Danh Gia Vọng Tộc

Chương 46




Ngô thị nghe bà vú canh giữ nhị môn báo rằng Khương phu nhân tức giận đùng đùng dẫn theo nha hoàn rời đi thì sửng sốt ngỡ ngàng, cũng không cố ở lại xem hết vở kịch, vội vội vàng vàng nhờ Quách thị để ý mọi chuyện rồi tất tả đuổi theo. Khi nàng chạy tới đại môn thì chỉ trông thấy một đám khói bụi bốc lên phía xa xa bởi xe ngựa Khương phủ.

Khương tri phủ sắp thăng chức, chức vị Tri phủ liền bỏ trống, Diêu Lễ Hách đã sớm nhìn chằm chằm vào vị trí này, hiện giờ nếu đắc tội Khương phu nhân thì thật đúng là gây ra đại sự, Ngô thị nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nảy sinh cơ sự từ đâu, nhưng việc đến nước này, nàng cũng không còn cách cứu vãn. Chỉ có thể phân phó Hạ ma ma đi tìm hiểu lý do, sau đó nàng ta ngồi kiệu mềm trở về vườn xem kịch, chạy qua chạy lại một hồi thế này đã làm toàn thân nàng đầm đìa mồ hôi lạnh, đầu đau kinh khủng, Ngô thị dựa kiệu khẽ day day huyệt Thái Dương, cỗ kiệu vừa đi vào vườn hoa đã văng vẳng tiếng quát mắng xa xa, mang máng có vẻ giống giọng nói của Diêu Cẩm Ngọc.

Ngô thị tức thì nhíu mày, còn chưa kịp cất tiếng hỏi thì đã thấy Lăng Nhạn bẩm: “Phu nhân, Đại tiểu thư đang ngồi trong đình, có vẻ không vui.”

Ngô thị còn chưa lại gần đã nghe rõ tiếng Diêu Cẩm Ngọc nhiếc móc Diệu Hồng, tức thì lông mày càng thêm nhíu chặt, nàng ta ra lệnh hạ kiệu, cỗ kiệu vừa dừng, Ngô thị được Lăng Nhạn đỡ tay lập tức bước nhanh tới hướng Diêu Cẩm Ngọc. Đi tới ngoài đình, quả nhiên nàng ta thấy Diêu Cẩm Ngọc đang tựa người vào lan can, nhìn xuống hồ với vẻ mặt đầy chán chường, Diệu Thanh dâng trà, nàng vừa tiếp nhận đã trợn trừng mắt ngoảnh lại ném xuống đất rồi quát tháo: “Muốn làm bỏng chết ta à!”

Ngô thị nghe vậy thì càng mặt co mày cáu, bước nhanh đến, Diệu Thanh, Diệu Hồng thấy nàng thì vội vàng cúi đầu hành lễ, Ngô thị đanh giọng nói: “Còn không mau dọn đi.”

Diệu Thanh vội vàng quỳ xuống nhặt hết mảnh vỡ trên mặt đất, Diêu Cẩm Ngọc bĩu môi, đôi mắt đỏ lừ chẳng hề nhìn tới Ngô thị.

“Con không ở trong vườn trò chuyện vui vẻ với các vị tiểu thư mà nổi điên ở đây làm gì chứ! Khách khứa còn chưa đi đâu, con không sợ gây ra chuyện đàm tiếu rùm beng ư?!” Ngô thị thấy con gái như vậy thì bỗng chợt cáu kỉnh, ngữ khí bất giác trở nên nghiêm khắc.

Diêu Cẩm Ngọc ngần này tuổi còn chưa từng bị mẫu thân quở trách, vừa lúc nãy còn đang giận cá chém thớt sang đám nha hoàn cho nên vốn đang cáu bẳn, lúc này lại nghe Ngô thị mắng như vậy thì sao mà chịu nổi, nàng ta nhất thời bùng nổ gào tướng lên: “Con làm sao ư? Bọn nha đầu đáng ghét kia giống y hệt Diêu Cẩm Sắt, đứa nào đứa nấy đều làm ra vẻ thanh cao mà xem thường con, không những luôn tỏ ra lạnh nhạt với con mà còn dùng ánh mắt kỳ quái ngó nghiêng, con thấy khó chịu nên mới trốn tới đây. Mẹ chẳng những không an ủi con, ngược lại còn giống hệt bọn họ! Con điên rồi, con điên đấy thì làm sao? Làm sao còn gây ra chuyện đàm tiếu gì nữa chứ? Con biết kẻ tiện nhân ở Tiếc Duyên viện kia đang mang thai, thím Tư đoạt quyền quản gia của mẹ, mẹ bị mất mặt, mất quyền, nhưng mẹ cũng không thể trút giận lên đầu con chứ!”

