Danh Gia Vọng Tộc

Chương 68




Trông vẻ mặt nôn nóng của Hạ ma ma, Cẩm Sắt hiểu ra tất thảy, nàng cười tươi rói, làm bộ ngạc nhiên, vui vẻ nói: “Thật phiền thím quá, thím đang bị thương mà vẫn nhớ giúp ta chu toàn. Mấy hôm nay ta mới thêu một chiếc đai buộc đầu, ma ma chờ ta quay về Y Huyền viện lấy có được không?”

Hạ ma ma trông Tứ tiểu thư tỏ vẻ hồn nhiên thoải mái thì chợt giật thót, bây giờ bà ta mới hiểu vị Tứ tiểu thư này là người như thế nào. Rõ ràng trước đây phu nhân làm gì cũng thuận lợi, giờ bỗng dưng xảy ra lắm sự cố khó mà hiểu nổi. Lúc phu nhân bị mất mặt ở lễ mừng thọ lão thái thái, bà và phu nhân còn tưởng tất thảy chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng qua sự việc ngày hôm qua, bọn họ mới hiểu rõ tất cả đều do Tứ tiểu thư mưu tính, nàng ta từng bước xoay chuyển thế cục, lách khỏi tầng tầng lớp lớp cạm bẫy mà phu nhân giăng ra, hơn nữa còn có thể phản công thắng lợi, tại sao một tiểu nha đầu lại có tâm cơ thâm trầm tới vậy chứ?

Hạ ma ma thầm đề phòng, siết chặt tay hạ quyết tâm, cười nói: “Tứ tiểu thư thật hiếu thuận, phu nhân quả không phí lòng lo lắng cho Tứ tiểu thư, dạo này tiểu thư cũng gặp nhiều chuyện, thế mà còn để tâm thêu đai buộc đầu cho phu nhân. Có điều hiện giờ phu nhân đang chờ tiểu thư, hay là tiểu thư sai nha hoàn về lấy, rồi đi luôn với lão nô, chớ để phu nhân đợi lâu.”Cẩm Sắt đồng ý rồi dặn Bạch Hạc: “Ngươi về lấy đai buộc đầu cho ta, Vương ma ma biết ta đặt nó ở đâu đấy, bảo ma ma ta tới Thục Đức viện, muộn mới về.”

Bạch Hạc hiển nhiên hiểu ngầm ý của Cẩm Sắt, vội tuân lời rời đi. Cẩm Sắt ngồi kiệu mềm tới Thục Đức viện, Lăng Yến ra ngoài đón, vừa chào hỏi vừa xốc rèm cửa lên để Cẩm Sắt vào, Ngô thị ngồi giữa giường La Hán, mỉm cười nhìn nàng.

Hôm nay Ngô thị ăn vận khác mọi ngày, bình thường nàng ta thích mặc trang phục lộng lẫy tươi sáng, nhất là màu đỏ thắm tượng trưng cho vị trí chính thất phu nhân, trên đầu cũng hay giắt vô số trâm cài. Nhưng hiện giờ nàng ta chỉ mặc đồ đơn giản, áo xanh thêu hoa cúc chỉ bạc, váy vàng thanh nhã, tóc vấn đơn sơ, đầu giắt đoa hoa ngọc lan bằng lụa, khuôn mặt hơi nhợt nhạt âu lo, toàn thân toát vẻ dịu dàng lương thiện.

Bên cạnh Ngô thị còn có một người đang hầu hạ trà nước, đó chính là Băng Liên cô nương, người mà Cẩm Sắt gặp gỡ ở vườn hôm qua.

Nàng ta mặc xiêm y gần giống Ngô thị, áo màu lam nhạt tôn làn da trắng nõn tựa sương, váy xếp lớp màu trắng củ sen tôn bờ eo thon thả, mặt không tô son điểm phấn, tóc vấn kiểu Tùy Vân, dùng trâm gỗ cố định, đôi mắt sóng sánh đầy nước, hàng mi cong như trăng lưỡi liềm. Chiếc đai lưng thắt võng dưới ngực, tuy cái bụng bầu nhô cao, nhưng không làm ảnh hưởng chút nào tới dáng hình mảnh mai yểu điệu, phong tư thướt tha động lòng người.

Hai người họ ăn mặc như thể ai cũng muốn đóng vai yếu thế, Cẩm Sắt thầm thấy buồn cười, chân càng bước nhanh hơn, nhẹ nhàng thi lễ rồi cất tiếng: “Con thỉnh an thím, hôm nay trông sắc mặt thím khá tốt, con cũng thấy yên tâm.”

Ngô thị sai Hạ ma ma đỡ Cẩm Sắt dậy, mỉm cười nói: “Tới đây, để thím nhìn xem nào, hôm trước vội quá nên ta chưa kịp hỏi, con có bị thương ở đâu không?”

Cẩm Sắt ngồi xuống cạnh Ngô thị, cung kính đáp chuyện một lúc, Ngô thị bỗng dường như nhớ ra Băng Liên, quay sang chỉ nàng ta rồi cất giọng bảo Lăng Yến: “Mang tới một cái ghế con, nàng ta mang thai, thân thể cồng kềnh, không cần phải phục dịch, ngồi xuống cùng trò chuyện đi.”

Nói rồi lại bảo Cẩm Sắt: “Cái bụng Băng Liên ngày một to ra, chú con vốn ít con cái, nàng ta vừa vào phủ đã mang bầu, coi như có công lớn, vậy nên ta quyết định cho nàng một danh phận, bảo nàng tới kính trà, sau này trong phủ sẽ có thêm một di nương.”

