc đó không gọi cho anh?”

“Quẹt xe, trầy xước, không chết được” giọng cô vẫn lạnh lùng xen lẫn cả bực tức nhưng bởi vì chất giọng dịu nhẹ bẩm sinh nên nghe không giống đang tức tối chút nào.

“Anh đưa em đến viện kiểm tra, không chủ quan thế được”

Nói xong liền muốn đưa tay ôm vai dẫn cô đi viện.

Nhưng Thu Hương vùng ra nói:

“Không khiến anh phải quan tâm”

Sau đó cô bỏ vào bên trong, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Biết không nên chọc cho cô tức giận thêm nên anh liền tới hiệu thuốc mua một chút thuốc tiêu sưng, cồn sát trùng, chai xịt tạo màng sinh học bảo vệ vết thương và gel bôi trị sẹo cho cô.

Anh viết chi tiết cách dùng các loại thuốc này ra giấy, gấp gọn đặt nó vào túi thuốc rồi gửi lễ tân ở chi nhánh cô.

Minh Nhật biết nếu mình gọi thì cô sẽ không nhận nhưng gửi ở đây thì chắc chắn cô sẽ phải nhận.

Ngồi trong xe nhìn lên tầng anh chợt nhớ về những chuyện vụn vặt dễ thương trong cuộc sống trước đây của họ.

“Chồng à, chữ anh xấu thật đó”

Thu Hương nhận xét khi đứng cạnh nhìn thấy chữ anh viết trên sổ.

“Chữ bác sĩ nào cũng thế mà, chữ xấu nhưng trái tim đẹp” anh mỉm cười đưa tay ôm cô vào lòng nói.

“Trái tim đẹp thật không? Tin được không nhỉ?” cô đưa tay ôm cổ anh, cố tình hỏi với giọng điệu nghi ngờ.

Anh ôm cô ngồi sát vào mình hơn, cúi xuống hôn lên trán cô, kéo tay cô áp lên vị trí trái tim mình nói: “Em có muốn kiểm tra không?”

Dù đã là vợ chồng lâu năm rồi nhưng cô vẫn xấu hổ đỏ mặt nói: “Không thèm”.

Sau đó cô lại ôm sườn mặt anh nói: “Nếu có ngày anh lừa dối em thì em sẽ moi ra xem trái tim của anh có xấu xa không”.

“Ừ, em muốn làm gì anh cũng được” anh thủ thỉ bên tai rồi ôm cô tới giường, cả hai cùng trải qua một đêm mặn nồng.

Bọn họ đã từng rất tốt đẹp.

Thời gian đầu khi mới kết hôn, anh đóng vai một người chồng tốt rất đạt.

Nhưng số lần họ thân mật rất ít, anh đều sẽ dùng biện pháp bảo vệ cẩn thận.

Khi cô hỏi thì anh lại giả dối nói là muốn tận hưởng cuộc sống hai người.

Phụ nữ nhạy cảm, có lần cô đã nói:

“Em cảm thấy anh không yêu em cho lắm”

Lúc đó anh đã dỗ dành, tìm cách lừa gạt thêm cho cô tin.

Người tính không bằng trời tính, mỗi lần anh đều rất cẩn thận nhưng có một lần sơ suất, thế là bé Dâu đã đến bên cuộc sống của họ.

Cũng từ khi cô mang thai, thái độ của anh với cuộc hôn nhân này hoàn toàn thay đổi.

Thấy cô vì anh mà phải mang nặng đẻ đau, khi sinh con còn khóc nức nở khản tiếng trong phòng sinh thì anh mới biết thì ra mình lại có thể đau lòng, sốt ruột vì cô đến thế.

Khi em bé vừa được đồng nghiệp của anh bế ra, bà nội bà ngoại đang mải đón cháu thì anh đã chạy vào phòng sinh, nhanh chóng đến bên cô nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc thấm đẫm mồ hôi của cô xúc động nói:

“Vợ, xin lỗi em, xin lỗi em nhiều.

Sau này anh sẽ bù đắp cho em, cảm ơn em nhiều lắm”

Đó là lần đầu tiên anh gọi cô một tiếng vợ, khi ấy cô còn tưởng anh nói bù đắp là vì cô đã sinh con vất vả nên mỉm cười nói:

“Được, em chờ anh”

Anh nhận ra mình đã quên tình cũ, dần dần yêu cô thì mỗi hành động, lời nói đều trở nên ngọt ngào hơn.

Thời gian đầu anh mới thay đổi cô còn hay hỏi những câu thắc mắc:

“Chồng à, có phải gần đây anh bị cái gì không? Đột nhiên lại sến súa như thế?”

“Em không cần anh phải làm những điều này cho em, đã là vợ chồng rồi sao anh cứ như mới yêu thế?”

“Này, anh có đúng là chồng em không? Không phải anh bị ai nhập vào chứ?”

Nhớ lại kỷ niệm cũ Minh Nhật chỉ biết cười chua chát, những ngày tháng bình yên đó không biết đời này có còn quay lại được nữa không..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.