Danh Gia Vọng Tộc

Chương 6: Chất vấn




Trong chính phòng, sau khi Tạ Thiếu Văn rời đi, vú nuôi Tôn ma ma bên người Diêu Cẩm Ngọc bưng một chén canh hải sâm hầm với thịt gà đen vào phòng. Nàng phất tay cho hai đứa nha hoàn ra ngoài, sau đó bước tới bên Diêu Cẩm Ngọc đang ngồi dậy trên giường.

Tôn ma ma vội đặt bát canh lên trên bàn phấn, cầm gối đặt vào sau lưng để Diêu Cẩm Ngọc dựa, thấy hai gò má nàng phớt hồng, khuôn mặt khoan khoái dễ chịu, đôi môi khẽ vểnh lên thì cười nói: “Hiện giờ cái gai trong lòng đã được nhổ, Hầu phủ bây giờ là thiên hạ của riêng phu nhân rồi.”

Diêu Cẩm Ngọc nghe thì thế mỉm cười, sau lại hừ lạnh một tiếng nói: “Một bé gái mồ côi cha mẹ, cho dù có khuôn mặt xinh đẹp thì sao, chẳng qua cũng chỉ là thiếp thất, gia thích nàng nên ta mới khoan dung cho hai năm, giờ đây gia đã ghét nàng, ta sao có thể làm trái lòng gia chứ, chẳng lẽ còn để đồ chướng mắt đó cứ lượn lờ trước mặt sao?

Tôn ma ma đưa bát cho Diêu Cẩm Ngọc, vội giả vờ vừa cười vừa vả miệng rồi nói: “Lão nô nói sai rồi, Hầu phủ này vốn là của phu nhân, phu nhân nói đúng, một đứa thiếp thất nếu không phải được phu nhân niệm tình cảm khi xưa cùng nhau trưởng thành thì làm sao có thể kiêu ngạo được đến bây giờ cơ chứ?”

Diêu Cẩm Ngọc yểu điệu múc từng thìa, nước canh ngon ngọt ấm áp làm nàng ta thấy vui vẻ, nhướng mày nói: “Đã thu dọn sạch sẽ hết mọi thứ chưa?”

Tôn ma ma tiện thể trả lời: “Hầu gia từng học qua võ, một đá kia vô cùng mạnh làm cửa phòng rơi cả ra, máu chảy đầy bậc thang, chiêu này của phu nhân vô cùng cao minh, hiện giờ chính là Hầu gia tự mình đá hỏng đứa trẻ, sau này nếu có phát hiện ra điều gì, dù có oán hận cũng sẽ không đổ lên đầu phu nhân được.”

Diêu Cẩm Ngọc nghe mà nhíu mày: “Thật xúi quẩy!”

Tôn ma ma vội nói: “Lão nô đã kêu nô tỳ dùng bàn chải lau rửa tỉ mỉ đến sáu bảy lần rồi, ngày mai lão nô sẽ đi mời đại hoà thượng của Vạn An tự tới niệm kinh văn, phu nhân yên tâm, chắc chắn sẽ không có gì ảnh hưởng đến tiểu thiếu gia trong bụng phu nhân đâu“.

Diêu Cẩm Ngọc nghe thấy mới cười rồi uống hết bát canh, Tôn ma ma thấy nàng lại trở nên vui vẻ mới nói tiếp: “Lúc nãy Hầu gia đi từ phòng chính ra ngoài vừa đúng lúc nghe thấy mấy đứa nha hoàn tán chuyện, lão nô nghĩ ngài biết việc di nương sảy thai nên ghé qua Hoa Niên viện rồi...”

Diêu Cẩm Ngọc vừa giãn mày ra, nay nghe Tôn ma ma nói thế mặt lại lộ vẻ dữ tợn, sau đó cười mỉa mai rồi nói: “Không sao, chuyện bình thường thôi, chàng sẽ không bất ngờ thay đổi đâu, hơn nữa chàng vốn là người tình cảm, đi xem nàng ta ra sao cũng là chuyện trong dự đoán thôi, chỉ sợ chàng đi lần này sẽ càng căm ghét nàng hơn thôi.”