Lăng Yến đặt ghế xuống cạnh Băng Liên, nàng ta bấy giờ mới hạ chén trà xuống, cong người tạ ơn rồi an tọa, Cẩm Sắt nhoẻn cười nói: “Chúc mừng Liên di nương, hôm qua lúc ở vườn ngươi vấp ngã suýt thì động thai, bây giờ ổn rồi chứ?”

Băng Liên vội vã trả lời: “Nhờ phu nhân rộng lượng nhân từ, tiện tỳ mới có cuộc sống ổn định trong phủ. Tiện tỳ không sao, tạ Tứ tiểu thư quan tâm.”

Cẩm Sắt gật đầu tỏ ý đã biết rồi dửng dưng nhìn sang phía khác, Ngô thị thấy thế liền đoan chắc hôm qua bọn họ trùng hợp gặp nhau, nàng ta càng quyết tâm làm theo định liệu.

Ngô thị tiếp tục tán gẫu với Cẩm Sắt, lát sau Bạch Hạc mang đai buộc đầu bước vào, thỉnh an Ngô thị rồi tươi cười đưa cho Cẩm Sắt. Biết mọi chuyện đã sắp đặt ổn thỏa, Cẩm Sắt mỉm cười dâng chiếc đai cho Ngô thị, đoạn nói: “Hôm trước con thêu chiếc đai buộc đầu này để tặng thím, nhưng cứ quên không mang theo, đường thêu không được đẹp lắm, thím đừng chê nhé.”

Chiếc đai buộc đầu màu cam hồng, dùng gấm thêu hoa văn ráng mây, phối màu vô cùng tuyệt diệu, trông giống hệt màu của ráng chiều sau mưa, cầu vồng ẩn hiện trên nền trời quang đãng, Ngô thị thích thú khen: “Luận về nữ công của các tiểu thư trong phủ, kỹ thuật của Tam tỷ con là cao nhất, nhưng về mặt tâm tư xảo diệu thì chẳng ai sánh được bằng nửa con, chiếc đai này tuyệt lắm, vừa mới mẻ vừa đẹp mắt, thím rất thích.”

Ngô thị sai Lăng Yến mang gương tới, lại bảo Hạ ma ma đeo giùm, mọi người cất tiếng tán thưởng, cười nói vui vẻ một hồi rồi Ngô thị bảo Hạ ma ma: “Mang sổ sách lại đây.”

Chốc lát sau Hạ ma ma dẫn theo hai bà vú bê một chiếc hòm gỗ màu đỏ thẫm vào, Cẩm Sắt chau mày thốt: “Nhiều như vậy ư…”

Ngô thị chỉ cười bảo mở hòm ra, bên trong đựng hơn mười quyển sổ sách, nàng ta chỉ vào đó rồi nói: “Ba năm nay được dòng họ tin tưởng giao trọng trách chăm nom gia sản dùm chị em con, thím đương nhiên phải hết mực để tâm. Trong này đều ghi rõ các khoản mục, giờ thím giao lại cho con, con phải quản lý cho thật tốt tiện sau này còn giúp ích cho Thanh Nhi.”

Ngô thị dám bàn giao, hiển nhiên Cẩm Sắt sẽ không tra được gì từ đống sổ sách này, nàng nhoẻn cười đáp ứng, đứng lên thưa: “Con quấy rầy thím cũng lâu rồi, giờ con chỉ mang theo mình Bạch Chỉ, phiền thím bảo hai vị ma ma mang hòm tới Y Huyền viện giúp con.”

Ngô thị cũng đứng lên theo, bảo: “Tất nhiên rồi, ta vốn định bảo bọn chúng mang sang cho con, nhưng sổ sách quan trọng, phải giao tận tay, vì vậy tuy thời tiết lạnh giá vẫn bảo con qua đây.”

Cẩm Sắt cười đáp: “Vốn dĩ cũng muốn tới thăm thím, vậy con xin cáo lui.” Chẳng ngờ nàng vừa dứt lời, Ngô thị không hề buông tay nàng, chỉ cất tiếng.

“Trong phòng lò than quá vượng, ta ngồi cả ngày thấy hơi chán, cũng muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.”

Dứt lời nàng ta liền bước lên trước, để Lăng Yến khoác thêm áo choàng dày lên người, Cẩm Sắt đã dự liệu trước mưu đồ của Ngô thị, nên cũng không cản. Ngô thị muốn ra ngoài, Băng Liên và đám nha hoàn tất nhiên phải theo sau, cả nhóm người cùng rời phòng, Ngô thị hít sâu một hơi, cười nói: “Thật sảng khoái biết bao.”

Dứt lời liền cầm tay Cẩm Sắt bước xuống bậc tam cấp, Cẩm Sắt ra hiệu cho Bạch Chỉ và Bạch Hạc đỡ tay Ngô thị rồi nói: “Thím bước cẩn thận…”

Nàng còn chưa hết câu, bỗng dưng một tiếng thét sợ hãi vang lên, sau đó có tiếng vật rơi loảng xoảng xuống đất, mọi người đều nhìn xem có chuyện gì xảy ra, hóa ra có con bé tiểu nha hoàn bất cẩn vấp ngã, trên tay con bé là một chiếc mâm mạ vàng, bát sứ trắng khảm nhành mai đựng thuốc vỡ tan dưới đất, còn con bé hình như bị phỏng vì thuốc nóng hắt vào.

Ai nấy đều tập trung theo dõi, bỗng dưng lại có hai tiếng hét chói tai vang lên, mọi người quay lại nhìn thì thấy vị phu nhân vốn đang yên ổn bỗng dưng lại ngã xuống, tuy nhiên cả người nàng ta được Tứ tiểu thư đỡ bằng chính thân thể mình, đôi tay Tứ tiểu thư vững vàng giữ chặt lưng nàng ta. Bạch Hạc và Bạch Chỉ thì mỗi người tóm một cánh tay Ngô thị, nàng ta nửa nằm nửa ngồi, lơ lửng giữa không trung.

