Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 23




Trước khi xuất phát, Tuế Tuế đã soạn sẵn kế hoạch tác chiến, hơn nữa bắt tôi học thuộc lòng toàn bộ —— Quả thật quá khùng quá điên rồi, nhà văn hoang dại Tuế Tuế, trong kế hoạch tác chiến kẹp theo vũ khí bí mật, khiến tôi học muốn choáng đầu hoa mắt.

Tôi đã sớm đăng một trạng thái trên vòng bạn bè mà chỉ có Vệ Tân xem được:

【Hào hứng ghê! Lát nữa sắp được tham quan nhà triển lãm đồng hồ rồi! 】

Kèm theo một biểu cảm mèo con bắn tim.

Tiếp theo, tụi tôi đi dạo ngự hoa viên, rồi tôi đề nghị tham quan nhà triển lãm đồng hồ, Vị Vụ và Tuế Tuế đồng ý như dự liệu.

Vừa bước vào cánh cửa đầu tiên, thì nhìn thấy dưới cửa trước tiểu viện, một người thanh niên quen thuộc đang cầm camera chụp ảnh, anh ấy chụp mấy tấm, rồi cúi đầu chỉnh gì đó, có thể là đang xem kết quả những gì mình đã chụp. Tụi tôi lại gần, dường như ảnh phát hiện ra tụi tôi, chậm rãi quay đầu qua, khuôn mặt lộ ra một vẻ hơi kinh ngạc, sau đó khóe miệng lại cong cong lên.

Ánh mặt trời hình như đặc biệt yêu thích anh ấy.

Lần trước ở Vương Phủ Tỉnh cũng vậy, lần này cũng thế, mỗi một tia nắng xuyên qua khe hở của những tán lá, tinh chuẩn tạo sáng cho gương mặt của ảnh. Từng cọng lông mi cùng những sợi tóc được bao phủ lên một lớp nắng vàng nhạt.

Tôi lén vỗ tay của Tuế Tuế, ghé vào bên tai cổ nói: “Đây chính là Vệ Tân.”

Tuế Tuế giơ hai ngón, ra hiệu với tôi: Chuẩn bị kế hoạch hai.

Vệ Tân không đi tới như mọi khi, mà giơ camera lên về phía tụi tôi. Tôi không khỏi quay đầu nhìn Vị Vụ ——

Vị Vụ một tay cắm trong túi quần, một tay khác cầm bản đồ, đang tập trung xem.

Vị Vụ nghiêng đầu, ánh mắt trời trượt theo chiếc mũi cao thẳng.

Tách.

Tách.

Tách.

Màn trập vang lên ba tiếng.

Vị Vụ men theo âm thanh, ngẩng đầu nhìn sang.

Tôi thấy đôi mắt của ổng chậm rãi tràn ra ý cười, rồi sau đó giơ tay lên: “Vệ Tân.”

Vệ Tân chạy chậm tới trước mặt Vị Vụ, vui sướng chào ổng: “Tần tổng giám! Anh cũng có hứng thú đi dạo Cố Cung sao?”

Vị Vụ hàn huyên với ảnh mấy câu, hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”

Vệ Tân hơi nâng camera trong tay, nói: “Lấy tài liệu. Đi tham quan chung chứ?”

Vị Vụ thẳng thắn đồng ý.

Tôi và Tuế Tuế vô cùng tự giác giãn cự lỵ với hai người đó, đi theo sau cách chừng năm bước, vừa nhìn bọn họ tương tác với nhau, vừa lặng lẽ nói chuyện. Cũng may bọn tôi đến sớm, lúc này cũng không đông người lắm.

Vị Vụ và Vệ Tân cao xấp xỉ nhau, nếu miễn cưỡng mà nói, Vị Vụ cao hơn Vệ Tân một chút, nhưng tóc của Vệ Tân hơi rối dựng lên, cho nên trông cũng chẳng kém bao nhiêu.

Không biết bọn họ đang nói cái gì, Vệ Tân giơ camera lên trước mặt Vị Vụ, Vị Vụ thì cúi đầu lại gần, từ góc độ của tôi, hoàn mỹ tạo thành một nụ hôn.

Tôi trợn to hai mắt, điên cuồng ra hiệu cho Tuế Tuế, kéo tay của cổ như bị bệnh Parkinson.

Tụi tôi ra khỏi nhà triển lãm đồng hồ, dạo tới một tòa thiên điện cách toalet khá xa, Tuế Tuế bỗng ngại ngùng nói muốn đi vệ sinh, rồi chạy mất.

