Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 11




Vệ Tân chỉ bản thân, hơi cúi đầu hỏi tôi: “Em biết anh à?”

Đầu óc tôi bị cà giựt rồi, quay đầu như cái máy nhìn Vị Vụ.

Vị Vụ đặt bàn tay lên đỉnh đầu của tôi, xoay đầu tôi trở lại vị trí cũ: “Đây là ĐỒNG, NGHIỆP, của anh, Vệ Tân.”

Hai chữ “Đồng nghiệp” được nhấn rất mạnh.

Cầu lông si đa là chỉ si đa trong danh kiếm, IQ cơ bản vẫn còn tồn tại, cho nên tôi lập tức phản ứng lại ngay —— Gặp phải người trùng họ trùng tên rồi!

Tôi nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi anh! Em nhận lầm người!”

Vệ Tân vẫy tay nói không có chuyện gì.

Vị Vụ: “Không phải tuần sau cậu mới trở lại sao?”

Vệ Tân cười gãi đầu: “Ừm… Xong sớm nên về sớm.”

Vị Vụ: “Không cần phải gấp gáp như thế, dự toán đủ, công ty không phải không thông tình đạt lí như vậy.”

Vệ Tân cười ha ha: “Không phải do công ty đâu, chỉ là em muốn về sớm một chút. Tần tổng giám đây là đang…”

Vị Vụ: “Đón bạn.”

Vệ Tân dời tầm mắt về phía tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên vẫy chào ảnh, nở một nụ cười cứng đờ.

Thiếu nữ nghiện net đồng thời là trái cầu lông tôi đây, phương diện xã giao càng si đa hơn!

Đặc biệt là khi đối mặt trai đẹp, cái miệng ngay lập tức đơ như gỗ!

Vệ Tân: “Sẵn nhắc đến chuyện đi đón, bạn của em đột nhiên có việc, Tần tổng giám có thể cho em đi nhờ một đoạn được không?”

Tôi hơi giật mình, ảnh xem như là cấp dưới của Vị Vụ, mà dựa theo sự hiểu biết của tôi về Vị Vụ, cùng với có lần ổng không tắt mic, tôi chính tai nghe qua Vị Vụ phê bình cấp dưới, cho nên tôi quả quyết Vị Vụ ở chỗ làm tuyệt đối là một đại ma vương.

Anh trai này lại dám đưa ra yêu cầu như thế với Vị Vụ?!

Dũng sĩ…

Mà càng làm tôi giật mình hơn là, Vị Vụ lại đồng ý rồi!

Vị Vụ dẫn hai tụi tôi lên xe, tôi ngồi ở hàng sau, Vệ Tân ngồi ở ghế cạnh tài xế. Vị Vụ hạ cửa sổ xe xuống, nói với Vệ Tân: “Còn phải đợi một người.” Vị Vụ bấm số của lão Trương, bắt đầu trào phúng hắn: “Cậu với Tiểu Vũ đi cùng một chuyến xe, mà tại sao Tiểu Vũ tới rồi, còn cậu không thấy bóng dáng đâu thế hả?!”

Trong nhà xe truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng la nghe cao vút: “Hai tụi em đi chung một chuyến thì anh làm gì mà không nói trong nhóm! Như vậy em đi theo Tiểu Vũ là được rồi, đâu cần phải đợi em nữa.”

Vị Vụ khởi động xe, chạy tới trước mặt lão Trương, ấn còi hai lần.

Lão Trương ăn mặc rất tùy tiện, dáng học sinh mặt non choẹt, ngồi lên xe vẫn còn thở hổn hển: “Ai da, chồng à anh làm em tìm mệt chớt!”

Vị Vụ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Cậu lại nhây cái gì đó…”

Tôi vỗ cánh tay của lão Trương một cái, chỉ Vệ Tân đang ngồi ở ghế lái phụ.

Lão Trương không rõ tại sao, xoa cánh tay hỏi: “Bà làm gì!”

Tôi: “Bảo ông nói chuyện chú ý một chút.”

Lão Trương oan ức bĩu môi: “Tui đùa thôi mà!”

Vệ Tân đột nhiên cười nói xen vào: “Nói đùa cũng không thể đùa lung tung, có những lời không phải là thật, nhưng nói nhiều rồi, có lẽ là người nói, cũng có thể là người nghe, sẽ coi là thật đấy.”

Vị Vụ nhìn Vệ Tân một chút, không lên tiếng.

Lão Trương không quan tâm lắm chỉ “ồ” một tiếng. Hắn ngồi đằng sau Vị Vụ, vịn lưng ghế của ổng, thò đầu lên: “Lão đại này, sao anh không mua vé cho em với Cầu Lông ngồi chung một chỗ, tụi em còn có thể đi với nhau cho vui.”

Vị Vụ: “Vé của Tiểu Vũ là tự con bé mua.”

Lão Trương ồ một tiếng, còn nói: “Vậy thì anh nói một tiếng trong nhóm đi chứ, hai tụi em đều đến, anh còn phải nhắn tin riêng cho từng đứa, không phải anh sợ phiền nhất à? Sao tự dưng đổi tính vậy? Nhận được tin nhắn của anh làm em suýt bị hù chết!”