Trông cảnh này, ai cũng nghĩ chắc Đại phu nhân bất cẩn trượt chân, may mà Tứ tiểu thư và nha hoàn nhanh tay nhanh mắt đỡ được, nên phu nhân mới không bị ngã sấp xuống! Có điều sắc mặt Đại phu nhân vô cùng khó coi, nàng ta mím chặt môi, mắt ánh vẻ tức tối.

Tiếng hét vẫn tiếp tục vang lên, Liên di nương đứng đằng sau Đại phu nhân chẳng biết từ lúc nào cũng ngã lăn xuống dưới, ôm bụng co quắp quằn quại liên tục kêu đau. Sắc mặt Liên di nương tái nhợt, đầu rịn mồ hôi, chiếc váy trắng nhuốm màu đỏ tươi, chắc hẳn nước ối đã vỡ!

“Di nương! Di nương làm sao vậy?! Trời ơi, di nương bị phu nhân đẩy ngã, di nương động thai rồi!” Đan ma ma bên người Liên di nương chừng như vừa kịp hoàn hồn, bà ta chạy xuống đỡ Liên di nương, nhìn thấy máu chảy ra, lập tức hô hoán om sòm.

Ban nãy nhân lúc ai nấy đều nhìn về hướng tiểu nha hoàn bị ngã, Ngô thị vừa lắc người giả bộ như bị Cẩm Sắt đẩy ngã, vừa trùng hợp kéo lấy Liên di nương ở bên cạnh lăn theo. Với mưu tính của Ngô thị, cả hai người họ sẽ cùng ngã xuống, đồng thời cùng bị hỏng thai, như vậy sẽ chẳng ai hoài nghi nàng cố ý hãm hại Cẩm Sắt, chỉ nghĩ rằng Cẩm Sắt mang lòng thù hận, thừa dịp đẩy ngã nàng, còn Liên di nương chẳng qua gặp tai bay vạ gió mà thôi.

Vốn dĩ đây là mưu kế một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể hãm hại Cẩm Sắt, vừa có thể hủy hoại cái thai trong bụng Liên di nương, hơn nữa sau này Diêu Lễ Hách sẽ chẳng thể trách tội nàng ta, chỉ có thể quay ra căm ghét Cẩm Sắt.

Nhưng nàng ta tính đi tính lại cũng không thể ngờ, Cẩm Sắt và hai đứa nha hoàn lại cảnh giác tới vậy, nàng ta vừa mới đưa tay ra đẩy, Cẩm Sắt liền giữ chặt lấy nàng ta, sau đó lăn xuống nhanh hơn, vừa vặn đỡ được cả người nàng, còn hai đứa nha hoàn càng tóm chặt lấy cánh tay nhấc nàng ta lên, vậy làm sao nàng ta có thể kiếm cớ đổ tội cho Cẩm Sắt được nữa chứ, trong nhất thời Ngô thị sao còn có thể bình tĩnh nổi?!

Đan ma ma vừa gào lên, Cẩm Sắt cũng lập tức lo lắng kêu: “Thím ơi! Các ngươi mau xem thím thế nào rồi?”

Nàng dứt lời, đám Hạ ma ma mới định thần lại. Hạ ma ma sầm mặt, vội bước lên cùng Bạch Chỉ, Bạch Hạc đỡ Ngô thị dậy, Bạch Chỉ vỗ ngực thở phào nói: “Phu nhân không sao, còn chưa bị ngã, may mà tiểu thư phản ứng nhanh, nhưng tiểu thư chắc không sao chứ.”

Bạch Chỉ vừa nói vừa vực Cẩm Sắt dậy, Cẩm Sắt kêu “oái” một tiếng, khổ sở xoa bóp thắt lưng. Những người không biết nội tình chỉ thấy Tứ tiểu thư quả là người lương thiện, dù có hiềm khích với phu nhân nhưng vẫn sẵn sàng xả thân cứu giúp, một thiếu nữ cao thượng nhân hậu, biết lấy ân báo oán như vậy, quả khiến ai nấy phải ngợi khen.

Trong khi đó phu nhân thì mặt co mày cáu, Liên di nương thì quằn quại kêu đau, ai nấy bỗng dấy niềm suy tư. Đang yên đang lành bỗng dưng ra nông nỗi này, chắc hẳn do phu nhân và Liên di nương bày mưu tranh đấu, còn về phần ai hại ai thì khó mà biết được.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bất thình lình ngoài viện vang lên tiếng quát uy nghiêm của một người đàn ông, hóa ra là Diêu Lễ Hách, y vừa bước qua cửa tròn hướng vào đây, phía sau y là Giang di nương ôm theo một con chó nhỏ.

Diêu Lễ Hách vô cùng kinh ngạc khi thấy Ngô thị được người dìu đỡ, còn Băng Liên lại chảy máu tựa vào lòng Đan ma ma. Thêm vào đó không một đứa nô tài nào ở viện này đứng ra giúp đỡ, nhất thời y sắt mặt lại, tức tốc bước tới, nhìn Ngô thị hằm hằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống!

Thật ra không phải bọn họ không muốn giúp, mà bởi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, quỷ dị, nên ai nấy đều ngây người, chính Ngô thị còn đương sững sờ, bỗng nhiên lại thấy Diêu Lễ Hách bất ngờ xuất hiện!