Vệ Tân khó hiểu hỏi tôi: “Không phải con gái tụi em thích đi vệ sinh chung với nhau sao?”

Anh đây là có cái kiến thức gì kỳ quặc dậy!

Tôi bất đắc dĩ đáp: “… Tụi em không phải kiểu con gái như vậy.”

Tôi xác nhận với Tuế Tuế trong WeChat xong, rồi nhờ Vệ Tân chụp giúp mình một tấm hình. Vệ Tân cực kỳ tốt bụng ngỏ ý có thể giúp tôi chụp thêm mấy bức, khiến cho “Làm bộ không phối hợp cố ý chụp không đẹp” trong kế hoạch tác chiến trở nên vô dụng.

Lúc chụp ảnh, Vị Vụ không xa không gần đứng sang một bên, khoanh tay nhìn tụi tôi.

Đến khi tính toán sắp đủ rồi, tôi mới kêu ngừng, lại gần xem kết quả. Tôi vừa định tiến hành đối thoại theo như bước kế tiếp, đột nhiên nhớ ra trong kế hoạch tác chiến nhấn mạnh, nhất định phải làm cho Vị Vụ đến gần một chút. Tôi liếc mắt nhìn, thấy Vị Vụ đứng hơi xa…

Tôi chạy tới bên cạnh Vị Vụ, giơ camera lên cho ổng xem: “Đại sư huynh ơi giúp em chọn ảnh với!”

Vệ Tân cũng đi theo sau tôi, cười nói: “Ha ha, anh có thể gửi ảnh cho em, em về tha hồ chọn.”

Vị Vụ nhận lấy camera từ trong tay tôi, xem thử mấy tấm ảnh.

Tôi nhân cơ hội nói tiếp: “Vậy anh gửi cho em bằng cách nào? Không thôi tụi mình thêm…”

Vệ Tân lấy di động ra ngắt lời tôi: “Em cho anh email đi.”

Đúng lúc này, điện thoại của cả ba đồng thời reo lên.

Vị Vụ liếc mắt nhìn điện thoại của mình, là voice call của nhóm danh kiếm tụi tôi, ổng nhanh chóng bắt lấy cổ tay đang muốn rụt lại của Vệ Tân, cũng chặn lấy ngón cái đang tính tắt cuộc gọi của ảnh.

Vệ Tân mím chặt môi, vẻ mặt khẩn trương nhìn Vị Vụ chăm chú, “Tần… Tần tổng giám…”

Khóe môi Vị Vụ nhếch lên: “Quả nhiên là em.” Ổng nắm lấy cổ tay của Vệ Tân không buông, nghiêng người qua. Khe hở giữa mũi hai người, chỉ có thể thả xuống một tờ giấy.

Vị Vụ bấm tiếp nhận, nói chuyện với Tuế Tuế trong tư thế đó.

Tuế Tuế ngại ngùng bảo mình lạc đường ở bên kia.

Khi vẫn đang trả lời với Tuế Tuế, Vị Vụ lại còn có tâm tư kề sát vào Vệ Tân, Vệ Tân bị ổng dựa gần đến nỗi hơi ngửa người ra sau.

Cuộc gọi chấm dứt, Vị Vụ nhìn chằm chằm Vệ Tân: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Vệ Tân đỏ ửng lỗ tai, nhưng vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của Vị Vụ đang kề mình trong gang tấc, dũng cảm nói: “Em thích anh, Tần tổng giám.”

Vị Vụ nghiêng đầu, cười híp hai mắt: “Ha ha ha ha…”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Vị Vụ lộ ra một nét mặt như thế.

Vị Vụ: “Tuy ý của anh muốn em nói không phải chuyện này, nhưng nghe em nói thế, anh càng vui hơn. Có điều, đến lúc này, sao còn gọi anh là Tần tổng giám?”

Vệ Tân cảm giác mình bị trêu, cắn môi dưới không nói chuyện.

Vị Vụ: “Cầu Lông, nhắm mắt.”

Tôi ngoan ngoãn dùng hai tay che mắt, tạo tư thế chuẩn như hồi nhỏ mỗi khi xem phim có cảnh người lớn, chừa ra mấy cái khe có thể nhìn thấy tuốt tuồn tuột ——

Vị Vụ trán kề trán cùng Vệ Tân, mang theo ôn nhu vô cùng, nói: “Sao em không nói sớm hửm?”

Nghe thấy câu này, Vệ Tân mở to đôi mắt.

Vị Vụ: “Anh cũng thích em, mặt trời nhỏ.”