Lão Trương vừa nói như thế, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quặc, từ khi tụi tôi có nhóm chat, Vị Vụ rất ít khi gửi tin nhắn riêng cho tôi.

Không hổ là chàng trai thẳng lẳng lơ lão Trương, giác quan thứ sáu thật nhạy.

Tôi cũng chờ Vị Vụ trả lời.

Thế nhưng Vị Vụ còn chưa nói cái gì, lão Trương đột nhiên ồ một tiếng đầy ẩn ý: “Em biết rồi! Em nói chứ, lúc trước bảo em tự mua vé xe rồi ở trong nhóm nói với anh, đột nhiên lại nhắn tin riêng nói giúp em mua vé…”

Vị Vụ bực mình cười lạnh: “Anh có lòng tốt giúp cậu bỏ tiền hóa ra là sai rồi, cậu gửi lại tiền vé cho anh, ngay bây giờ.”

Lão Trương không hề bị lay động: “Anh lừa được Cầu Lông thôi, còn em mới không tin đâu! Bởi vì trong nhóm có Vệ Tân đúng không?”

Vệ Tân ngồi bên cạnh ghế lái không lên tiếng nãy giờ, lúc này đột nhiên quay đầu lại: “Hả? Tôi làm sao vậy?”

Vị Vụ trừng lão Trương, nói với Vệ Tân: “Vệ Tân, bọn nó không phải nói cậu.”

Lão Trương trợn to hai mắt: “Đậu mạ! Ảnh là Vệ Tân?!”

Tôi: “Không phải Vệ Tân kia.”

Vệ Tân mỉm cười, lộ ra chút răng nanh nhọn nhọn: “Xem ra mọi người có một người bạn trùng tên họ trùng tên với tôi à! Thật khéo ha.”

May mà tôi được đồ diễn sâu lão Trương hun đúc thật tốt, mặc dù trong lòng tôi đang điên cuồng rít gào —— Thật đẹp trai thật đáng yêu! Nhưng mà trên mặt tôi vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.

Giọng điệu lão Trương là lạ nói: “Là rất khéo.” Sau đó trợn trắng tròng mắt nhìn tôi, khiến tôi chẳng hiểu răng mô ra sao.

Vị Vụ kéo cửa sổ xe lên, nổ máy xe: “Tôi đưa cậu về trước.”

Vệ Tân: “Em không vội, anh cứ đưa hai bạn đây trước đi, cuối cùng đưa em là được.”

Lão Trương cướp lời nói: “Hey! Không cần, tui không vội hơn anh đâu. Lão đại không xuống xe, tui sẽ không xuống xe, tui với lão đại là sống chết có nhau.”

Vị Vụ từ trong gương chiếu hậu trừng lão Trương một cái, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Biết cậu có cái mồm rồi.”

Bị uy hiếp, lão Trương run lẩy bẩy, làm động tác kéo khóa miệng, đặt mông ngồi lại vị trí.

Vệ Tân bắt đầu cười lớn, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, răng nanh hiện ra rõ hơn: “Tần tổng giám, anh với hai bạn đây tính đi làm cái gì nguy hiểm à?”

Vệ Tân: “Vệ Tân cậu đừng để ý đến cậu ta, chỉ là thích nhây thôi.”

Vệ Tân quay đầu nhìn lão Trương, nói: “Anh bạn nhỏ vui tính ghê.”

Lão Trương tức giận đến giậm chân: “Ai là anh bạn nhỏ! Tui năm nay đã tốt nghiệp rồi! Tui là người của xã hội có công ăn việc làm rồi! Người của xã hội hiểu không?!”

Vệ Tân cười hì hì nhìn về phía Vị Vụ: “Phải phải, là người lớn chín chắn.”

Từ trong gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy ánh mắt của Vị Vụ liếc sang bên cạnh một chút, nhưng ổng không lên tiếng, trên mặt đầy chữ muốn đánh người.

Tôi che mắt, không đành lòng nhìn thẳng.

Thể diện của Vị Vụ trước mặt cấp dưới coi bộ sắp bị lão Trương quăng hết trơn.

Vị Vụ lái xe ra khỏi bãi đỗ, chạy lên đường chính.

Vệ Tân nói: “Nhà em ở…”

Vị Vụ ngắt lời ảnh: “Tôi biết.”

Vệ Tân kinh ngạc: “A? Thật sao? Vậy thì tốt quá.”

Mà lão Trương, bắt đầu từ lúc Vị Vụ nói câu “Tôi biết” kia, liền ra sức lấy cùi chỏ khều tôi, đợi tôi quay đầu nhìn hắn, hắn lại nháy mắt ra hiệu. Cách diễn sâu giống y chang như trong game.

Trên đường Vị Vụ lái xe đưa Vệ Tân về nhà, lão Trương nói chuyện lại bình thường, tôi thì có hơi căng thẳng, cũng không biết nói gì. Chỉ có Vệ Tân thỉnh thoảng sẽ gợi chuyện, thay phiên quăng chủ đề cho ba người tụi tôi, Vị Vụ thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp lời vài câu, bầu không khí vẫn xem như hài hoà.