Ngô thị bị quát mới tỉnh hồn lại, thấy Diêu Lễ Hách nổi giận đùng đùng, mọi việc lại không diễn tiến theo đúng kế hoạch thì hơi luống cuống một chút. Nhưng nàng ta trấn tĩnh lại ngay, vì trước đó nàng ta vốn muốn Diêu Lễ Hách có mặt, chỉ hiềm không hiểu sao Giang di nương cũng theo tới, tuy con nha đầu chết tiệt Cẩm Sắt kia cảnh giác tránh thoát được mưu kế, nhưng mọi sự vẫn nằm trong lòng định liệu. Diệt được cái thai trong bụng Băng Liên là tốt rồi, những chuyện còn lại nàng ta đã an bài thỏa đáng từ trước, chỉ cần Diêu Lễ Hách thấy nàng ta cũng bị sảy thai, hẳn sẽ hết ngờ vực, nghĩ rằng tất cả chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi.

Ngô thị lập tức làm bộ hoảng hốt, vội sai Hạ ma ma: “Mau! Mau tới xem di nương có sao không, còn ngây ra đấy làm gì, mau đi mời đại phu!” Vừa dứt lời nàng ta liền tỏ ra khổ sở, ôm bụng ngã sõng soài xuống đất, kêu thảm thiết: “Đau quá… Bụng ta… Con ta… Vú ơi…”

Chiếc váy vàng nhuốm máu, bộ dạng Ngô thị giờ giống hệt Băng Liên. Nha hoàn bà vú nháo nhào chen tới, sợ hãi rối rít. Diêu Lễ Hách đang ôm Băng liên, thấy vậy thì sững sờ bối rối, trợn trừng mắt nhìn Ngô thị, lảo đảo chực ngã.

Y đương tuổi trung niên, không dễ gì có thêm con, trong lòng vô cùng mong ngóng, chẳng ngờ hôm nay đồng thời đánh mất cả hai đứa, thật khó mà chấp nhận nổi. Y càng không hiểu rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ban nãy y cứ tưởng Băng Liên bị Ngô thị hãm hại, nhưng giờ thấy Ngô thị cũng bị động thai thì ngơ ngẩn chẳng biết phải làm gì.

“Chú mau bảo bà vú đưa Liên di nương vào noãn các chăm sóc, đứa trẻ trong bụng thím quan trọng hơn!”

Bên cạnh vang lên giọng nói ăm ắp lo âu, Diêu Lễ Hách quay sang thì thấy Cẩm Sắt đang âu lo nhìn mình. Dù Diêu Lễ Hách mê đắm Băng Liên, nhưng vẫn biết nặng nhẹ, y bèn trấn tĩnh, ngả Băng Liên vào người bà vú, đoạn ra lệnh: “Mau! Đưa di nương vào noãn các!”

Nói xong liếc qua vẻ mặt tái nhợt tủi thân của Băng Liên một thoáng, rồi nhanh chóng tới bên Ngô thị đang được một đống nha hoàn bà vú vây quanh.

Trông váy nàng ta đỏ ối, sắc mặt trắng xanh, y vội ôm lấy Ngô thị đưa vào phòng. Ngô thị nằm trong lòng Diêu Lễ Hách, tay càng ấn mạnh bụng, nhìn y với đôi mắt đẫm lệ, hỏi: “Lão gia… Liên muội sao rồi?”

Diêu Lễ Hách trông Ngô thị ra nông nỗi này rồi còn quan tâm tới Băng Liên, lại thấy gương mặt nàng đầy vẻ tiều tụy, đôi mắt âu sầu, đầu tóc không vấn, toàn thân toát vẻ yếu đuối thì nhất thời lòng ngập hổ thẹn, ban nãy đáng lẽ y không nên quát nàng, chắc hẳn tất thảy chỉ là hiểu lầm thôi.

Y toan đáp, Ngô thị bỗng rơi nước mắt, hổn hển nói: “Lão gia, đều tại thiếp… Muội muội đứng không vững, thiếp đáng lẽ không nên… không nên bám vào, khiến nàng ngã theo… Con của chúng ta… Con của chúng ta sợ khó giữ nổi…”

Vẻ mặt nàng yếu đuối như vậy, bi thương như vậy, lại tràn đầy áy náy, tay nàng bấu vào vạt áo y, ngập nỗi bất lực. Diêu Lễ Hách vừa cảm động vừa thấy tội lỗi, vội cất tiếng khuyên: “Đừng sợ, đại phu đang tới rồi, chắc chắn sẽ giữ được con chúng ta.”

Vào nội thất, Diêu Lễ Hách đặt Ngô thị lên giường, Hạ ma ma mau mắn thưa: “Phu nhân đang thế này, lão gia nên ra ngoài chờ thì hơn.”

Diêu Lễ Hách đành vỗ tay an ủi Ngô thị, rồi xoay người rời buồng. Vừa ra ngoài, Lăng Yến lập tức quỳ “phịch” xuống bẩm: “Lão gia, ngài oan uổng phu nhân rồi. Ban nãy Liên di nương đột nhiên đẩy ngã phu nhân, may mà phu nhân phúc lớn mạng lớn, được Tứ tiểu thư cứu, còn Liên di nương ác giả ác báo, hại người không được lại nhào xuống bậc thang nên mới động thai. Lão gia ngẫm mà xem, phu nhân là chính thất, đứa trẻ trong bụng là con dòng chính, người cần gì phải đánh đổi tấm thân ngàn vàng chỉ để đối chọi với Liên di nương? Phu nhân đã có ba người con, địa vị trong phủ vững chắc, với xuất thân của di nương, dù có sinh con cũng chẳng ảnh hưởng gì tới phu nhân, hôm nay phu nhân còn gọi di nương tới dâng trà, chính thức công nhận nàng, nếu phu nhân ôm hận trong lòng thì sao lại ứng xử như vậy? Rõ ràng Liên di nương bụng dạ hẹp hòi, muốn hãm hại phu nhân đấy lão gia à!”

