Danh Gia Hào Môn

Chương 630: Chap-630




CHƯƠNG 630: TẠI SAO

CHƯƠNG 630: TẠI SAO

Cô ta vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn sang bên cạnh, cố gắng giành cơ hội sống sót từ bí mật của những kẻ nhà giàu.

Nhưng người như Cảnh Liêm Uy sao có thể cho người ta cơ hội như vậy được.

Cảnh Liêm Uy nhàn nhã ngồi trên xe lăn, nhìn Liên Mẫn nhưng không nói lời nào, trong mắt anh tràn đầy ý cười, nụ cười trên môi cũng nở rộ, sáng lạng. Anh yên tĩnh chờ đợi lời nói tiếp theo của cô ta.

Liên Mẫn đưa tay ra vuốt ve phần bụng dưới chưa nhô ra của cô ta, cả người cô ta không khỏi run lên nhưng vẫn kiên quyết nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Cảnh Liêm Uy, anh không thể, không thể đối xử với em như vậy! Nếu anh nói chuyện này ra Ân Tinh chắc chắn sẽ không bỏ qua, Ân Thiên Thiên đã mất một đứa em gái, mất đi một người than rồi, anh vẫn còn muốn cho cô ấy tiếp tục mất mát nữa sao? Người nhà họ Ân sẽ không tha thứ cho anh đâu, chắc chắn sẽ không đâu! "

Liên Mẫn hét to lên, lúc này cô ta đã sợ hãi đến mức hỗn loạn chỉ biết mở miệng nói: "Cảnh Liêm Uy, đứa nhỏ này sẽ không tồn tại trên đời. Em cũng sẽ không phá hỏng sự yên bình của nhà họ Ân. Nhà họ Ân hoàn toàn không cần phải hủy hoại người con gái khác nữa đúng không? Anh cũng biết rất rõ Ân Tinh là người như thế nào, cô ta sẽ không buông tay đâu...”

Rất nhiều lúc phụ nữ còn đáng sợ hơn cả đàn ông...

Bởi vì phụ nữ hiểu rõ phụ nữ khác, các cô đều là những sinh vật không nói lý lẽ.

"Có vẻ như cô vẫn nhớ rất rõ mọi chuyện đã từng xảy ra. Ngay cả nhà họ Ân cũng có thể đoán ra, quả nhiên cô thực sự là một người phụ nữ giỏi che giấu." Cảnh Liêm Uy khẽ nói, giọng điệu nhẹ nhàng của anh tựa như đang khen ngợi cô: "Chỉ là, chẳng lẽ cô không biết thật ra quan hệ của Ân Thiên Thiên và Ân Tinh hoàn toàn không tốt chút nào sao? "

“Không được, không được, tuyệt đối không được!” Liên Mẫn đột nhiên điên cuồng hét lên cô liên tục lùi lại phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: “Anh không thể để cho Ân Tinh biết được cũng không thể để cho Kha Tiềm biết, tôi sẽ chết, chắc chắn tôi sẽ chết mất. Không thể được, tuyệt đối không được! "

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Liên Mẫn, khóe miệng của Cảnh Liêm Uy vẫn mỉm cười.

Đối với những người như Liên Mẫn, anh hoàn toàn không có cảm giác thương tiếc, thậm chí theo anh thấy kết cục cuối cùng của Liên Mẫn bất kể như thế nào cũng đều là do cô ta tự tìm.

Thừa Phó Lân cầm điện thoại trong tay vẫn chưa gọi đi, lúc này anh ta nhịn không được khinh thường liếc nhìn Liên Mẫn nói: "Nói thật tôi chỉ cần nghĩ tới chuyện mấy năm nay lúc nào cũng xem cô như người phụ nữ vô cùng trong sáng, xinh đẹp thì tôi liền nghi ngờ có phải tôi bị mù rồi không? Không điều tra thì không biết, điều tra ra rồi mới khiến tôi giật mình. Lúc nhỏ cô, Ân Tinh và Kha Tiềm đều học cùng trường. Lúc đó nhà Kha Tiềm có quyền có thế, cô và Ân Tinh đều nhìn trúng anh ta nhưng Kha Tiềm hoàn toàn không để ý đến các người, nhưng mà cô lại bắt đầu bí mật loại trừ từng đối thủ của mình ..."

