*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vị Vụ vừa đi, bên tụi tôi mất đi một người điều khiển chiến cục quan trọng, ổng là cầu nối liên kết các phái trong đoàn, mà tôi chơi Mạc Vấn thì kém Vị Vụ xa lắc xa lơ.
Cũng không phải nói ổng vừa đi, tụi tôi đánh không được nữa, nếu phải lấy ví dụ, thì là lúc có mặt Vị Vụ, tụi tôi tấn công như một ngọn núi, đè đầu bên kia ra đánh, nhưng sau khi Vị Vụ đi rồi, tụi tôi đánh đấm như một thanh trường mâu ném mạnh vào lòng địch, tóm gọn hai chữ thô bạo!
Vị Vụ out được một lát, Mộc Cẩn lại lên tiếng trên kênh thế giới: Mọi người đừng mắng Trương Meo Meo nữa, là do mình không giữ được tâm của cậu ấy.
Lão Trương:???
Tuế Tuế lập tức bùng cháy trên YY: “Quạt Giấy! Gọi điện thoại cho Bút Lông! Không cho cái con mặt lờ này mở mang kiến thức, thì nó sẽ tưởng rằng mình là nữ chính trong tiểu thuyết cung đấu trạch đấu. Chơi game thôi mà tạo đủ nghiệp, chính là cái thể loại thiếu ăn đập!”
Bút Lông chính là nãi hoa đã giải ngũ của hiệp hội bà tám.
Quạt Giấy trực tiếp ở trong YY gọi điện cho Bút Lông luôn, còn bật loa ngoài, có người nhanh chóng bắt máy, đầu bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Ai da, Quạt Giấy rốt cuộc chủ động gọi cho chị rồi đấy hở! Chị kể em nghe nha, chị sinh con xong chán muốn mốc meo, nhàn sắp đổ bệnh luôn rồi!”
Quạt Giấy khách sáo hỏi thăm Bút Lông được hai câu, rồi bị giọng nói dịu dàng của Bút Lông ngắt lời: “Ôi, sao em lòng vòng thế! Trực tiếp vô đề được hôn?”
Quạt Giấy vội kể cho Bút Lông nghe đầu đuôi câu chuyện.
Nói thật, tôi khá tò mò xem Bút Lông có phản ứng gì —— Tôi tiếp xúc với Bút Lông rất ít, nhưng từ những lời miêu tả của Tuế Tuế, thì Bút Lông chính là người không nên chọc nhất trong hội bà tám.
Sau khi Bút Lông nghe Quạt Giấy kể xong, vô cùng bình thản nói: “Ừm, vậy thôi hở? Chờ chị một chút nhen~” Tiếp theo tụi tôi nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại, Bút Lông ngọt ngào làm nũng: “Ông xã ơi ~~ Đưa giùm em cái laptop với!”
Sau đó là tiếng bước chân.
Bút Lông nũng nịu nói: “Cảm ơn ông xã nha~ muah~”
Một giọng nam lên tiếng: “Em sinh con vất vã rồi, phải nên nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để bị mệt.”
Bút Lông: “Vâng vâng, em biết rồi, yêu anh nhiều muah!”
Tụi tôi một đám ngồi trong YY, một bên kéo bè lũ đánh nhau, một bên phải ăn cơm chó nhão dính răng.
Một lát sau, nghe tiếng động bên chỗ Bút Lông, hình như chồng chị ấy đi rồi, giọng nói dịu dàng của chị ấy lại vang lên: “Được rồi, mọi người cứ an tâm đánh nhau đi, tieba cứ giao cho chị!”
Tuế Tuế hô to một chữ “YES” trong YY!
Quạt Giấy vừa định cúp điện thoại, thì bị Bút Lông cản lại: “Quạt Giấy em yêu, gửi cho chị số YY của mọi người đi!”
Khi Bút Lông đến YY, Hoa la đại ca đang thăng hoa cảm xúc chửi người —— Chửi cả team địch lẫn team mình.
Chửi team mình thì như quất roi, ví dụ như: “An Thành! Dựng Thuẫn Tường của ông đàng hoàng đi chứ! Cầm chắc chậu nước rửa chân của ông cho nãi ma coi! Cái phái chuyên rửa chân như phái của ông, nội việc cầm chậu còn không xong, cần ông làm cái khỉ khô gì nữa?”