Vị Vụ lái xe đến một khu nhà cao ốc san sát, tường ngoài và xanh hóa trông không tệ.

Vệ Tân kéo vali nói cảm ơn, chào tạm biệt tụi tôi: “Có cơ hội gặp lại nhé.” Ảnh cười vẫy tay với tụi tôi. Vị Vụ lái xe chạy đi được một quãng rồi, tôi quay đầu lại thấy ảnh vẫn còn đứng ở ven đường vẫy tay chào tụi tôi.

Tôi không nhịn được nói với Vị Vụ: “Wow đại sư huynh ơi, sao ảnh ngọt quá vậy, vẫn đang vẫy tay với tụi mình nè ôi!”

Tôi vốn không hi vọng Vị Vụ trả lời, ai ngờ Vị Vụ lại ừ một tiếng.

Lão Trương muốn lên ghế lái phụ ngồi nhưng bị Vị Vụ vô tình tàn nhẫn từ chối, sau đó trên đường đi toàn vịn lưng ghế của Vị Vụ líu ra líu ríu: “Lão đại, vừa nãy là ai vậy? Sao lại gọi anh ta là Vệ Tân? Hai người là quan hệ gì?”

Vị Vụ: “Xin đừng nói chuyện với tài xế.”

Lão Trương rầm rì không vui, còn chọt vai Vị Vụ một cái.

Vị Vụ lạnh nhạt nói: “Ngồi yên.”

Lão Trương nhất thời ỉu xìu, ngồi trở về.

Cái miệng của lão Trương giống như suối phun ấy, không nói câu nào có thể làm hắn nghẹn chết. Vị Vụ không cho hắn nói, hắn bèn xán lại cạnh tôi nhiều chuyện. Nếu không phải trải qua quãng đường vừa nãy có Vệ Tân phá băng, tôi không còn căng thẳng như vậy nữa, cho nên lão Trương đột nhiên lại gần đây, trái cầu lông tôi đây có thể biến thân thành cái vợt đánh bay hắn.

Lão Trương nhỏ giọng hỏi: “Bà có cảm thấy anh chàng Vệ Tân hồi nãy có vấn đề không?”

Tôi bực mình lườm một cái: “Ông có cảm thấy câu này của ông hơi quen quen không?”

Lão Trương bất mãn chậc một tiếng, chỉ tiếc mài sắc không nên kim mắng tôi: “Bà rốt cuộc có phải con gái không vậy?”

Câu này tôi quen lắm, quả thật không cần thông qua não cũng có thể trả lời trong tíc tắc: “Ông rốt cuộc có phải trai thẳng không thế?”

Lão Trương ai da một tiếng: “Phải chứ. Bà nghe tui phân tích nè! Vừa nãy Vị Vụ nói ổng biết nhà Vệ Tân ở đâu, Vệ Tân trả lời như thế nào, bà có chú ý không.” Tôi đang định trả lời, thì lão Trương đã trực tiếp ngắt lời tôi: “Tôi biết bà không để ý nghe đâu. Ảnh nói “Vậy thì tốt quá”. Trời ạ, bị sếp biết nhà mình ở đâu, người bình thường sẽ phản ứng như vậy hả?”

Hey bro, vấn đề này của ông khó vờ lờ !

Tôi lại chưa có đi làm, tôi từ chỗ nào biết người bình thường có phản ứng gì?

Tôi một mặt lạnh lùng hỏi: “Tui còn nhỏ, vẫn còn là học sinh.”

Lão Trương chậc một tiếng, kiêu ngạo tự mãn ưỡn ngực nói: “Hãy để con người của xã hội tui đây mở mang kiến thức cho bà! Giống tui nè, thì tui sẽ nói…” Lão Trương chuyển giọng, trở nên vô cùng nịnh bợ: “Không hổ là sếp của em, ngay cả nhà em ở chỗ nào cũng biết!”

Tôi: “…”

Vị Vụ cười lạnh: “May mà anh không phải sếp của cậu.”

Vị Vụ vừa tiếp lời, lão Trương lập tức như hít cần, lại nhoài người lên, giống như cây súng bắn liên thanh: “Lão đại lão đại, anh có phải sợ Vệ Tân biết, cho nên mới nhắn tin riêng cho tụi em? Anh chàng kia sao lại gọi là Vệ Tân? Anh với anh ta quan hệ là gì thế?”

Vị Vụ: “Cậu là mười ngàn câu hỏi tại sao thành tinh à?”

“Ha ha ha ha ——”

Tôi nhìn một cây tây trang anh tuấn như Vị Vụ, nói ra những lời độc miệng quen thuộc, không nhịn được cười ra thành tiếng.

Lão Trương vỗ vai tôi: “Thấy bà cuối cùng hết căng đét rồi, tui không chấp chuyện bà cười tui đâu đấy.” Nói xong, hắn nhe răng cười với tôi.

Dùng dư quang lướt qua một lát, Vị Vụ mặt không thay đổi nhìn hai tụi tôi cười giỡn trong gương chiếu hậu.

Thật kỳ quái…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.