“Ôi, hôm nay ta thực sự được mở rộng tầm mắt rồi, Đại tiểu thư không chỉ có khả năng thêu thùa xuất sắc miễn bàn mà đầu óc còn thông minh linh động, thực sự khiến người khác phải kinh ngạc, đúng là một cô gái thông minh khéo léo.
“Người ta đều nói các vị tiểu thư Diêu gia có khả năng thêu thùa may vá giỏi nhất thiên hạ, ta trước giờ còn chẳng tin, hôm nay xem như đã tâm phục khẩu phục rồi.”
“Đại tiểu thư thật sự có tấm lòng hiếu thảo bậc nhất, ắt hẳn thêu bức tranh này tốn bao tâm huyết, nếu không phải là người chân thành hiếu thuận thì khó mà có thể nghĩ ra ý tưởng tuyệt diệu đến vậy.”
“Đúng vậy, bức tranh thêu hai mặt tinh xảo thế này ít nhất cũng phải làm mất một năm, Đại tiểu thư quả là dụng tâm…”
…
Thấy mọi người liên thanh tán thưởng khen ngợi, lúc này sắc mặt Ngô thị mới nhẹ nhõm một chút, trăm sự lấy hiếu làm đầu, một chữ hiếu thật sự có thể che lấp trăm ngàn khuyết điểm, người đời ai cũng tôn trọng người lễ phép hiếu thảo. Chỉ cần thanh danh hiếu thuận của Diêu Cẩm Ngọc được truyền ra thì chuyện con bé tới cùng Tạ Thiếu Văn để mình biến tấu vài câu là tất thảy mọi người đều nghĩ chẳng qua chỉ là sự trùng hợp mà thôi, như vậy mọi chuyện cũng không phải không có cách vãn hồi.
Nàng ta nghĩ vậy, đoạn nét mặt cũng tươi cười lên một chút rồi nói: “Đứa nhỏ này vội vàng thêu suốt 3 tháng, một ngày thêu đến 2 canh giờ*, con sai bọn nha hoàn thêu hộ phần kinh văn thì Cẩm Ngọc khăng khăng không chịu, ngay cả việc vặt như phối màu, xe chỉ luồn kim cũng tự tay làm, đúng là mẫu thân thường ngày yêu thương nên đứa nhỏ này mới biết báo đáp như vậy, trái lại người làm mẹ như con thấy ghen tị quá.” *Canh giờ: Cách tính giờ thời phong kiến Trung Quốc. 1 canh giờ = 2 tiếng, bắt đầu từ giờ Tý. Ngô thị nói một câu như vậy, mọi người không tránh khỏi lại liên thanh khen ngợi, còn lão phu nhân thì kéo tay Diêu Cẩm Ngọc tới trước mặt, tỏ ra cảm động rồi nói bằng giọng thương tiếc: “Thảo nào mấy ngày nay toàn thấy con ở lì trong phòng, mỗi ngày tới thỉnh an bà đều lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, mắt đầy tơ máu. Con bé này, sao bà không biết con ngoan ngoãn hiếu thảo chứ, cần gì phải hao tâm tốn sức với những thứ đồ thêu này, hiện giờ thân thể con còn nhỏ như thế, trông mỏng manh như một bông hoa, sao có thể chịu được sự vất vả như vậy, nếu làm tổn hại đến sức khỏe thì bà sẽ thương tiếc đến mức nào chứ.”
Một bức tranh thêu mà khiến mọi người liên tiếp tán thưởng đến mức các vị tiểu thư cũng thấy tò mò, có cô tính tình hoạt bát không nhịn được đứng sau bình phong nhấp nhổm ngó nghiêng, Quách thị thấy thế liền kêu Diêu Cẩm Ngọc cầm bức tranh thêu tới cho mọi người xem.
“Chẳng trách mấy ngày nay Đại tỷ tỷ đều ru rú ở trong phòng, mỗi lần đi thỉnh an về chị đều thấy chị ta tỏ vẻ thần thần bí bí.” Diêu Cẩm Hồng hơi bĩu môi nói.
Cẩm Sắt thấy nàng nhìn chằm chằm vào tấm vải thêu mà Diêu Cẩm Ngọc đang cầm thì nở nụ cười, nói: “Đại tỷ tỷ luôn là người kiêu ngạo nên mới cố gắng đến thế.”
Hiện giờ thanh danh của Diêu Cẩm Ngọc nổi bật vượt hẳn Diêu Cẩm Hồng, Quách thị há có thể hài lòng? Thoạt đầu bà còn có thể nhớ đến việc đều là người một nhà nên vinh nhục cùng hưởng mà giữ thể diện cho Diêu Cẩm Ngọc vài phần, hiện giờ… Nhìn vẻ mặt vui sướng sáng chói của Diêu Cẩm Ngọc, Cẩm Sắt chợt mỉm cười đầy châm biếm.
