CHƯƠNG 631: ĐỪNG AI MUỐN SỐNG DỄ CHỊU
CHƯƠNG 631: ĐỪNG AI MUỐN SỐNG DỄ CHỊU
Trong bệnh viện Nam Tự, Liên Mẫn vừa nhặt được cái mạng về, cũng may vẫn giữ được đứa nhỏ. Lợi dụng lúc y tá vừa đi ra ngoài, đôi mắt vốn nhắm lại của cô ta đột nhiên mở ra, tay rũ xuống bên giường không nhịn được nắm chặt khăn trải giường.
Làm sao đây, làm sao đây…
Cô ta biết Thừa Phó Lân đã liên lạc với Kha Tiềm và Ân Tinh, bây giờ nói không chừng bọn họ sắp đến rồi!
Cô ta nên làm gì đây?
Đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, cho dù lúc này đang nằm trên giường cô ta cũng không nhịn được căng thẳng, nghe tiếng đi lại dưới lầu, cuối cùng cô ta bất chấp thân thể yếu ớt của mình xoay người ngồi dậy, bên ngoài không có ai trông coi cả. Với nhà họ Cảnh hoặc Đổng Khánh, cô ta bây giờ chỉ là đồ bỏ đi, hoàn toàn không có chút giá trị lợi dụng nào!
Bọn họ sẽ không tốn thêm sức lực với cô ta nữa!
Liên Mẫn ngồi bên giường cố gắng nuốt nước miếng, hai chân nhẹ nhàng cảm nhận được sự đau đớn vẫn chưa ổn định trong bụng mình, khuôn mặt yếu ớt không chút sức lực, đầu óc vô cùng rối loạn.
Khoảng cách giữa khoa ngoại và khoa phụ sản không xa cũng không gần, nhưng sau khi người mang thai gây ồn ào trong bệnh viện rồi đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện lần nữa như cô ta gần như chẳng mấy chốc đã đồn ra cô ta từng làm việc ở bệnh viện!
--- Đó là bác sĩ Liên à? Không phải cô ta vẫn chưa kết hôn ư? Sao lại mang thai rồi?
--- Xã hội bây giờ có bao nhiêu người ăn cơm trước kẻng chứ, ngạc nhiên cái gì.
--- Mọi người nói xem bác sĩ Liên mang thai con của ai thế?
--- Nghe nói cô ta thích bác sĩ Cảnh, nhưng lại ở bên bác sĩ Điền, cũng không biết cô ta mang thai con của ai nữa…
…
Chưa bước ra khỏi phòng bệnh, Liên Mẫn đã nghe thấy tiếng bàn tán không chút kiêng dè của mấy y tá, vẻ châm chọc trên mặt những người đó đâm mạnh vào lòng cô ta đến đau đớn, hô hấp cũng trở nên khó khăn!
Cảnh Liêm Uy!
Đổng Khánh!
Kha Tiềm!
Cuộc đời của cô ta cứ thế bị huỷ hoại trong tay ba người đàn ông này, hỏi sao cô ta có thể nuốt xuống cơn giận này đây?
Liên Mẫn cắn chặt đôi môi mình, hơi nghiêng đầu, cô ta có thể thấy y tá hoặc bác sĩ lui tới bên ngoài thường nhìn về phía phòng bệnh của mình với ánh mắt khinh thường!
Đầu ngón tay bén nhọn đâm vào trong thịt, bầu không khí tràn đầy mùi máu tươi!
Nếu cô ta sống không dễ chịu, vậy cô ta cũng sẽ không để những người khác sống dễ chịu!
Liên Mẫn xoay người đi vào trong toilet, buông tóc xuống, thay quần áo cho mình, trong đôi mắt đều là sự căm thù sâu sắc, cầm theo điện thoại cúi đầu vừa đi vừa nói chuyện nghĩ mọi cách rời khỏi đây.