Ngô thị thấy Diêu Cẩm Ngọc dám cãi lại mình, cứng đầu cứng cổ không biết nhận lỗi thì bất chợt chuyển từ vẻ tức giận sang phẫn nộ, nàng nhìn con gái với ánh mắt giá lạnh, chỉ thẳng tay vào người Diêu Cẩm Ngọc rồi mắng: “Ngươi còn dám tranh cãi với ta ư! Ta giận cá chém thớt với ngươi ư? Ngươi cũng không nghĩ xem bản thân đã làm ra chuyện tốt đẹp gì, giữa ban ngày ban mặt mà tư tình với đàn ông ở ngay trong nhà mình, gây ra chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục, ngươi tưởng tất cả đám hạ nhân trong phủ mù mắt hết thảy sao, ta sao có thể nuôi dưỡng ra đứa con ấu trĩ như ngươi chứ?”

Diêu Cẩm Ngọc vạn lần cũng không nghĩ tới mẹ ruột mình có thể thốt ra những lời độc ác đến vậy, nhất thời ngây ngẩn người, sau đó mới đột nhiên mở to hai mắt, lệ tuôn đầm đìa, nàng cũng nhìn thẳng vào Ngô thị, giận dữ nói: “Con có thật sự do mẹ sinh ra không thế? Làm sao có bà mẹ nào chửi mắng con gái ruột như vậy? Con chẳng qua chỉ thay mặt Tứ muội muội tiếp đãi thế tử uống một ly trà, quang minh chính đại ai cũng nhìn thấy, ngoài chuyện trà nước ra thì con chưa từng nói đến chuyện khác, làm sao lại gọi là đồi phong bại tục chứ!”

Ngô thị cũng đương cơn tức giận mới nói mà không suy nghĩ, thấy Diêu Cẩm Ngọc tỏ vẻ khiếp sợ, nước mắt như mưa thì lúc này mới nhận thấy bản thân có phần hơi quá, nhưng nàng ta đang bực tức, dù trước mặt là con gái ruột nàng ta cũng không muốn nhượng bộ, tức thì nàng ta đanh giọng lại nói: “Ngươi tưởng chúng phu nhân tiểu thư là kẻ ngu đần sao? Các ngươi dù chưa từng làm gì quá phận nhưng trong mắt mọi người xem như đã quá phận từ lâu rồi!”

Diêu Cẩm Ngọc nghe vậy rồi lại thấy vẻ mặt Ngô thị tràn đầy sự chế nhạo thì bỗng chốc ngẩn ngơ đăm đăm nhìn đến quên cả khóc. Trong khi đó đám a hoàn không ngờ phu nhân và tiểu thư có thể cãi vã ầm ĩ ngay tại vườn thế này thì chưa nói đến phải tiến lên khuyên nhủ, trong nhất thời ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Nha hoàn Lăng Nhạn bên người Ngô thị vốn là đứa chín chắn vững vàng, thấy tình cảnh này thị vội nháy mắt ra hiệu cho đám người Diệu Thanh tách ra canh chừng bốn phía.

Lăng Sương vừa đi tới phía Đông cửa thùy hoa liền nghe thấy xa xa truyền đến tiếng bước chân xen lẫn tiếng trò chuyện thì biết có người đang tới, nàng ta vội vàng chạy về tiểu đình, cũng không quan tâm đến vẻ mặt Ngô thị và Diêu Cẩm Ngọc nữa, vội vã thấp giọng bẩm: “Phu nhân, có người tới.”

Ngô thị thấy vậy mới đột nhiên tỉnh táo lại, thầm hận sao hôm nay mình liên tiếp nóng vội, đúng là giống hệt Diêu Cẩm Ngọc chẳng biết chú ý trước sau, nàng ta lập tức hít sâu một hơi cho tỉnh người. Thấy Diêu Cẩm Ngọc vẫn khóc đến tối tăm mặt mày thì bước lên kéo nàng rồi nói: “Được rồi, đều là mẹ không phải, không nên nổi cáu với con, có người tới đấy, con theo mẹ tránh đi đã, để người khác nhìn thấy thì lại sinh chuyện.”