Ngô thị thấy Diêu Cẩm Ngọc vòng ra sau bình phong thì nét mặt càng thoải mái, nàng nhìn về phía lão thái thái rồi nói: “Thế tử là người đọc nhiều thi thư, hiểu rõ lễ nghĩa, lại toàn tâm toàn ý muốn chúc thọ mẹ, nhưng nếu để thế tử chúc thọ người trước thì có vẻ còn nhanh hơn cả mấy đứa cháu ruột, mặc dù thế tử cũng coi như nửa cậu cháu rể, không phải người ngoài, nhưng nếu mấy đứa nó nghe nói thế tử đã chúc thọ người thì chỉ sợ sẽ thấy nóng lòng sốt ruột, mẹ xem có phải cũng nên gọi bọn chúng tới cùng chúc thọ không?”
Tạ Thiếu Văn hành lễ với Quách thị liền ngồi ngay ngắn bên cạnh Vạn thị, giữa một rừng hoa thơm bướn lượn trông hắn càng thêm đặc biệt, quả thực nhắc mọi người nhớ tới việc hắn vừa cùng Diêu Cẩm Ngọc vào phòng, nếu các vị thiếu gia cũng tới đây thì trong phòng có nhiều chàng trai cũng có thể che lấp đi việc vừa nãy. Hơn nữa qua lời nói, Ngô thị đã chỉ rõ rằng Tạ Thiếu Văn cũng không phải người ngoài, vì vậy chuyện đàm tiếu khi nãy cũng chẳng đáng kể gì.
Quách thị hiển nhiên hiểu rõ ý đồ của Ngô thị, Diêu Cẩm Ngọc lại là cháu gái ruột thịt của bà, tất nhiên bà cũng yêu quý nàng, nghĩ vậy liền vội vàng phân phó đám nha hoàn đi mời các vị thiếu gia tới đây. Tiểu Quách thị đang định lên tiếng thì bị Quách thị trừng mắt cho một cái, nàng ta liền nghẹn lời không dám nói nữa. Trong khi đó Vạn thị nghe vậy thì thấy không vui, Võ An hầu phủ vốn là gia tộc huân quý, ông nội Tạ Thiếu Văn công lao hiển hách phò trợ thánh tổ lập ra Đại Cẩm, còn ông nội và phụ thân Cẩm Sắt mặc dù xuất thân Trạng Nguyên, nhưng Diêu thị nói tóm lại vẫn chỉ là gia tộc thương nhân. Năm đó Vạn thị vội vàng cho con trai đính hôn với Cẩm Sắt chẳng qua do nhìn vào thân phận Thủ phụ của ông nội nàng, ngoài ra thì cha nàng cũng có tiền đồ rộng mở, hơn nữa mẹ đẻ Liêu Hoa của Cẩm Sắt có người cha đương chức Hộ bộ thị lang*, Liêu thị cũng là danh gia vọng tộc vùng Lĩnh Nam. Ai ngờ mới có hơn 10 năm mà tất thảy đều thay đổi, Cẩm Sắt dù có tốt đẹp đến mấy thì cũng là người sa cơ thất thế, không hề giúp ích được gì cho Tạ Thiếu Văn, Vạn thị sao có thể cho phép cậu con trai duy nhất cưới một cô gái như vậy? *Hộ bộ thị lang: Chức quan quản lý tiền bạc thời xưa. Nàng ta vốn nóng lòng muốn từ hôn cho nên đâu để Diêu gia vào mắt, đã thế còn nghe thấy Ngô thị nói gì mà “Nửa cậu cháu rể”, Vạn thị bất chợt cảm thấy ảnh hưởng đến cả giá trị bản thân mình, vì vậy nàng ta khẽ hừ một tiếng. Trong lòng nàng ta chỉ một mực khẳng định Cẩm Sắt hiện giờ thân phận sa sút, tất nhiên sẽ nắm chặt không buông mối hôn nhân với Võ An hầu phủ, vì thế việc từ hôn phải do chính mình chủ động, thêm vào đó con trai chỉ một lòng một dạ nhớ về Diêu Cẩm Sắt, Vạn thị nghĩ ba năm trước Cẩm Sắt chỉ mới là đứa trẻ ranh 8 tuổi đã thấp thoáng dáng hình xinh đẹp, hiện giờ chưa tới tuổi cập kê đã trên đà trổ mã thành mỹ nhân tuyệt thế, nếu để cho con trai mình nhìn thấy còn không càng ngày càng đắm đuối mới là lạ. Ngay lập tức Vạn thị ngẫm ngợi việc từ hôn phải cẩn thận tính toán lại, trước hết không thể vì chuyện này mà gây hiềm khích với con trai, càng không thể vì từ hôn mà phá hủy thanh danh của Võ An hầu phủ. Nếu như vậy thì chỉ có một cách làm nên chuyện, đó là bản thân Diêu Cẩm Sắt hành xử không đoan trang đúng mực, thanh danh nhơ nhuốc. Nữ tử một khi bị hủy hoại danh tiết thì nhà trai muốn từ hôn cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ai cũng không thể chỉ trích rằng Hầu phủ có lỗi! Mặt khác các vị tiểu thư Diêu phủ vốn vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục, hôm