Cuộc điện thoại đầu tiên, Liên Mẫn gọi cho Ân Thiên Thiên, chỉ nói một câu: “Ân Thiên Thiên, tôi đi theo bên cạnh Cảnh Liêm Uy lâu như vậy, cô có biết chúng tôi đã xảy ra chuyện gì không? Tôi cho cô biết nhé, tôi mang thai rồi, là con của Cảnh Liêm Uy đấy!”
Dứt lời đã không chút do dự cúp máy, cuộc gọi thứ hai là gọi cho Ân Tinh: “Ân Tinh, biết vì sao bây giờ tôi còn muốn đi theo Kha Tiềm không? Vì cô là người nhà của Ân Thiên Thiên, chỉ cần là của cô ta, tôi đều muốn huỷ diệt.”
Ân Tinh đang thét chói tai trong điện thoại, cố hết sức chửi rủa, nhưng Liên Mẫn không hề để tâm, cuộc điện thoại cuối cùng là gọi cho Kha Tiềm nói: “Kha Tiềm, tôi biết anh hận tôi, nhưng tôi muốn cho anh biết, chuyện năm đó là tôi bị Ân Tinh ép. Nếu không phải cô ta cứ diễu võ giương oai trước mặt tôi, nếu không phải cô ta nói trước mặt tôi nên làm thế nào thế nào, tôi hoàn toàn sẽ không như vậy…”
Gọi xong ba cuộc điện thoại, Liên Mẫn cũng thuận lợi đi ra khỏi bệnh viện, khoảnh khắc bước ra khỏi cổng lớn của bệnh viện, cô ta xoay người nhìn thoáng qua toà nhà uy nghiêm phía sau, khoé miệng tràn đầy ý cười, điện thoại trong tay cứ thế bị cô ta nhẫn tâm ném vào thùng rác ở một bên!
Nếu cuộc sống của cô ta đã định sẵn không thể trở nên tốt đẹp, vậy trong khoảng thời gian cuối cùng, cô ta sẽ cùng dẫn tất cả mọi người xoay vòng vòng!
Trong Nhã Uyển, Ân Thiên Thiên đột nhiên nhận được điện thoại của Liên Mẫn lập tức ngơ ngác, sắc mặt hơi tái nhợt, người vô thức run rẩy, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào khiến đầu óc ngừng suy nghĩ linh tinh.
Phụ nữ, chính là một sinh vật cảm tính như vậy đấy.
Liên Mẫn nói không nhiều, nhưng chỉ vì cô ta nói không nhiều, cho nên mới khiến Ân Thiên Thiên bắt đầu suy nghĩ đến nhiều thứ…
Cô ta đi theo bên cạnh Cảnh Liêm Uy bao lâu? Cô ta mang thai bao lâu? Xảy ra chuyện lúc nào? Vì sao lại chọn nói với cô lúc này? Tất cả mọi chuyện đều bao phủ khắp cảm xúc của Ân Thiên Thiên…
Cô ngã ngồi trên sofa, lúc Điền Vinh đi tới nhìn thấy sắc mặt của Ân Thiên Thiên cũng hoảng sợ, vội vàng cẩn thận kiểm tra cho cô. Khi còn chưa kiểm tra ra vấn đề gì, Ân Thiên Thiên lại đột nhiên hỏi: “Điền Vinh, Cảnh Liêm Uy xin nghỉ bao lâu rồi?”
Điền Vinh ngạc nhiên nâng mắt nhìn cô, hoàn toàn không hiểu ý trong lời nói này, chỉ trả lời đúng sự thật: “Chừng ba tháng rồi.”
Ba tháng rồi!
Đúng vậy, nếu Liên Mẫn thật sự mang thai, lúc này cũng nên biết!