Diêu Lễ Hách tư lự, quả cũng dấy nghi ngờ, nhưng bảo Liên di nương dám táo tợn hãm hại Ngô thị, y chẳng tin nổi, chỉ nghĩ tất thảy chắc là ngoài ý muốn. Y khó chịu bảo Lăng Yến: “Đứng dậy, hẵng chăm sóc tốt phu nhân các ngươi đi đã.”

Ở ngoài phòng, Cẩm Sắt dõi theo đám bà vú đưa Băng Liên vào noãn các, sau mới cất bước vào, nghe thấy đoạn đối thoại của Diêu Lễ Hách và Lăng Yến, bất chợt nhếch môi cười giễu.

Thoạt đầu nàng tưởng Băng Liên biết chuyện Ngô thị giấu diếm việc hỏng hai nên chớp thời cơ lập mưu tính kế, tiện thể tới cảnh báo mình, kéo mình về phía nàng ta, hỗ trợ một tay. Nhưng giờ nhìn cảnh này, Cẩm Sắt mười phần chắc chín Ngô thị trụy thai ắt do Băng Liên, thế nhưng Ngô thị lại không hay biết mà bày mưu hãm hại Băng Liên, trong lúc đó còn tự đâm đầu vào vào bẫy.

Rõ ràng hôm nay Băng liên cố tình để Ngô thị đẩy ngã, bằng không Băng Liên đã sớm đề phòng, Ngô thị sao có thể được như ý? Băng Liên xuất thân thấp kém, đứa trẻ rất quan trọng, con cái chính là chỗ dựa của người mẹ, nếu có thể yên ổn sinh con, nàng ta chắc chắn sẽ không tổn hại bản thân thế này, hẳn là đứa trẻ trong bụng cũng khó giữ. Vậy hóa ra nàng ta đã tương kế tựu kế dàn cảnh sảy thai thế này đây.

Dù Cẩm Sắt không biết Băng Liên làm thế nào hãm hại đứa trẻ trong bụng Ngô thị mà không ai hay biết, nhưng bây giờ Ngô thị đã mắc bẫy, Cẩm Sắt sẽ không từ bỏ cơ hội có một không hai này. Nàng trưng bộ mặt ân cần quan tâm rồi từ tốn vào phòng.

Diêu Lễ Hách nhấp nhổm trên ghế thái sư, bồn chồn trông nội thất, Cẩm Sắt ra chiều khuyên nhủ: “Đại phu sắp tới rồi, ban nãy có cháu đỡ, thím chưa ngã hẳn xuống, chắc không sao đâu, chú đừng quá âu lo.”

Diêu Lễ Hách nghe vậy mới sực nhớ ra lời Lăng Yến ban nãy, tức thì hòa hoãn mặt, hỏi Cẩm Sắt: “Thật phiền con quá, con có đau không?”

Cẩm Sắt mỉm cười lắc đầu, sau đó lui sang một bên, khẩn trương dõi vào nội thất. Chốc lát sau, Chu đại phu theo sau Lăng Sương hấp tấp vào phòng, còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng Ngô thị khóc rống lên, Diêu Lễ Hách giật thót, nhảy dựng lên, rèm xốc, Hạ ma ma đau xót bước ra, trên tay cầm chậu nạm vàng, bên trong chứa máu thịt lẫn lộn.

Hạ ma ma quỳ xuống run rẩy thưa: “Lão gia, lão nô vô dụng, phu nhân… Phu nhân đã sảy thai.”

Diêu Lễ Hách xây xẩm mặt mày, đầu váng mắt hoa, chân như nhũn ra, chẳng ngờ Hạ ma ma vừa dứt lời, Đan ma ma bỗng nhiên vọt vào, kêu gào khóc lóc: “Lão gia! Di nương sảy thai rồi, đó là một bé trai đã thành hình! Lão gia phải phân xử giùm di nương, trước khi tới Thục Đức viện vẫn bình thường, sao tự dưng lại… tự dưng lại… Di nương hôn mê rồi lão gia ơi!”

Diêu Lễ Hách choáng váng, ngã ngồi xuống ghế thái sư, sững sờ khôn tả.

Bạch Chỉ thấy Hạ ma ma bưng chậu máu ra thì lập tức chắn trước mặt Cẩm Sắt, nhưng nàng vẫn nhìn thấy chậu máu thịt lẫn lộn đó, nhất thời ngực thắt lại, phẫn nộ khôn cùng, khó lòng kiềm nổi. Trước đây khi nghĩ Ngô thị dùng tới chiêu này để hại mình và Băng Liên, nàng đoán nàng ta chắc chỉ dùng máu động vật để giả dạng mà thôi, thực không ngờ Ngô thị dám giữ lại bào thai, nhẫn tâm lợi dụng cả đứa trẻ đã mất, khiến Cẩm Sắt quả thật căm giận vô cùng.

Chỉ vì muốn Diêu Lễ Hách day dứt áy náy, hổ thẹn thương tiếc mà nàng ta không ngại làm tới chuyện mất hết nhân tính này, chẳng lẽ nàng ta không sợ ban đêm toàn gặp ác mộng quấn thân sao?

Cẩm Sắt đăm chiêu, Diêu Lễ Hách nhắm mắt đau khổ hồi lâu, rồi vỗ mạnh xuống bàn, cất giọng nạt nộ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Chẳng phải thai nhi vốn ổn định, phu nhân còn chưa ngã đấy sao! Sao có thể như vậy!”

Chu đại phu đáp: “Dù sao phu nhân đã đứng tuổi, trước kia tuy thai nhi đã ổn định, nhưng mấy ngày gần đây lại liên tiếp gặp chuyện kinh sợ…” Y vừa nói vừa lắc lắc đầu.

