CHƯƠNG 89: SỨC QUAN SÁT CỦA TRÌNH THẾ KHANH
CHƯƠNG 89: SỨC QUAN SÁT CỦA TRÌNH THẾ KHANH
Cuối cùng, Tề Kha Hàn vẫn phải đính hôn với Cốc Thái Yên, đồng thời hai nhà còn quyết định một năm sau tổ chức hôn lễ.
Trên đường về nhà, Ân Thiên Thiên bảo Cảnh Liêm Uy ghé vào trung tâm mua sắm The Joy, bọn họ tuy đã mua đủ đồ nhưng phụ nữ luôn cảm thấy thiếu vài thứ lặt vặt, thế là bèn đi dạo một hồi, vừa hay có thể sang siêu thị bên cạnh để mua ít đồ ăn.
Ân Thiên Thiên vui vẻ lên kế hoạch, hoàn toàn không để ý tới Cảnh Liêm Uy đang đi theo bên cạnh.
Anh bất đắc dĩ nhìn cô, chẳng lẽ con nhóc này không tò mò chút nào sao? Đáng lẽ lúc này cô phải hỏi anh chuyện của Cảnh Lịch Dao chứ? Nhưng Ân Thiên Thiên không hỏi, anh cũng không chủ động đi kể.
Bọn họ dạo vài vòng trong trung tâm thương mại, mua một con gấu trúc Tarepanda khổng lồ rồi đi theo Cảnh Liêm Uy vào siêu thị.
Ở quầy bán rau củ, Ân Thiên Thiên vừa nói chuyện với Cảnh Liêm Uy vừa chọn đồ ăn, trông cô không khác gì cô vợ nhỏ mới cưới vậy, khóe miệng Cảnh Liêm Uy không khỏi nhếch lên.
“Thiên Thiên?” Bỗng có ai đó gọi tên cô, phá vỡ bầu không khí lãng mạn của hai người.
Vừa quay đầu lại, Ân Thiên Thiên liền sững người khi nhìn thấy Trình Thế Khanh đang đứng trước mặt mình.
Chẳng phải anh ấy nói không ở đây được lâu nữa sao? Sao giờ vẫn còn ở thành phố T thế này?
“Anh Thế Khanh, anh vẫn còn ở thành phố T sao lại không liên lạc với em?” Tay Ân Thiên Thiên đang cầm một cây bắp cải, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ hưng phấn, cô thật sự rất thích Trình Thế Khanh, “Anh ăn cơm chưa? Tới nhà em ăn cơm đi anh.”
Ngay khi nghe xong câu đầu tiên của Ân Thiên Thiên, sắc mặt Cảnh Liêm Uy đã đen như đít nồi, hết câu thứ hai, ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, nhưng đến câu cuối cùng, Cảnh Liêm Uy lập tức bật cười, trông anh vô cùng quyến rũ khiến mấy bà cô đang đi chợ xung quanh nhìn không chớp mắt, thầm cảm thán sao mà đẹp trai quá đi mất…
Chậc chậc, con rể nhà ai không biết, sao lại đẹp trai như thế?
Mà cô bé này trông cũng xinh xắn đấy nhỉ, hai người đúng là đẹp đôi.
Ồ, còn có một cậu chàng cũng khá điển trai, dù cô bé này chọn ai cũng lời to rồi…
Những bà cô xung quanh xầm xì bàn tán khiến Ân Thiên Thiên ngại ngùng đỏ mặt, mặt Cảnh Liêm Uy vẫn lạnh tanh, chỉ có Trình Thế Khanh cười rạng rỡ, anh ấy liếc sang Cảnh Liêm Uy rồi khẽ đáp, “Cũng được, em kết hôn anh không tới tham gia được, giờ đến thăm nhà em cũng được nè.”
Ân Thiên Thiên nhanh chóng chọn thực phẩm để vào xe đẩy của Cảnh Liêm Uy, sau đó tới quầy trái cây mua một ít trái cây, xong xuôi ba người mới lên xe về Hải Diểu Thành.