Trong lòng điên cuồng kháng cự lại lời nói của Liên Mẫn, nhưng người phụ nữ đang mang thai sao có thể đủ lý trí như vậy được? Thật ra Ân Thiên Thiên hoàn toàn không tin lời của Liên Mẫn, nhưng chỉ không nhịn được muốn suy nghĩ, muốn tìm tòi! Thậm chí không nhịn được gọi cho Thừa Phó Lân, muốn nói chuyện với Cảnh Liêm Uy…
Cô biết, tất cả mọi người của nhà ngoại ở biệt thự Nam Sơn bên kia đều bị đưa ra ngoài rồi, bây giờ cô đã có thể gọi thẳng cho Cảnh Liêm Uy, nhưng cô vẫn chỉ có thể liên lạc với anh qua Thừa Phó Lân, đáng buồn nhất là Thừa Phó Lân nghe cô muốn gặp Cảnh Liêm Uy chỉ nói một câu: “Mợ ba, bây giờ cậu ba không tiện nghe máy, lát nữa tôi sẽ kêu cậu ba gọi lại cho mợ sau.”
Dứt lời, chuyện này đột nhiên bị gác lại như thế!
Ân Thiên Thiên nằm ngửa trên sofa, trong lòng cực kỳ rối ren, dù bất cứ người phụ nữ nào trên thế giới này nghe thấy lời như vậy cũng không thể thờ ơ, không thể thật sự không nghĩ gì được, cô tin tưởng Cảnh Liêm Uy, nhưng cũng phải để Cảnh Liêm Uy nói một câu khiến cô hoàn toàn yên tâm…
Nhưng trái tim còn chưa bình tĩnh lại, trong Nhã Uyển đã nghênh đón một trận hỗn chiến!
“Ân Thiên Thiên, cô lăn ra đây cho tôi! Cái đồ tai hoạ này, cuối cùng cô còn muốn âm hồn không tan bên cạnh tôi bao lâu mới cam lòng hả!” Ngoài cổng Nhã Uyển, giọng nói quen thuộc của Ân Tinh vang vọng trên núi Nam, mùa đông rét lạnh cũng không che đi được sự chán ghét và tức giận trong lời nói của cô ta: “Ân Thiên Thiên, lăn ra đây! Đừng có trốn tránh mãi, có bản lĩnh thì cô ra đây, để tôi xem thử cuối cùng cô là cái thứ tai hoạ gì!”
Má Dương và Điền Vinh nghe thấy giọng nói này cũng không nhịn được đưa mắt nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên.
Nói thế nào người bên ngoài cũng là người một nhà với Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên nhíu mày, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cuộc điện thoại của Liên Mẫn đã nghe thấy Ân Tinh la lối om sòm bên ngoài, tâm trạng lập tức hoàn toàn sa sút, cả người đều tràn đầy cảm giác không vui!
Cô đứng lên, vỗ bụng mình rồi bước ra ngoài, má Dương vội lấy khăn quàng cổ đến quấn chặt cổ cô, sợ thân thể suy yếu của cô bây giờ lại xảy ra chuyện gì, Điền Vinh cũng theo sát bên cạnh không rời một tấc.
Tiếng tăm của Ân Tinh, cho dù là người đàn ông ngoan ngoãn như anh ta cũng từng nghe nói tới… nét bút hỏng của nhà họ Ân thành phố T.
“Ân Thiên Thiên, lăn ra đây! Con mẹ nó cô đừng có giả làm rùa rụt cổ! Lăn ra đây!” Ân Tinh vừa kêu gào vừa nâng chân đá lên cổng sắt của Nhã Uyển, giọng nói vang vọng, bảo vệ đứng chặn cô ta ở bên cạnh cũng không nhịn được nhíu mày: “Ân Thiên Thiên lăn ra đây nói rõ ràng cho tôi, cuối cùng khi nào cô mới chịu rời khỏi nhà họ Ân, cái đồ báo ứng này!”
Ân Thiên Thiên bước từng bước trên đường nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ đi tới, khoác áo choàng màu hồng nhạt, mày nhíu chặt, rõ ràng tâm trạng không tốt, khi đến chỗ cách Ân Tinh mấy mét mới dừng lại, nâng mắt không vui nhìn cô ta nói: “Ân Tinh, cô lại phát điên cái gì vậy? Hôm nay quên uống thuốc rồi hả?”