Tôi liều mạng nhịn xuống, không để mình gào rú thành tiếng.

Vị Vụ ấn đầu Vệ Tân vào hõm vai mình, nói: “Em lại làm ra nét mặt như vậy vào lúc này, là không được đâu.”

Giọng nói của Vệ Tân có hơi ấp úng: “Tại sao thế?”

Vị Vụ: “Bởi vì anh, không muốn làm chuyện xấu ở nơi công cộng.”

Trong lòng tôi điên cuồng rít gào: Anh làm đi! Em không ngại! Lên đi anh ơi!

Vị Vụ rốt cuộc nhớ ra ở bên cạnh còn có một trái cầu lông đang làm nền, bảo tôi rằng: “Em đi tìm Tuế Tuế đi.”

Muốn sai tui đi chỗ khác?

No door!

Tôi giả vờ đáng thương kêu: “Đại sư huynh ơi… Em cũng bị mù đường…”

Vị Vụ cười lạnh vạch trần: “Không có khả năng đấy, lần trước ở trạm Bắc Kinh Nam em có thể chính xác lết tới chỗ anh, căn bản không bị mù đường.”

Tôi: “…” Thôi được rồi.

Tôi bất đắc dĩ dịch chuyển bước chân, lúc này đây, Tuế Tuế bỗng dưng chạy tới từ đằng xa: “A a! Rốt cuộc tìm được mọi người rồi! Em đi lòng vòng nãy giờ!”

Vị Vụ lạnh lùng nói: “Ừm, trở lại là tốt rồi.” Ổng nhìn Tuế Tuế chòng chọc, thái dương của Tuế Tuế đúng lúc nhỏ xuống một giọt mồ hôi. Tuế Tuế vội lấy khăn tay ra, quay lưng đi: “Chết! Bị trôi makeup rồi!”

Trong điện thoại di động của tôi vừa nhận được tin nhắn của Tuế Tuế: May mà mình thật sự chạy mấy vòng.

Nghiêm ngặt phái tiên nữ, kỹ năng diễn xuất bao mạnh!

Tuế Tuế cất khăn tay xong, quay người lại, nhìn chằm chằm Vị Vụ và Vệ Tân đang dựa vào nhau, cô nàng đưa tay nhẹ nhàng che đi khóe miệng hơi nhếch lên, như thể một thiếu nữ rụt rè, sau đó khẽ “wow” một tiếng.

Dưới đáy lòng tôi hoan hô cho Tuế Tuế —— Giới diễn viên thiếu Tuế Tuế, thật sự là tổn thất khổng lồ, ngay cả giải Oscar cũng trở nên thiếu muối.

Vệ Tân nhanh chóng tách ra khỏi Vị Vụ một chút, mà Tuế Tuế thì chắp tay trước ngực, nhẹ vỗ một cái, nghiêng đầu mỉm cười, bày ra một tư thế thiếu nữ tiêu chuẩn: “Thật xứng đôi nha!”

Tôi: “…” Đừng diễn nữa! Vệ Tân bị cậu hù ra bệnh tim rồi, cậu không thấy hả!

Vị Vụ kéo Vệ Tân đến bên mình, nói: “Thật tinh mắt. Tuế Tuế, chính thức giới thiệu một chút, cậu ấy là đồng đội Thương Vân của em, cũng là đồng nghiệp của anh, Vệ Tân.”

Hai tay của Tuế Tuế che nửa mặt dưới: “Ôi trời ơi! Hai anh là đồng nghiệp chơi game cùng nhau sao, ghê nha!” Cô nàng nhảy vài bước tới bên cạnh tôi, kéo tay tôi, thân mật nói: “Em với Cầu Lông là bạn cùng phòng nè~”

Tôi tùy ý để Tuế Tuế coi tôi là đạo cụ biểu diễn, trong lòng điên cuồng cà khịa ——  Vừa nãy khi mà cô nàng che mặt, nhất định là che đi khóe miệng cười đến biến thái của mình.

“Không,” Vị Vụ nhìn Vệ Tân chăm chú, nói xong nửa câu sau, “Tụi anh mới vừa nhận thức nhau trong hiện thực. Cho nên Vệ Tân, trước đó em đã biết Vị Vụ là anh, đúng không?”

Editor lảm nhảm: A a a a a rốt cuộc cũng edit được tới đây rồi, ngộ rốt cuộc cũng có thể đổi xưng hô cho Vị Vụ rồi. Tuế Tuế tiên nữ thần trợ công vạn tuế!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.