Ân Thiên Thiên đi đằng trước nghe điện thoại của Đào Ninh, hai người đàn ông đi sau mỗi người xách một túi đồ khẽ giọng nói chuyện.
“Cậu ba nhà họ Cảnh sẽ không phiền khi tôi đến nhà cậu ăn cơm chứ?” Trình Thế Khanh nở nụ cười đẹp trai, miệng liến thoắng không ngớt.
Cảnh Liêm Uy liếc nhìn anh ấy, sau đó cũng cười lịch sự đáp lại, “Làm gì có chuyện đó, Thiên Thiên luôn coi anh là anh ruột, tất nhiên cũng là người trong nhà rồi, đâu có phiền hà gì chứ?”
Trình Thế Khanh vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ánh mắt dịu dàng kia hơi hơi nheo lại.
“Lúc Thiên Thiên năm tuổi, hè nào em ấy cũng về quê chơi, khi đó mẹ tôi còn đang dưỡng bệnh, tính ra tôi và em ấy đã quen biết nhau mười tám năm rồi…” Trình Thế Khanh vờ như lơ đãng nói một câu, sau đó thì thầm với Cảnh Liêm Uy, “Đúng rồi, hai người biết nhau thế nào đấy? Sao đột nhiên lại quyết định kết hôn thế?”
Đôi mắt quyến rũ của Cảnh Liêm Uy hơi híp lại, đôi môi mỏng cong lên chỉ đáp lại một câu duy nhất, “Có những lúc duyên số tới rồi thì thời gian cũng không thể nào ngăn cản được.”
Nụ cười trên môi Trình Thế Khanh cứng lại.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Nói chuyện điện thoại với Đào Ninh xong, Ân Thiên Thiên chạy lại khoác tay Cảnh Liêm Uy, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Trình Thế Khanh, trông cô vô cùng xinh xắn, “Hai người cũng thân thiết thế này cơ à, sao em không biết nhỉ?”
Trình Thế Khanh và Cảnh Liêm Uy chỉ cười không nói.
Tại khu Hải Diểu Thành.
Hôm này cũng là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy tới căn nhà mới này, may mà trước đó đã bày trí xong xuôi. Sáng nay Cảnh Liêm Uy cũng đã bảo Thừa Phó Lân chuyển hết đồ đạc lặt vặt như quần áo sang đây trước nên giờ nói về nhà cũng không quá lắm.
Ân Thiên Thiên xách đồ ăn vào trong nhà bếp, sau đó để hai người đàn ông trong phòng khách tùy ý nói chuyện.
Sau khi cắt xong rau củ, Ân Thiên Thiên bèn quay ra định xử lý thịt bò và thịt sườn, bỗng cô nhìn thấy Trình Thế Khanh bước vào, “Thiên Thiên, có gì cần anh giúp không?”
Ân Thiên Thiên quay đầu mỉm cười, sau đó vừa luôn tay bận rộn vừa từ chối, “Anh là khách mà, sao có thể để anh giúp được chứ, lát nữa nhờ anh ăn nhiều một chút là được rồi, anh cứ đi nói chuyện với Cảnh Liêm Uy đi.”
Trình Thế Khanh nghe thế cũng không hỏi nữa, quay người đi ra, Cảnh Liêm Uy vừa từ cầu thang bước xuống liền nhìn thấy Trình Thế Khanh đang dựa cửa hỏi Ân Thiên Thiên, đôi mắt anh híp lại.
Phòng bếp được Ân Thiên Thiên bố trí theo kiểu mở, có thể nhìn thấy cả phòng ăn. Còn phòng ngủ, phòng làm việc, phòng ngủ cho khách đều nằm trên sàn cao hơn, từ sàn trên đi xuống sẽ đi ngang qua phòng ăn, sau đó mới tới phòng khách, như vậy tầm nhìn hoàn toàn không bị ngăn trở, đồng thời có thể ngăn cách với phòng khách mà không bị ảnh hưởng gì.