nay Diêu Đại tiểu thư hành xử ít nhiều không đúng mực, tuy nói hành động của Diêu Cẩm Ngọc chẳng liên quan gì tới Diêu Cẩm Sắt, lúc này Cẩm Sắt cũng tỏ ra vô cùng thỏa đáng, nhưng các vị phu nhân hôm nay đều nhìn thấy chuyện này. Khó đảm bảo không có kẻ mới nghe gió thổi đã tưởng mưa rơi, nghe nhầm đồn bậy, nghĩ các vị tiểu thư Diêu phủ đều cá mè một lứa… Vạn thị đang suy nghĩ, thấy Tạ Thiếu Văn khiêm tốn lễ phép chúc thọ lão thái thái trở về bên cạnh mình thì liền làm như vô ý hỏi dò: “Không phải ta cho phép con đi thăm bệnh Cẩm Sắt ư, sao lại đi cùng Diêu Đại tiểu thư tới đây?” Ngô thị không ngờ Tiểu Quách thị đã ngậm miệng rồi mà Vạn thị lại bất thình lình lên tiếng, nàng ta quýnh lên vội cướp lời: “Phải rồi, thế tử không phải tới Y Huyền viện thăm bệnh Tứ nha đầu sao, chắc là thế tử không gặp được nên mới đụng phải Đại nha đầu ở ngoài sân Phúc Lộc viện chứ gì.” Ngô thị dám nói như vậy vì nghĩ rằng Tạ Thiếu Văn tự xưng quân tử, lại là hậu bối, chắc chắn sẽ không ngang nhiên phản bác lại nàng. Chúng phu nhân tiểu thư nghe vậy thì đều lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, trên đời này người thông minh hiếu thuận ai mà chẳng muốn giữ mình trong sạch, tránh chuyện thị phi, đâu ngờ Tạ Thiếu Văn còn chưa đáp lại, Tiểu Quách thị đã lập tức giành lời hỏi Nghiêm ma ma: “Ma ma, không phải ta bảo ngươi sai nha hoàn đi hầm thuốc dưỡng thai cho Đại tẩu sao, thế nào mà nửa ngày rồi vẫn chưa thấy mang lên?”
Mặc dù nàng đã đè thấp thanh âm, nhưng trong căn phòng to như vậy nhất thời không có ai lên tiếng nên lời Tiểu Quách thị nói mọi người đều nghe thấy rõ ràng, sau đó ai nấy tiếp tục nghe tiếng Nghiêm ma ma trả lời: “Lão nô đã đi dặn phòng bếp rồi, vì sợ phu nhân có việc cần tới lão nô nên mới vội vã trở về, lúc đi ngang qua đình trong sân Y Huyền viện thì đúng lúc gặp Đại tiểu thư đang trò chuyện dùng trà với thế tử, vì thế cho nên mới cùng lại đây. Phu nhân đừng vội, lão nô lập tức tới phòng bếp thúc giục ngay đây.” Giọng nói của Nghiêm ma ma còn to hơn cả Tiểu Quách thị, trong chốt lát bầu không khí vừa mới tạm hòa hoãn trong Cẩm Tú đường lại trở nên ngột ngạt. Việc thế tử Võ An hầu phủ cùng đi với Diêu Đại tiểu thư tới chúc thọ vốn đã khiến các vị phu nhân và tiểu thư miên man suy tưởng. Hiện tại lại nghe thấy hóa ra thế tử Võ An hầu căn bản muốn đi thăm Tứ tiểu thư, thế mà Đại tiểu thư lại có thể trò chuyện và mời trà chàng ta ở ngoài viện, trong khi đó Tứ Tiểu thư chẳng hay biết gì mà sớm tới chúc thọ lão thái thái. Vậy rõ ràng là Đại tiểu thư ngăn cản người tới thông báo cho Tứ tiểu thư, lại chặn đường thế tử Võ An hầu, còn về mục đích nàng ta làm như vậy thì mọi người ngắm dung mạo và phong thái của vị thế tử Võ An hầu này thì lập tức hiểu ngay. Hơn nữa vừa rồi Đại tiểu thư đi cùng Nghiêm ma ma tới Cẩm Tú đường, Nghiêm ma ma lại vừa đến phòng bếp dặn dò hầm thuốc dưỡng thai cho Ngô thị, Đại tiểu thư ở cùng một chỗ với bà ta tất nhiên phải biết chuyện mẹ mình có thai chứ, sao khi đến Cẩm Tú đường không hề thấy nàng ta tỏ ra quan tâm hoặc chúc mừng mẹ mình? Ngay cả mẹ đẻ cũng không để ý đến thì làm sao có thể là người chân thành hiếu thuận được?!
Nghĩ vậy mọi người đều khó nén cảm giác khinh thường nàng ta, họ nghĩ dù đã từng thấy những kẻ vô liêm sỉ, nhưng kiểu người mặt dày mày dạn không biết xấu hổ thế này, lại còn là cô nương chưa lấy chồng thế mà có thể bỏ qua sĩ diện dám ngang nhiên dụ dỗ đàn ông ngay trong viện nhà mình, đúng thật là kẻ đồi phong bại tục.