Nghĩ đến thông tin mình điều tra ra được cả người Thừa Phó Lân run lên.

"Ẩn nấp ròng rã hai năm, gài bẫy bạn học, còn vì yêu sinh hận mà tố cáo ba mẹ của Kha Tiềm. Cô đúng là một người phụ nữ không tầm thường mà..." Thừa Phó Lân bỗng nhiên nhìn Liên Mẫn hỏi một câu: "Tôi hỏi thật, thần kinh cô có vấn đề không?"

Thừa Phó Lân nói xong thì tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn Liên Mẫn.

Liên Mẫn bây giờ và Liên Mẫn trong lời kể của Thừa Phó Lân dường như là hai người khác nhau, nhưng sự thật chính là vậy.

Liên Mẫn ngây người nhìn Thừa Phó Lân nói không ra lời. Lúc đó cô ta còn quá trẻ, không biết, không hiểu gì cả, liền “ngây thơ” làm nhiều chuyện như vậy, đợi đến lúc bản thân hiểu ra thì đã không thể thay đổi được kết cục từ lâu.

"Chỉ là tôi không sao nghĩ tới cô gặp được Kha Tiềm ở thành phố T, đã vậy còn có tình một đêm với anh ta. Cô không sợ sau khi anh ta tỉnh dậy sẽ bóp cổ cô vì cô đã hại anh ta tan cửa nát nhà sao?" Thừa Phó Lân nhẹ nhàng hỏi. Trong những ngày Liên Mẫn còn “chập chững biết đi” này, cô ta đã “không cẩn thận” tháo phanh của một chiếc xe tả, sau đó trơ mắt nhìn chiếc xe kia xông tới nghiền ép anh họ và chị họ của Kha Tiềm. Từ đó Kha Tiềm thật sự trở thành “sao chổi.”

Nhìn Liên Mẫn, bỗng nhiên Thừa Phó Lân cảm thấy mình rất ngu ngốc.

Nếu Liên Mẫn hoàn mỹ như cô ta đã thể hiện ngay từ lúc đầu thì làm sao có thể không có ai ngoài Điền Vinh ngốc nghếch theo đuổi cô ta chứ? Thậm chí suốt năm năm cô ở bệnh viện Nam Tự cũng không hề có đánh giá tiêu cực nào?

Trên đời này không có người nào tuyệt đối hoàn mỹ, ai cũng có khuyết điểm, người càng hoàn mỹ sau lưng càng có những chuyện không thể cho ai biết...

Thừa Phó Lân nói xong, cũng không nhiều lời nữa, anh ta gọi luôn cho Kha Tiềm và Ân Tinh. Đúng như dự đoán của bọn họ, sau khi biết mọi chuyện của Liên Mẫn, Kha Tiềm và Ân Tinh chớp mắt xù lông, sau đó dồn dập chạy tới đây với tốc độ nhanh nhất.

Khoảnh khắc khi Thừa Phó Lân cúp điện thoại, Liên Mẫn đột nhiên ngã quỵ ngồi dưới đất, cả người như bị rút bỏ linh hồn.

Có một bác sĩ liếc nhìn Liên Mẫn, sau đó đột nhiên hét lên nói: "Cô ta...... Cô ta chảy máu, hình như là bị sẩy thai rồi..."

Bác sĩ kia vừa nói xong, người trong phòng đều đảo mắt nhìn cô ta thậm chí Liên Mẫn cũng định thần lại nhưng chỉ cúi gằm mặt nhìn vết máu đang không ngừng chảy ra dưới thân mình mà không có bất cứ phản ứng nào...

Đứa trẻ này đáng lẽ không nên sinh ra, nếu không phải đêm đó gặp được Kha Tiềm, sau khi uống thuốc bị ảo giác, cô ta đã không mang thai đứa trẻ này! Đáng lẽ ra nó đã không nên tồn tại từ lâu ...