Diêu Cẩm Ngọc chẳng những không ngừng mà khóc còn tợn hơn, dù nàng ta biết Ngô thị nhắc phải nhưng vẫn cứng đầu vung tay khỏi Ngô thị, xoay người vùng vằng trốn sau hòn giả sơn. Ngô thị hiện giờ sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao, đương nhiên không muốn giả vờ giả vịt tán chuyện cùng người khác, hơn nữa nàng ta không yên lòng với Diêu Cẩm Ngọc nên cũng mang theo đám nha hoàn tới tránh sau hòn giả sơn.

Bọn họ vừa mới trốn xong thì chốc lát sau đã thấy mấy vị phu nhân cười cười nói nói bước vào đình, họ tán gẫu vài câu thì liền nhắc tới chuyện vừa xảy ra tại Cẩm Tú đường, ngay sau đó lập tức có một vị phu nhân lên tiếng: “Hai ngày trước tuyết rơi nhiều, ta cứ sợ trời lạnh giá rét nên còn không định tới, may mà hôm nay đến đây, nếu không chẳng phải đã bỏ lỡ một màn kịch đặc sắc hiếm có ư?

Nàng vừa dứt lời mấy vị phu nhân cũng cười hùa theo, ngay sau đó một vị khác lên tiếng: “Đúng là không ngờ đấy, người ta chẳng nói “tri nhân tri diện bất tri tâm” ư, trước kia ta cũng từng gặp qua Diêu phu nhân, cứ tưởng nàng ta là người hiền lành lương thiện, ai ngờ… Còn Diêu Đại tiểu thư kia nữa, tuổi còn nhỏ mà chẳng biết xấu hổ, hai mẹ con họ tính toán giỏi đến đâu cũng không ngẫm thử xem bản thân có thân phận gì mà dám trèo cao bấu vào Võ An hầu phủ chứ?

*Cả câu thành ngữ là: Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. (Vẽ hổ vẽ da thì dễ chứ khó vẽ xương, biết người biết mặt nhưng không biết lòng) “Ha ha, khả năng diễn xuất của Diêu phu nhân cộng với tinh thần hăng hái của Diêu Đại tiểu thư chưa biết chừng lại thật sự lọt vào mắt Võ An hầu phủ đấy, nam nhân thường dễ bị cám dỗ, lọt vào bẫy cũng là chuyện thường, Diêu Đại tiểu thư được làm thiếp cho thế tử Võ An hầu coi như thỏa lòng mong ước rồi còn gì nữa.”“Ô hay, Diêu Đại tiểu thư vừa lỗ mãng lại kiêu căng ngạo mạn không biết trời cao đất rộng đến thế, muốn làm thiếp cũng phải có người dũng cảm dám rước chứ, một bức tranh thêu mà suýt gây ra đại họa, nếu thật sự lấy về nhà chưa biết chừng sẽ dẫn tới họa diệt môn ấy chứ! Nữ nhân thì nên sống yên ổn trong nhà thôi, lẳng lơ phóng túng lại đầy bụng mưu mô như vậy thì xử sự khó tránh khỏi cuồng ngạo kiêu căng, vào nhà ai cũng đều là tai họa, làm cho nhà cửa gà chó không yên chỉ là chuyện nhỏ, chỉ hiềm không cẩn thận liền dẫn tới đại họa, toàn gia đều phải chôn cùng mới sợ thôi.”… Trong khi mấy vị phu nhân vui vẻ nói cười trò chuyện thì đằng sau hòn giả sơn Diêu Cẩm Ngọc đã tức đỏ bừng mắt, Ngô thị phải bắt con nha hoàn giữ chặt nàng, lại tự mình bịt kín miệng Diêu Cẩm Ngọc mới khiến nàng không phi thẳng ra ngoài. Mặt khác chính bản thân Ngô thị nghe họ nói vậy cũng phải nghiến chặt răng lại, trong mắt trào dâng căm hận, nhưng nàng ta hiểu rõ nếu như lao ra ngoài lúc này thì sẽ làm cho tình thế càng trở nên khó khăn hơn, nàng ta nhịn rồi lại nhẫn, suýt nữa cắn rụng cả răng, trong lòng âm thầm lập lời thề, tương lai nhất định bắt những tiện phụ nói năng xằng bậy này phải quỳ xuống chân nàng xin tha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.