Tôn ma ma gật đầu cười: “Phu nhân tính toán thật tài tình! Chuyện như vậy Bạch Lộ và Bạch Sương cũng đều để ý chằm chằm. Bọn chúng không dám đến gần phòng, chỉ dán lỗ tai nghe trộm, nhìn xa xa qua cửa sổ trông thấy Cẩm di nương dám ném vỡ đồ vào người gia, rồi lại nghe thấy tiếng Liễu ma ma cầu xin, sau đó Hầu gia rời đi với vẻ mặt u ám, Liễu ma ma đuổi theo cầu xin nhưng gia cũng không thèm trở lại, phất tay áo một cái rồi đi luôn, hiện giờ đang ngủ lại thư phòng, sợ rằng sau này Hầu gia sẽ không bao giờ đến Hoa Niên viện nữa.”

Diêu Cẩm Ngọc vuốt ve hoa văn hình mây tinh xảo quanh thân bát, cười nói: “Ta còn không hiểu Diêu Cẩm Sắt ư? Hừ, loại đàn bà kiêu ngạo tự cao như vậy, hiện nay bị sỉ nhục đến thế, ngay cả con cũng mất, làm sao lại tỏ vẻ vui mừng trước mặt gia? Kiên cường bất khuất sao? Ta thấy nàng ta đọc sách đến ngu người rồi!”

Diêu Cẩm Ngọc nói xong, uống thêm hai hụm nữa rồi dùng khăn Tôn ma ma đưa cho lau mồm, lúc này mới nói tiếp: “Bạch Lộ và Bạch Sương làm tốt lắm, nếu không phải hai đứa nó phát hiện ra nàng ta mang thai thì có lẽ giờ ta cũng rơi vào thế bị động, thưởng đồ tốt cho chúng đi.”

Tôn ma ma gật đầu đáp ứng, rồi hỏi tiếp: “Hiện giờ Cẩm di nương đã không trở mình nổi, chúng ta có nên đưa mấy đứa nha hoàn ở Niên Hoa viện về không ạ? Hơn nữa, đồ dùng trong phòng Cẩm di nương trước đây đều do phu nhân tự mình chọn lựa, đều là đồ hảo hạng, có nhiều thứ còn là của hồi môn, hiện nay có phải nên thu về rồi không?”

Trước đây để tỏ vẻ đức hạnh, Diêu Cẩm Ngọc đặt toàn đồ đạc vô cùng quý giá trong phòng Cẩm Ngọc, còn có nhiều thứ là của hồi môn của chính mình cho nên Tạ Thiếu Văn từng cảm thấy mắc nợ nàng. Mà Diêu Cẩm Sắt từ bé đến lớn vốn ăn sung mặc sướng, luôn dùng đồ tốt, lại chỉ biết đọc sách viết chữ cho nên không để ý đến những thứ đó, nàng ta càng không cảm tạ nàng, vì thế khi Tạ Thiếu Văn biết chuyện, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng có lẽ cũng nghĩ Cẩm Sắt là loại người không biết lễ, không phải người hiền lành lương thiện.

Những chuyện như thế này nàng sắp xếp nhiều lắm, vào cửa ba năm nàng liền tỏ vẻ khắp nơi, từng việc từng việc chồng lên nhau đã lớn mạnh như núi làm dao động vị trí của Diêu Cẩm Sắt trong lòng Tạ Thiếu Văn. Hiện giờ xem ra những chuyện nàng mưu tính đều không hề uổng phí.

Yêu ư? Diêu Cẩm Sắt lạnh lùng như thế sao xứng với Hầu gia, Tạ Thiếu Văn là phu quân của nàng, trong lòng chỉ có thể có mình nàng thôi!

Diêu Cẩm Ngọc càng ngẫm vẻ mặt càng biến đổi, nghĩ tới việc vừa rồi Cẩm Sắt tỏ ra khác thường, trong chốc lát lại cảm thấy thấp thỏm không yên: “Vú à, sao ta cứ cảm thấy hôm nay Diêu Cẩm Sắt cố ý làm cho gia tức giận...”