Rèm được xốc lên, Tiểu Quách thị dìu Quách thị tới, Quách thị nghe chuyện Ngô thị và Liên di nương liên tiếp sảy thai vốn đã tái nhợt mặt mày, nay vừa vào phòng nghe Chu đại phu nói vậy liền tức giận kêu: “Ăn nói hàm hồ! Sáng hôm qua ta còn phái Nhã Chi sang hỏi thăm, nó bảo con dâu vẫn khỏe, bảo ta chớ lo, sao bỗng dưng lại sảy thai chứ!”

Diêu Lễ Hách đỡ Quách thị ngồi xuống ghế, Lăng Yến quỳ phịch xuống lần nữa, bò tới chân Quách thị dập đầu khóc kêu: “Là do Liên di nương đẩy ngã phu nhân, nô tỳ thấy tận mắt, lão thái thái phải phân xử giùm phu nhân!” Lăng Yến vừa khóc, Ngô thị nằm phòng trong cũng nức lên.

Quách thị dù hồ nghi, nhưng bà vốn không thích cô ả Băng Liên thấp kém, trước đây niệm tình cô ả mang trong mình cốt nhục của Diêu gia, giờ không còn nữa, Quách thị còn có thể chấp nhận ả? Nghe Lăng Yến nói vậy, bà trầm mặt, giận dữ nói: “Loại đàn bà nham hiểm độc ác như vậy, Diêu gia ta không cần! Niệm tình từng mang thai cốt nhục Diêu gia, tạm giữ lại đến hết tháng ở cữ, sau đó mang bán ra ngoài cho ta.”

Bà dứt lời, Giang di nương đứng sau lưng Diêu lễ Hách bật kêu “a”, rồi che miệng lại ngay, ra chiều muốn nói lại thôi. Quách thị nghiêm mặt hỏi: “Sao? Ngươi không phục ư?”

Giang di nương sợ hãi, vội quỳ xuống, run lẩy bẩy thưa: “Lão thái thái phân xử, nô tỳ sao dám không phục chứ? Nô tỳ chỉ thấy… chỉ thấy là…”

Giang di nương lại làm bộ ngập ngừng, Diêu Lễ Hách vốn không muốn lão thái thái xử trí Băng Liên như vậy, y không tin Liên di nương dám hãm hại Ngô thị, trực giác mách bảo y rằng Liên di nương không ngốc nghếch tới vậy. Nhưng y không thể bác bẻ lại phán xử của mẫu thân, lại cũng không thể mở lời xin hộ. Giờ thấy Giang di nương ngần ngừ, y lập tức bảo: “Có gì cứ nói, sao cứ ấp a ấp úng thế?!”

Giang di nương bèn đáp: “Thật ra, tiện thiếp muốn kể lại một chuyện… Có lẽ có liên quan tới nguyên do phu nhân sảy thai…”

Lão thái thái nheo mắt, đoạn ra lệnh: “Còn không nói mau!”

Giang di nương bấy giờ mới kể lại: “Hôm qua lúc trời xẩm tối, nô tỳ thấy hơi đầy bụng nên cùng nha hoàn ra vườn tản bộ, ai ngờ lại trông thấy Lăng Sương cô nương bên người phu nhân mắt la mày lém ôm thứ gì đó đi vào vườn. Nô tỳ nghi hoặc, bèn đứng từ xa theo dõi, thấy Lăng Sương tìm góc hẻo lánh ngồi xổm xuống, móc đồ trong lòng ra, hình như là một cái bát đựng thuốc, con bé đào một cái hố, chôn bã thuốc xuống, che đậy kỹ càng, sau đó lén lút chuồn đi. Nô tỳ nhát gan, không dám theo dõi thêm, vội trở về viện. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, Lăng Sương là nha hoàn thiếp thân của phu nhân, bã thuốc đó chắc hẳn từ thuốc hàng ngày phu nhân dùng, nếu không có chuyện gì, sao phải vụng trộm giấu diếm thế… Ắt hẳn có liên quan tới việc phu nhân sảy thai, ai mà biết liệu Lăng Sương có bị kẻ nào mua chuộc bỏ thêm thứ gì đó vào thuốc của phu nhân không… Xin lão thái thái minh xét.”

Giang di nương nói xong, Hạ ma ma ngây người. Lăng Sương càng sửng sốt, vì bản thân nó đâu có làm chuyện như vậy, thấy ai nấy đều gườm gườm nhìn sang, nó vội quỳ xuống nói: “Lão thái thái minh giám, tối qua nô tỳ không hề rời viện, luôn ở trong phòng!”

Quách thị lạnh lùng bảo: “Có hay không, tra là biết liền.”

Giang di nương nói năng hùng hồn, nhất thời khiến Hạ ma ma cũng hơi nghi ngờ. Quách thị dứt lời liền sai Tử Nhi, nha hoàn của Giang di nương và Lưu ma ma, thân tín của bà ra vườn lục soát, một lát sau, Lưu ma ma trở vào, mang theo bã thuốc đông y, Lăng Sương khiếp sợ, cả người thoáng lạnh cóng.

Rõ ràng có kẻ bày mưu đổ hết lên đầu mình! Lăng Sương vội dập đầu sát đầu nói: “Lão thái thái, không phải do nô tỳ làm, nô tỳ chưa từng rời viện, phu nhân, Hạ ma ma, cứu nô tỳ với!”

Hạ ma ma cảm thấy bất thường, vội quỳ xuống bẩm: “Lão thái thái, hôm qua Lăng Sương quả thực không hề rời viện, Giang di nương có phải đã nhìn nhầm hay không?”

Giang di nương vặn lại: “Rõ ràng là Lăng Sương, Hạ ma ma chớ bị lừa bởi vẻ vô tội của nó, phu nhân sao có thể bỗng dưng sảy thai, ma ma phải biết lấy phu nhân làm trọng chứ.”