“Có muốn uống vài ly rượu không?” Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh, tùy ý lấy một chai rượu vang trên tủ rượu rồi giơ lên hỏi Trình Thế Khanh, nhưng hỏi thì hỏi thế, tay anh lại mở chai rượu ra, không cho Trình Thế Khanh cơ hội từ chối nào, Ân Thiên Thiên tiện tay đưa ba ly rượu cho anh.
Cảnh Liêm Uy thấy ba ly rượu trong tay Ân Thiên Thiên thì hơi ngước mắt lên nhìn cô, Ân Thiên Thiên cười cười nịnh nọt, cô không phải trẻ vị thành niên, hơn nữa bây giờ còn đang ở nhà, sao không được uống chứ? Mà dù sao cô chỉ muốn nhấp môi cho có vị thôi.
Trình Thế Khanh bước tới đón lấy ly rượu, hai người vừa uống vừa đi tới phòng khách, để lại một ly rượu không trên bàn, Ân Thiên Thiên bực bội bĩu môi cất ly đi.
Sao mấy người này giống nhau thế, có tí cũng chấp nhặt nữa!
Không để Cảnh Liêm Uy và Trình Thế Khanh đợi quá lâu, Ân Thiên Thiên nhanh chóng dọn cơm lên . Nhìn trên bàn bày đầy món ngon, trong lòng Cảnh Liêm Uy dâng lên một cảm giác kiêu ngạo kỳ lạ.
Ân Thiên Thiên không làm những món quá phức tạp, cô chỉ làm năm món ăn thêm một món canh, cô cũng sợ hai người đàn ông này ăn quá nhiều, chừng này sẽ không đủ ăn.Cả bàn bày đầy món ăn tươi ngon như sườn chua ngọt, bò cắt miếng ướp thì là, rau xào, sốt khoai tây cà, gỏi sứa, và canh táo đỏ với màu sắc vô cùng bắt mắt, mùi đồ ăn thơm nức mũi…
Hai người đàn ông ngồi vào bàn, thấy Ân Thiên Thiên bận rộn gắp đồ ăn, múc canh, bới cơm, bỗng nhiên cả hai người đều có cảm giác ấm áp đến lạ.
Trình Thế Khanh nhìn Ân Thiên Thiên với ánh mắt dịu dàng yêu thương, anh ấy lớn hơn Thiên Thiên bảy tuổi, bằng tuổi với Ân Thiên Tuấn. Từ khi Ân Thiên Thiên năm tuổi, anh đã luôn dõi theo nhìn cô trưởng thành. Lúc nhỏ, Ân Thiên Thiên chỉ thích ăn, trông cô như chưa bao giờ được ăn no ở nhà họ Ân vậy, nhưng bây giờ thấy cô đã có thể tự làm ra một bàn đầy đồ ăn trong nháy mắt, Trình Thế Khanh lại cảm thấy anh ấy đã bỏ lỡ rất nhiều thứ…
Cảnh Liêm Uy không có cảm giác phức tạp như Trình Thế Khanh, cảm nhận của anh rất đơn giản. Từ khi kết hôn với Ân Thiên Thiên, anh rất thích về nhà ăn cơm, dù là ở khách sạn Nocturne, Ân Thiên Thiên cũng sẽ mượn nhà bếp để làm vài món đơn giản cho anh. Trong mắt Cảnh Liêm Uy, bữa ăn hôm nay cô làm với tư cách vợ của anh, tất nhiên anh sẽ vì thế mà kiêu ngạo rồi.
Ba người vừa nói vừa cười trên bàn ăn, dường như vướng mắc kỳ lạ giữa Cảnh Liêm Uy và Trình Thế Khanh cũng đã biến mất trong khoảnh khắc này, Ân Thiên Thiên thầm thở phào một hơi.