Tôn ma ma thấy nàng bất an thì vội khuyên nhủ: “Phu nhân đừng suy nghĩ nhiều, Cẩm di nương ở trong phủ tất cả đều phải dựa vào sự sủng ái của gia thì mới có chỗ đặt chân, nàng cũng không phải kẻ đần độn, sao lại cố ý chọc giận gia được chứ? Đàn bà mà, dù thường ngày giả bộ thanh cao trong sạch nhưng trong đầu lúc nào chẳng cố gắng nghĩ cách nịnh nọt đàn ông, di nương hôm qua quá đố kị và ghen ghét nên mới tức giận đến mê muội đầu óc thôi, phu nhân đừng hao tâm tốn sức để ý nàng ta nữa! Thai của phu nhân vừa mới ổn định, người nên dưỡng thai cho tốt mới phải!”

Tuy trong lòng không muốn thừa nhận nhưng từ trước đến giờ Diêu Cầm Ngọc đều rất đố kị và ghen ghét với Cẩm Sắt, hôm nay nghe Tôn ma ma nói thế, sao nàng ta lại không vui vẻ chứ? Thế nên tức thì lại nở nụ cười, tay phải xoa nhẹ lên bụng, vẻ mặt vui sướng tự đắc.

Tôn ma ma nói rất đúng, Diêu Cẩm Sắt đã bị nàng giẫm nát dưới chân rồi, hôm nay trong phủ đã là mảnh trời riêng của một mình nàng, nàng lại sẽ sớm sinh thêm tiểu thiếu gia, còn sợ chiếm không được trái tim Tạ Thiếu Văn sao?

Nàng nghĩ mà thích thú đến cười to vài tiếng, cười đủ rồi mới xua tay nói: “Mang về mấy thứ kia cũng chỉ để được ở khố phòng thôi, trước cứ để lại chỗ nàng đi, làm như thế cũng để cho bọn hạ nhân hiểu ta thân là tỷ tỷ của nàng nhưng chưa bao giờ để nàng phải chịu thua thiệt! Về phần sắp xếp hạ nhân thì trái lại có thể rút về rồi, sắp đến ngày sinh nhật của Vân phi nương nương, trong phủ sẽ mở tiệc thết đãi nên cần rất nhiều người, khả năng thêu thùa của Bạch Lộ và Bạch Sương cũng tạm được, ma ma bảo Diệu Hồng nhanh chóng hoàn thiện những bức bình phong thêu hình trăng tròn hoa thắm kia đi.”

”Phu nhân suy nghĩ đúng là chu đáo!” Tôn ma ma vội hùa theo.

Hai ngày sau, Cẩm Sắt đang lật xem quyển “Giang Châu du ký” thì nghe thấy tiếng thông truyền của Kiêm nhi vang lên bên ngoài phòng.

”Di nương, nô tỳ mời phu nhân tới rồi“.

Cẩm Sắt nghe tiếng thì khẽ chớp mắt, chậm rãi đóng quyển sách trên tay đặt xuống bên đầu giường, vừa ngoảnh đầu lại đã thấy Diêu Cẩm Ngọc được Tôn ma ma dìu tới.

Hôm nay nàng ta mặc trang phục trông vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, áo viền lông cáo kết hợp với thắt lưng màu hồng, váy màu hạt lựu, dưới chân lộ ra đôi giày thêu Đại Minh nhọn đỏ chót.

Cẩm Sắt nhìn chăm chú trang phục của nàng ta rồi giương môi cười: “Ba năm rồi tỷ tỷ cuối cùng cũng dám mặc đồ màu hồng sao?”

Diêu Cẩm Ngọc đang được Tôn ma ma đỡ ngồi xuống, nghe thấy Cẩm Sắt nói thế, ánh mắt nàng ta chợt lóe lên, rất nhanh lại tươi cười nói: “Đúng vậy! Ba năm qua vì tỏ vẻ quan tâm muội muội, để bù đắp cho việc biểu muội bị tủi thân làm thiếp, ta dù là chính thất phu nhân nhưng chưa từng mặc đồ màu hồng trên người, hiện giờ rốt cuộc ta cũng có thể mặc nó trước mặt muội muội và mọi người rồi, không biết muội thấy thế nào? Ha ha ha, biểu muội cả đời này đừng mơ đến việc được mặc trang phục có màu sắc tươi đẹp như thế này nữa.”