An Thành run rẩy cãi lại: “Tui có DPS mà…”
Hoa la đại ca quăng thống kê tổng lượng sát thương lên trên kênh đoàn: “Ông còn dám nhắc đến DPS với tôi à?”
An Thành lập tức câm như hến.
Còn chửi team địch thì như bắn pháo, ví dụ như: “ĐM¥%@¥... %¥... ¥... &¥@... %¥... @#... ¥@%#@... %”
Bút Lông vào YY được một lúc rồi nhưng không mở mic, qua lát sau, bên kia nằm hết không chịu bò dậy, Hoa la đại ca cũng ngừng lại uống miếng nước, Bút Lông mới dùng chất giọng dịu dàng của chị ấy nói: “Trời ơi! Cái bạn chỉ huy này đáng yêu quá! Quả thật đúng gu của mình nè!”
Hoa la đại ca bị câu này của Bút Lông dọa hết hồn, đang uống nước bị sặc một cái, ho khan nói: “Hực… Khục Khục… Thôi…”
Bút Lông vô cùng nghiêm túc nói: “Thật mà! Giọng của mình quá mềm, chửi người nghe không có khí thế!”
Quạt Giấy: “Không sao, bù lại sức chiến đấu của chị khủng bố vê lù.”
Bút Lông nhất thời hăng hái hơn, hứa sẽ cố gắng thể hiện.
Mà nguyên đám ngu ngơ ngờ nghệch tụi tôi, một mặt mông lung như một trò đùa.
Bởi vì địch chạy hết, cái kèo này đánh được hai tiếng là giải tán rồi.
Hoa la đại ca cùng đám đàn em là An Thành mấy người cảm thấy chưa đánh đã tay:
“Anh đây còn chưa uống xong bình nước, mà đã hết đánh rồi? Cái bọn thỏ đế!”
“Vừa mới làm nóng người xong, chán!”
“Ai ai ai! Đừng đi chứ, mặc dù mấy chú si đa thật, nhưng được cái đông!”
…
Nói chung là hù dọa các kiểu, bên kia đánh không lại, chỉ có cách lên kênh thế giới chửi tụi tôi.
Trước chưa cần đề cập tới An Thành và nhóm bạn của cậu ấy, bên tụi tôi chỉ cần nói đến lão Trương thôi, tuy PVE và PVP không giỏi giang gì, thế nhưng PVBB (*) hắn là chuyên gia!
(*) PVBB là chửi lộn, đấu võ mồm.
Nếu không phải kênh thế giới có thời gian CD mỗi lần chat, thả một mình hắn ra là có thể khẩu chiến quần hùng.
Bên kia chỉ biết nhai đi nhai lại mấy câu, hoặc chửi tục, đủ dùng để đối phó với nhóm của An Thành, đáng tiếc địch không lại võ nghệ đa zi năng của lão Trương —— Kịch bản nào cũng viết được, người bình thường căn bản không đỡ nổi.
Tôi quả thật phải vỗ tay bộp bộp cho hắn.
Tuế Tuế cũng thán phục: “Ai có thể ngờ được cái đồ diễn sâu như lão Trương lại có tác dụng to lớn vào lúc này.”
Trận chiến ngày hôm nay (gồm cả chiến võ mồm), kết thúc với thắng lợi tuyệt đối cho bên tôi.
Nhóm bạn của An Thành và tụi tôi là nhờ một trận chiến kết nên mối duyên, qua lần đó cũng chơi với nhau nhiều hơn chút. Buồn cười nhất là, sau khi Hoa la đại ca biết lão Trương là bạn trai tôi, mà tôi cũng từng chơi trị liệu, thế là mỗi ngày bèn quấn trên đùi tôi ——
“Cầu Lông ơi, tôi hộ tiêu giúp cho bà nha!”
“Cầu Lông ơi, tôi đánh chiến trường với bà nha!”
“Cầu Lông ơi, tôi và bà…”
…
“Cầu Lông ơi, chơi DPS có mệt không nha? Có muốn chơi nãi xả hơi một lúc không nha?”
…
…
Lão Trương nhìn bóng lưng của tôi và Hoa la đại ca dần dần đi xa, thở dài xa xôi trong YY rằng: “Lão đại này, sao tự dưng em cảm giác trên đầu mình được bổ sung thêm canxi vậy nè?”