Cảnh Liêm Uy hơi chau mày, dù gì Ân Thiên Thiên cũng đang mang thai nên bây giờ anh thực sự không muốn nhìn cảnh tượng này. Cảnh Liêm Uy phất tay, Thừa Phó Lân lập tức dặn dò vệ sĩ của nhà họ Cảnh đưa cô ta đến bệnh viện, mấy bác sĩ ở đây không có người nào tin được cả!

Sau khi Liên Mẫn rời đi, trong phòng vẫn còn có mùi máu tanh, bốn năm bác sĩ mặt như tro tàn đứng trước mặt Cảnh Liêm Uy.

Từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Uy không nói lời nào, lẳng lặng ngồi trên xe lăn chờ đợi, ngón trỏ mảnh khảnh của anh gõ vào mặt bàn, hết nhịp này đến nhịp khác chậm rãi nhưng cực kỳ có hiệu quả chấn động lòng người, khiến người khác không ngừng run sợ.

Cuối cùng không biết qua bao lâu, một bác sĩ trẻ tuổi rốt cuộc không nhịn được nữa, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, vừa khóc vừa cầu xin: "Cậu ba, cậu ba xin anh thả tôi đi. Trước đó tôi đã không đồng ý rồi. Tôi thật sự không đồng ý, thuốc kia sẽ hại chết anh đấy. Nhưng tôi thấp cổ bé họng bọn họ đều không nghe lời tôi, tôi không còn cách nào khác, tôi la bị bọn họ ép buộc, cậu ba ..."

Đã có một người sụp đổ tâm lý phòng thủ thì việc tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian.

Quả nhiên, có một thì nhanh chóng sẽ có hai.

Một bác sĩ khác run rẩy bước tới nói: "Cậu ba, tôi cũng là hết cách. Người nhà họ Đổng nắm được nhược điểm của tôi, nếu tôi không làm theo lời bọn họ thì người mẹ duy nhất của tôi sẽ không còn được gặp lại tôi nữa. Cậu ba ..."

"Cậu ba..."

"Cậu ba..."

Trong nháy mắt, căn phòng ngập tràn tiếng than vãn của bọn họ.

Cảnh Liêm Uy nhìn đám người hoặc quỳ hoặc đứng hoặc suy sụp, hoảng sợ trước mặt mình, đôi mắt phượng toát lên vẻ lạnh lẽo.

Sự bất đắc dĩ của bọn họ chính là để cho bọn họ khoác lên mình chiếc áo blouse trắng thiêng liêng kia đi hại người hết lần này đến lần khác dễ dàng như vậy. Hôm nay người này là anh, anh có năng lực có thể chống lại nếu là người khác thì sao? Có phải chỉ cần một mũi kim thì sẽ giải quyết hết mọi chuyện không?

Anh cũng không phải là người đàn ông nhân từ ngược lại vì anh là bác sĩ cho nên anh suy nghĩ rất thoáng về vấn đề sống chết, nhưng bây giờ anh đột nhiên có phần không thể chấp nhận nổi tình huống như thế này.

Bác sĩ Thương thấy tất cả thuộc hạ của mình đã tước vũ khí đầu hàng, anh ta quỳ xuống trước mặt Cảnh Liêm Uy. Từ trước tới giờ anh không bao giờ nghĩ rằng Cảnh Liêm Uy là kiểu người mà sau khi chuyện bọn họ muốn giết chết anh bị bại lộ anh sẽ còn mở lòng từ bi không tính toán với bọn họ.

"Cậu ba, tôi không đồng ý với kế hoạch này, nhưng tôi hoàn toàn không có tiếng nói trong nhà họ Đổng! Cậu ba..." Bác sĩ Thương vừa nói, đã bị cắt ngang.

Cảnh Liêm Uy hơi quay đầu nhìn Thừa Phó Lân nói: "Dặn dò xuống dưới có thể bắt đầu rồi."