Nói thật, cô vẫn tưởng Cảnh Liêm Uy đang giận cô. Dù sao thì Trình Thế Khanh cũng thích cô, đây là điều mà cả ba người họ đều biết. Mặc dù lần trước Trình Thế Khanh đã nói những lời đó, nhưng cô rất vui vì hôm nay gặp lại anh vẫn biểu hiện như trước đây. Hơn nữa, dường như bây giờ Cảnh Liêm Uy cũng không để ý chuyện này, điều này khiến cô lại càng vui hơn nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Ân Thiên Thiên gọt một đĩa trái cây đem ra, hai người đàn ông không biết đang nói chuyện gì mà rất hợp nhau. Mãi tới tối muộn, Trình Thế Khanh mới chào tạm biệt để về nhà, Ân Thiên Thiên lại đang nghe điện thoại công ty gọi tới nên không thể ra ngoài tiễn, vì thế cô cũng không biết Cảnh Liêm Uy và Trình Thế Khanh đang nói chuyện gì.
Trước cửa nhà, Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt Trình Thế Khanh, khẽ giọng nói, “Anh có định đến dự tiệc đính hôn của nhà họ Tề và nhà họ Cốc không?”
Trình Thế Khanh nhìn vào trong nhà, dường như đang kiểm tra Ân Thiên Thiên có nghe thấy hay không.
“Hôm đó tôi phải bay đến Pháp.” Trình Thế Khanh nhỏ giọng đáp, sau đó anh ấy quay người đi ra ngoài cửa, “Vì thế không đi được.”
Cảnh Liêm Uy im lặng nhìn thẳng vào mắt anh ấy một lúc lâu, Trình Thế Khanh cũng không sốt ruột, anh ấy chỉ lặng lẽ đứng một bên chờ đợi.
“Trình Thế Khanh, bỏ lỡ người nào rồi thì thôi, đừng tự dồn bản thân và cả người khác vào thế khó xử như vậy.” Dứt lời, Cảnh Liêm Uy mới tạm biệt Trình Thế Khanh, anh đã nói hết lời rồi, giờ phải xem Trình Thế Khanh có nghe hay không mà thôi.
Đứng ở bên ngoài, Trình Thế Khanh nở một nụ cười, ánh mắt anh ấy sâu thẳm.
Đúng là bây giờ anh ấy không thể làm bất cứ điều gì, nhưng không có nghĩa sau này cũng thế.
Anh ấy là một cảnh sát hình sự, giỏi nhất là quan sát, rõ ràng căn nhà này hôm nay vừa mới bày trí xong, sau đó được người ta khử sạch mùi, đồ đạc trong nhà gần như còn mới nguyên, ngay cả đồ dùng thường ngày cũng vừa mới dọn tới, tất cả mọi thứ đều mới tinh, nhưng cũng rất dễ đổ vỡ...
Đột nhiên Trình Thế Khanh muốn hỏi Cảnh Liêm Uy một câu...
Cảnh Liêm Uy, cậu đoán xem, Thiên Thiên sẽ ở bên cậu mãi mãi sao?
Đêm, lần đầu tiên Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cùng nằm trong căn phòng mới .
Cảnh Liêm Uy vòng tay ôm lấy eo Ân Thiên Thiên, sau đó khẽ kéo cô vào lòng mình. Anh bỗng nhiên phát hiện, dường như đêm nào anh cũng ngủ với tư thế này, thậm chí nó dần dần đã trở thành một thói quen của anh.
“Thiên Thiên, em không tò mò người trong lòng của chị gái anh là ai sao?” Đột nhiên anh rất muốn kể với cô chuyện này.
Ân Thiên Thiên lại không hứng thú cho lắm, hôm nay cô thật sự đã quá mệt rồi, giờ vừa chạm lưng xuống giường là mắt cô đã díp lại, không mở lên nổi, sao có thể chú ý tới lời Cảnh Liêm Uy đang nói.
Một lúc sau vẫn chưa nghe cô đáp lời, Cảnh Liêm Uy cúi đầu xuống liền thấy Ân Thiên Thiên đã ngủ rồi, anh không khỏi thở dài, Cảnh Liêm Uy cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, một tiếng “Ngủ ngon” khe khẽ mà lại dịu dàng vang lên trong tổ ấm của một gia đình nho nhỏ mới được tạo dựng.