Diêu Lễ Hách nheo mắt, hằm hằm nhìn Chu đại phu, hỏi: “Chu đại phu nhìn xem bã thuốc này có gì bất thường không?”

Chu đại phu nhìn thấy bã thuốc thì biến sắc, vì đó chính là bã thuốc từ phương thuốc hậu sản mà y kê cho Ngô thị để bỏ thai, chẳng liên quan gì tới thuốc dưỡng thai cả! Chẳng những vị thuốc khác, mà tác dụng còn khác hoàn toàn ấy chứ.

Chu đại nhân vã mồ hôi đầy trán, còn chưa kịp cất lời, Giang di nương liếc nhìn bã thuốc, đột nhiên biến sắc mặt, kêu lên: “Đương quy, sơn dược (củ từ), tục đoạn, thục địa, mạch môn, nhục quế, toàn là thuốc trị rong huyết hậu sản, bổ máu dưỡng âm, lý ngư lân còn trị đau bụng sau sinh… Mấy vị thuốc này sao có thể để phu nhân dùng! Lăng Sương, ngươi thật độc ác! Còn dám quanh co lấp liếm!”

Giang di nương dứt lời, đám người Hạ ma ma càng giật mình sợ hãi. Lăng Sương là nha hoàn thân tín của Ngô thị, sao có thể lẫn lộn giữa thuốc dưỡng thai và thuốc dùng sau sinh?! Hẳn là có ẩn tình mờ ám chi đây, Giang di nương không dám phỏng đoán bừa, nhưng Quách thị và Diêu Lễ Hách trông vẻ mặt Chu đại phu và đám đầy tớ của Ngô thị thì bất chợt thay đổi suy nghĩ.

Đương lúc hỗn loạn, con chó mà Giang di nương mang theo chẳng biết từ lúc nào chạy vào nội thất, giờ đang kêu ăng ẳng, kéo lê đồ vật từ trong nội thất ra, ai nấy đều chăm chú nhìn, có một chiếc túi dầu đặc máu đen rơi ra từ bộ xiêm y, cả chiếc váy nhuốm bẩn, bên trong nhồi bông dầy, hiển nhiên dùng để lót vào bụng!

Những thứ đó dùng để làm gì, liếc qua một cái là rõ ngay! Cẩm Sắt thờ ơ theo dõi sự tình, bấy giờ mới thở phào một hơi, cụp mắt xuống, khẽ cười.

Con chó nhỏ đã lôi ra đúng những thứ Ngô thị vừa cởi. Vì gấp gáp nên ban nãy Ngô thị chưa kịp xử lý mấy thứ này, Hạ ma ma vội nhét xuống gầm giường, bà ta lại ra ngoài tố cáo, chĩa mũi dùi vào Băng Liên, buồng trong chỉ có Lăng Tiêu đương chăm nom Ngô thị. Nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, Ngô thị cảm thấy không ổn, liền bảo Lăng Tiêu tới xem mấy gói thuốc hậu sản giấu trong ngăn kéo, nàng ta một mặt lo lắng xem Lăng Tiêu kiểm tra, một mặt dỏng tai nghe Giang di nương nói chuyện, đâu còn chú ý tới một con chó nhỏ chạy vào trong buồng chứ.

Vì thế cho nên, phòng ngoài đương vỡ lẽ, Ngô thị ở phòng trong vẫn mải miết che giấu. Lăng Tiêu kiểm tra dược liệu giấu trong ngăn kéo, phát hiện mất một gói thuốc, biến sắc nhìn Ngô thị. Ngô thị bấy giờ mới chợt hiểu bản thân đã tự chui đầu vào bẫy của kẻ khác, cứ tưởng mình là kẻ đi săn, đâu biết hóa ra chính nàng ta mới là con mồi!

Nàng ta hoảng hốt vô cùng, chẳng rõ đầu cua tai nheo thế nào. Đúng lúc này, rèm bị xốc lên, Diêu Lễ Hách đích thân cầm túi vải máu vào và xiêm y vào, ném thẳng thứ đồ dơ bẩn vào mặt Ngô thị, nổi giận quát: “Tiện nhân! Nói! Rốt cuộc ngươi mưu toan gì?”

Ngô thị càng ngỡ ngàng mờ mịt, gạt thứ đồ trên mặt qua một bên, nhìn thấy rõ là thứ gì rồi liền tái mặt, run rẩy chẳng biết giải thích ra sao. Thấy Diêu Lễ Hách trừng mắt căm hận, nàng ta khiếp đảm, vội khóc lóc biện bạch: “Lão gia, có người hại thiếp, thiếp không biết thứ này ở đâu ra, thiếp thật sự không biết mà!”

Chuyện đã tới nước này, ai mà chẳng rõ, Ngô thị vẫn cứng đầu ngụy biện, phỏng có ích gì, chỉ càng khiến Diêu Lễ Hách căm ghét thêm mà thôi. Giang di nương đương bồng chó đứng ngoài, nghe Ngô thị nói vậy thì lấy khăn bọc mùi thuốc dí vào lỗ mũi con chó, buông nhẹ tay, con chó nhảy phốc xuống, lướt nhanh tựa khói vào buồng, dừng trước tủ gỗ lim cạnh Lăng Tiêu, liên tục cào vào cửa tủ.

Ngô thị sợ tới mức mặt trắng bệch, Lăng Tiêu càng lung lay chực ngã, Diêu Lễ Hách bước tới, đẩy Lăng Tiêu sang một bên, mở toang hộc tủ rồi lục lọi, quần áo đồ dùng rơi đầy đất, cả mấy gói thuốc cũng rơi ra, Diêu Lễ Hách nhặt mấy gói thuốc lên, tức giận tới nỗi run cả tay. Y ném thẳng vào người Ngô thị, nàng ta không còn lời nào để nói, đành chỉ biết khóc lóc tránh né.