*Biểu muội: em họ; đường tỷ: chị họ.

Cẩm Sắt nghe thế nhưng khẽ nở nụ cười mỉa mai rõ rệt: “Tỷ tỷ không mặc màu hồng là vì quan tâm đến muội ư? Ha ha ha, chẳng qua tỷ chỉ muốn tỏ vẻ hiền thục trước mặt Tạ gia thôi, mỗi khi có người của Phượng y lâu đến đưa lụa là gấm vóc cho tỷ chọn, lúc nào trước mặt Hầu gia tỷ cũng vờ tỏ vẻ buồn bã xem đi xem lại vải vóc màu hồng đến cả nửa ngày, thật đúng là dụng tâm lương khổ đây.

*Dụng tâm lương khổ: ý chỉ tốn tâm tư để đạt được mục đích.

”Muội muội cũng không ngốc nhỉ, chỉ tiếc rằng hôm nay hiểu ra thì còn có thể làm gì đây.” Diêu Cẩm Ngọc cầm ấm lô trong tay ngước nhìn Cẩm Sắt cười một cách chế nhạo.

Nàng ta nhìn sang phía Cẩm Sắt, thấy nàng toàn thân mặc trang phục thêu hoa sen màu chỉ bạc đang dựa người vào chiếc gối thêu hoa song hỉ màu hồng tím, sắc mặt tái nhợt, không dặm son phấn nhưng càng lộ vẻ xinh đẹp vô ngần, trông quả thật “sở sở động lòng người”, ngay tức khắc nàng ta bất chợt nắm chặt tay lại, làm ấm lô mạ vàng phát ra tiếng kêu the thé chói tai.

*Sở sở động lòng người: đáng thương xinh đẹp làm người yêu thích.

Cẩm Sắt thấy nàng rối loạn thì mới hỏi: “Muội muội muốn hỏi tỷ tỷ một chuyện, ngàn lần mong tỷ tỷ giải thích nghi hoặc cho muội. Năm đó trên đường tránh loạn Kim Châu, xe ngựa của ta gặp sự cố cho nên mới phải ngây ngốc mà ở cùng Hầu gia một đêm, có phải chuyện này do tỷ và thím tính toán gây ra không?”

”Phải!” Diêu Cẩm Ngọc thẳng thắn mà trả lời.

Mọi chuyện xảy ra cho tới bây giờ sao nàng phải kiêng dè gì nữa, Diêu Cẩm Sắt biết thì đã sao? Diêu Cẩm Sắt đã lâm vào tình cảnh này rồi mà còn dám tỏ vẻ thanh cao như vậy, hơn nữa còn dám châm chọc chế giễu, vô lễ với nàng! Diêu Cẩm Sắt phải hiểu rõ rằng cả đời này nàng ta đều phải bại dưới tay nàng!

”Việc này Hầu gia cũng đã biết trước sao?” Cẩm Sắt run run nói, dường như không thể chịu nổi kết quả này.

Diêu Cẩm Ngọc thấy nàng như vậy càng cười đến vui sướng: “Ha ha ha, em gái quả thật là người thông minh nhạy bén, chỉ một chút đã hiểu ra, không sai, Hầu gia đã biết trước sự tình rồi, nếu không ta và mẹ sao có thể làm được, sao có thể tính toán được đến thế chứ? Hầu gia chính là mấu chốt quan trọng nhất, nếu chàng không đồng ý, ta và mẹ dù có mưu tính thế nào cũng sẽ không thực hiện được! Em gái xem xem, Hầu gia thật sự thương yêu em gái đến như thế kia mà.”

Cẩm Sắt nghe vậy trong lòng hoàn toàn bình tĩnh, Diêu Cẩm Ngọc, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, thế nào gọi là hoạ từ miệng mà ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.