Vị Vụ khen Vệ Tân đút cho ổng ăn cái gì đó ngon, rồi nói: “Sao, cậu còn muốn người nông dân đi an ủi con lợn hoang đã củng rau nhà mình à?”
Lão Trương: “…”
Qua mấy ngày, topic trên Tieba mắng lão Trương là tra nam, tôi là tiểu tam thỉnh thoảng sẽ bị người xào lên, Vệ Tân rất lo nói: “Cứ như vậy thì sẽ không tốt cho thanh danh của lão Trương và Cầu Lông… Dễ bị người khác hiểu lầm.”
Vị Vụ thì lại một bộ dạng chẳng lo bảo: “Trước cứ xem tụi nó vật vã ra sao đã, thật sự không được, thì ăn hành nhiều mới có kinh nghiệm.”
Tôi với lão Trương muốn đi giải thích rõ sự thật, nhưng bị Tuế Tuế cản: “Bình tĩnh không gấp, đợi.”
Xuất phát từ sự tín nhiệm với Tuế Tuế, tôi tạm thời buông xuôi bỏ mặc.
Mấy ngày sau, đã tới lúc Kiếm ca tổ chức bất ngờ cho Tuế Tuế.
Tụi tôi treo trong YY, nói chuyện đùa giỡn với nhau, khắp YY tràn ngập tiếng cười. Dưới sự che lấp vụng về, tụi tôi lần lượt kéo nhau đến Hoa Hải (*) mà Tuế Tuế thích nhất, mà lúc này, vũ đoàn cũng đã chuẩn bị xong.
(*) Hoa hải cũng là một trong những cảnh đẹp nổi tiếng trong game nằm ở Vạn Hoa.
Kiếm ca đột nhiên nói: “Tuế Tuế, anh gọi em qua đây một chút, em truyền công cho anh với, anh hết tu vi rồi.”
Tuế Tuế đáp một tiếng, đồng ý lời triệu hồi của Kiếm ca.
Tuế Tuế vừa đáp xuống đất, một mảnh pháo hoa bùng lên dưới chân cô nàng, vũ đoàn chính thức bắt đầu biểu diễn, toàn bộ Hoa Hải được tô phủ lên hiệu ứng ánh sáng.
Trên kênh cận, tụi tôi cùng người trong vũ đoàn đồng loạt viết: 【Trường Kiếm 】 vĩnh viễn 【Tuế Tuế】
Luôn luôn bình tĩnh như Tuế Tuế che miệng thốt ra một tiếng kinh ngạc.
Kiếm ca cười, nói trong YY rằng: “Tuế Tuế, trước đây anh không hiểu tại sao em lại thích bất ngờ, nhưng bây giờ anh có lẽ đã hiểu rồi…”
Tuế Tuế không trả lời, vẫn còn đang che miệng kinh ngạc kêu lên.
Kiếm ca: “Tuế Tuế, cảm ơn em thích anh. Anh thật sự rất may mắn!”
Trong game, Tuế Tuế và Kiếm ca ôm nhau, ngoài game, Tuế Tuế lại ôm tôi nhảy tưng tưng: “Ôi trời ơi! Cây vạn tuế nở hoa rồi! Tiểu Vũ ơi, cậu hiểu tâm trạng của mình chứ! Đại Lâm ơi, cậu hiểu tâm trạng của mình chứ! Các cậu hiểu chứ!”
Tôi bị cổ lắc đến chóng mặt, liên thanh phụ hỏa “Mình hiểu mình hiểu”.
Nhưng tụi tôi không ngờ tới, lúc này sẽ có kẻ thò chân vào ——
Một loli xa lạ tên là【Thư Nhu Nhu】 bỗng dưng đi tới trước mặt Kiếm ca, bắn cho Kiếm ca liên tục mười mấy cái pháo hoa.
Trong lòng tôi đập thình thịch một tiếng, bấm vào kênh thế giới, quả nhiên nhìn thấy một câu nói vi diệu: 【Trường Kiếm】là anh làm dây đàn trong tâm tôi rung động trước, tôi đợi anh công khai, nhưng lại chờ đến lời thề anh dành cho người khác. Là Thư Nhu Nhu tôi đây khờ vì đã tin anh.