Diêu Lễ Hách xổ tung, thuốc thang nhàu nát nằm la liệt dưới đất, nhớ lại vẻ vờ vĩnh yếu đuối tội nghiệp ban nãy của Ngô thị, y càng khó nén cơn giận, đạp tung bàn, đanh giọng nói: “Chính ngươi không giữ được con, còn dám lợi dụng nó để làm hại người khác, loại đàn bà ác độc như ngươi, sao có thể làm chủ mẫu Diêu gia, ta phải hưu* ngươi!” Dứt lời liền phất tay áo, tức giận đùng đùng xông ra ngoài.

*Hưu: Bỏ vợ.

Ở phòng ngoài, Quách thị thấy con chó lôi xiêm y nhuốm máu ra liền hiểu hết tất thảy, vội cho đám nô tài rời phòng hết, giờ lại trông Diêu Lễ Hách tức tối ra ngoài, tức thì bà sa sầm mặt, vịn tay Lưu ma ma bước vào nội thất.

Nhìn thấy Quách thị, Ngô thị tựa hồ trông thấy cứu tinh, lập tức xuống giường quỳ van: “Mẹ… Con sai rồi! Nhưng con làm vậy vì một lòng nghĩ cho lão gia, Băng Liên xuất thân thế nào mẹ cũng biết đấy, Diêu thị ta là gia tộc nề nếp, sao có thể để loại đàn bà nhơ nhớp ấy vấy bẩn thanh danh… Mẫu thân, mẹ hãy tin con, con một lòng một dạ vì Diêu gia…”

Quách thị vốn không ưa Ngô thị, giờ xảy ra chuyện, bà càng thêm ghét nàng ta hơn, giờ thấy nàng còn dám ngụy biện, bà ta liền nghiêm mặt, đay nghiến: “Câm mồm! Ta mặc kệ ngươi hại ả Băng Liên kia thế nào, nhưng chớ nên hại đứa cháu chưa ra đời của ta chứ!”

Bà dứt lời, Ngô thị giật mình, Quách thị tiếp ngay: “Niệm tình ngươi có công sinh thành dưỡng dục hai đứa cháu đích tôn, vì chúng nó, ta sẽ không bảo lão gia từ ngươi! Nhưng loại người độc ác như ngươi thực không xứng làm chủ mẫu Diêu gia, hôm nay lập tức thu dọn tới sám hối tại Phật đường biệt viện đi.”

Quách thị nói xong liền vịn tay Lưu ma ma rời đi, trong phòng tranh tối tranh sáng, Ngô thị cơ hồ ngây ngốc ngồi chồm hỗm tại chỗ, một lúc sau mới bật khóc thất thanh.

Kịch dứt, Cẩm Sắt đợi Quách thị rời đi rồi cũng cất bước ra ngoài, còn chưa ngồi lên kiệu mềm đã thấy Diêu Lễ Hách ôm Băng Liên từ noãn các ra, trên người nàng ta khoác áo choàng của Diêu Lễ Hách, được y ôm chặt trong lòng, bà vú chuẩn bị kiệu tới, Diêu Lễ Hách đích thân đặt Băng Liên vào trong kiệu, nghiêm giọng nói: “Di nương vừa sảy thai, các ngươi nhẹ chân nhẹ tay, chớ để di nương cảm lạnh!”

Y nói to rõ ràng để Ngô thị nghe thấy, quả nhiên lời vừa dứt, Ngô thị liền im bặt tiếng khóc.

Cho dù Cẩm Sắt thống hận Ngô thị, nhưng thấy Diêu Lễ Hách sủng thiếp diệt thê, không hiểu rõ chân tướng sự việc như vậy, nàng cảm thấy y thật đáng khinh bỉ. Nàng trở gót lên kiệu, màn kiệu của nàng chưa hạ xuống, vừa khéo nhìn thấy kiệu của Băng Liên ở bên cạnh, góc màn được một đôi tay trắng ngần vén lên, phảng phất thấy đôi mắt đượm cười của nàng ta.

Khi Cẩm Sắt về Y Huyền viện, Vương ma ma và Liễu ma ma đã biết chuyện Thục Đức viện, hai bà đón Cẩm Sắt vào phòng, Liễu ma ma cười hỏi: “Tiểu thư có bị ngã không?”

Cẩm Sắt ngồi xuống giường La Hán, lắc đầu bảo: “Bạch Chỉ và Bạch Hạc bắt thời cơ chuẩn xác, túm chặt được thím, ta mặc dày lắm, chẳng thấy đau chút nào.”

Vương ma ma tươi cười bảo: “Đáng tiếc, lão gia chắc sẽ không bỏ phu nhân đâu, có điều nàng ta đã tới biệt viện thì khó mà về được, tiểu thư và tiểu thiếu gia cũng thoải mái phần nào. Mà Giang di nương táo gan thật, dám vạch trần âm mưu của phu nhân.”

Hôm qua Cẩm Sắt sai Vương ma ma tới Thư Tuyên viện, phân phó Thốn Thảo tra xét Thục Đức viện, vì thế mới tìm ra gói thuốc kia. Sáng nay khi trời còn chưa sáng, nàng đã sai Bạch Chỉ đưa gói thuốc cho nha hoàn Tử Nhi bên người Giang di nương, lại chỉ vẽ thêm đôi câu.

Giang di nương theo Diêu Lễ Hách từ lúc y còn trẻ, khi Ngô thị chưa vào cửa đã mang phận thiếp thất, tuy không có con cái, nhưng ở bên Diêu Lễ Hách lâu nhất, sao có thể là người giản đơn? Hôm nay Ngô thị tự làm tự chịu, chẳng trách được ai cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.