“Cậu ba!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, các bác sĩ trước mặt đột nhiên hoảng sợ, thậm chí bác sĩ Thương còn quỳ xuống, lết tới bên chân Cảnh Liêm Uy, ôm lấy chân anh bắt đầu cầu xin: “Cậu ba, tôi sai rồi. Đúng, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin anh hãy tin tôi, tin tưởng tôi lần nữa được không? Tôi đã chữa khỏi bệnh cho bà cụ nhà họ Đổng. Bà ấy cũng bị bệnh thần kinh, nhưng tôi cũng đã trị khỏi cho bà ấy. Đúng vậy, tôi đã trị khỏi cho bà ấy. Anh hãy cho cơ hội lần nữa được không? Tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho anh được không? Tôi xin anh mà, cậu ba, tôi xin anh đấy!”

Bác sĩ Thương vừa nói xong tất cả bác sĩ còn lại cũng nhao nhao cầu xin.

Đừng nói trong tay Cảnh Liêm Uy có quá khứ đen tối của bọn họ, chỉ nói đến âm mưu giết người không thành hôm nay cũng khiến bọn họ đủ rồi. Người nhà họ Cảnh lại càng không dễ gì buông tha cho bọn họ đâu.

"Cậu ba, xin anh hãy cho chúng tôi cơ hội, xin anh đấy..."

"Cậu ba chúng tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho anh, xin anh hãy cho chúng tôi cơ hội..."

"Cậu ba, nếu không có chúng tôi bệnh của anh đúng là sẽ không thể trị được đâu..."

Có người nói đến điểm quan trọng, ngay lập tức những bác sĩ đang hấp hối này giống như nắm được phao cứu sinh cuối cùng, nhao nhao ngẩng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy. Anh không thương tiếc sinh mạng của bọn họ nhưng vẫn phải quý trọng mạng sống của mình đúng không?

“Cậu ba, chúng tôi chữa bệnh cho cậu, cậu cho chúng tôi con đường sống được không?” Bác sĩ Thương bàn điều kiện với Cảnh Liêm Uy, có chỗ dựa là bệnh của Cảnh Liêm Uy này, giờ phút này anh ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã có chỗ dựa lớn, ánh mắt sáng rực lên.

Cảnh Liêm Uy cụp mắt nhìn một đám người trước mặt, chỗ sâu nhất trong đôi mắt hiện lên ý cười lạnh nhạt.

Khi chân trái gác trên xe lăn của Liêm Cảnh Uy chạm đất những người trước mặt đã có linh cảm không tốt, giây tiếp theo Cảnh Liêm Uy đã nhổm người vươn tay ra nắm cổ áo của bác sĩ Thương nói: "Con người của tôi từ trước tới nay chỉ cho người ta cơ hội một lần. Nếu các người đã không sợ lời cảnh cáo của tôi vậy thì tôi dứt khoát ra tay thôi. Người đã từng phản bội một lần cả đời này tôi cũng không cần nữa. "

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy đưa tay đẩy bác sĩ Thương ra, sau đó từ trên xe lăn đứng thẳng dậy.

Khoảng khắc khi bóng dáng cao lớn kia đứng trước mặt tất cả mọi người thì trong lòng bọn họ đã cực kỳ hối hận.

Tất cả mọi người dồn dập không biết nên làm gì, làm thế nào, chỉ là cứ trơ mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đứng lên, duỗi tay ra, cứ thế sửa sang lại quần áo của mình, sau đó bước qua trước mặt bác sĩ Thương, sải bước đi ra ngoài...

Thân hình thẳng tắp, tinh thần tỉnh táo...

Người đàn ông như vậy nào giống dáng vẻ của kẻ yếu đuối bất tài, còn bị nhà họ Đổng chèn ép mà họ đã từng thấy trước đó chứ?

Sau khi Cảnh Liêm Uy rời đi, tất cả mọi người trong phòng đều thất thần ngồi rũ rượi dưới đất. Bác sĩ Thương nhìn theo hướng Cảnh Liêm Uy rời đi đột nhiên nghĩ tới, Cảnh Liêm Uy che giấu lâu như vậy là muốn làm gì?

Lần nay nhà họ Đổng bị qua mặt đùa bỡn như vậy là tại sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.