Vừa lên tiếng, Ân Thiên Thiên đã bày tỏ sự chán ghét và bất mãn của mình.
Bây giờ, cô thật sự không có tâm trạng dễ chịu để đối mặt với Ân Tinh!
“Ha hả…” Thấy Ân Thiên Thiên xuất hiện trước mặt mình, Ân Tinh đứng tại chỗ không nhịn được cười lạnh, lùi về sau hai bước rồi đột nhiên bước nhanh đá mạnh lên cổng sắt trước mặt, hét to: “Ân Thiên Thiên, có bản lĩnh thì cô mở cửa ra! Chúng ta nói chuyện đàng hoàng!”
Ân Thiên Thiên không hề chớp mắt, cứ đứng tại chỗ nhìn cô ta như thế, cười châm chọc: “Ân Tinh, cô cho rằng Ân Thiên Thiên tôi là đồ ngốc, sẽ mở cửa thả một con chó điên đi vào à!”
Dứt lời, Ân Thiên Thiên kiên định nhìn thẳng vào Ân Tinh ra lệnh: “Tất cả đều nghe kỹ cho tôi, nếu hôm nay ai thả Ân Tinh vào đây thì cứ đợi bị xử trí đi! Ân Thiên Thiên tôi nói một không hai!”
“Xử trí” này, cho dù là nhà họ Cảnh, nhà họ Đổng hay nhà họ Ân, đều không có ai trêu vào được.
Các bảo vệ canh giữ trước cửa lập tức đều bày thế trận chờ quân địch, đôi mắt không chút lơi lỏng nhìn Ân Tinh!
“Ân Thiên Thiên!” Ân Tinh xông lên, duỗi tay cào cửa, tức giận trừng cô, rống to: “Ân Thiên Thiên, cái đồ tai hoạ này, sao cô không chết sớm một chút chứ? Sáu năm trước đi rồi còn muốn trở về làm gì, người như cô nên chết nơi đất khách quê người, nên cô đơn một mình, mẹ cô là thứ làm gái nên cô cũng kế thừa cái nghề của bà ta phải không? Xem thử sau khi ở trở về đã khiến thành phố T rối loạn đến mức nào đi? Có phải Cảnh Liêm Uy, Đổng Khánh, và nhiều người chúng tôi không biết đều quỳ dưới váy cô rồi không?”
Ân Thiên Thiên chỉ nhếch môi nhìn chằm chằm cô ta, không thấy lạ gì về hành vi đột nhiên nổi điên của Ân Tinh, vào khoảnh khắc này, đầu óc rối loạn vì Liên Mẫn đột nhiên gọi điện thoại đến cũng thoải mái hơn!
Cô không tin Liên Mẫn, nhưng lại không ngăn được mình suy nghĩ lung tung!
Ân Thiên Thiên tiến lên một bước, chợt có hơi cảm ơn Ân Tinh, ít nhất đã giúp cô đỡ khó chịu không phải sao?
“Ân Thiên Thiên, tự cô xem thử mình đang làm chuyện gì? Ly hôn còn to bụng, tôi rất nghi ngờ cuối cùng đứa nhỏ trong bụng cô là của ai đấy, là của Cảnh Liêm Uy, hay là của Đổng Khánh? Có lẽ đều không phải nhỉ, nếu của Cảnh Liêm Uy, sao anh ta có thể ly hôn với cô, là của Đổng Khánh sao? Như vậy sao cô ly hôn lâu thế, anh ta lại không cưới cô, chẳng lẽ cũng không phải của anh ta à?” Nói xong, Ân Tinh đột nhiên ngẩng đầu cười ha hả, tuỳ tiện mà ngông cuồng, sau đó lại nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên rống to: “Ân Thiên Thiên, tôi cảnh cáo cô, sau này cách xa tôi một chút, nếu còn dám đến gây hoạ cho tôi, tôi thật sự không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!”