CHƯƠNG 619: NHÀ HỌ ĐỔNG NÀO?
CHƯƠNG 619: NHÀ HỌ ĐỔNG NÀO?
Trong thư phòng, Thừa Phó Lân vừa tiến vào đã không khỏi khoa chân múa tay.
Mẹ kiếp, bắt anh nhịn lâu như vậy, thậm chí lúc trước khi đứng trước mặt anh, mấy nhân viên y tế kia luôn mắt cao hơn đầu, hôm nay thấy họ chịu khổ như thế, trong lòng anh thật sự tốt đến mức không thể diễn tả được.
“Cậu ba, cuối cùng chúng ta cũng thở phào nhẹ nhõm rồi!” Thừa Phó Lân lắc lắc tập tài liệu trong tay, vô cùng vui vẻ nói: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta muốn làm gì thì làm, để tôi xem còn ai dám mách lẻo với nhà họ Đổng nữa.”
Cảnh Liêm Uy vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao trên khuôn mặt điển trai đó lại mang vẻ đau buồn, ngón cái tay trái không ngừng xoay tròn nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái.
Thừa Phó Lân thấy vậy thì nhất thời im lặng, không nói gì.
Đúng vậy, giờ bọn họ vẫn chưa khôi phục sự tự do muốn làm gì thì làm như thế, chỉ cần nhà họ Đổng cũng nắm được nhược điểm của mấy bác sĩ này, vậy thì bọn họ hoàn toàn không dám làm trái ý nhà họ Đổng, giống như bây giờ hai anh đang nắm nhược điểm của họ vậy, nên họ không dám xem thường hai anh một cách trắng trợn.
Thừa Phó Lân lặng lẽ đặt tài liệu lên bàn, rồi nhìn Cảnh Liêm Uy, sau nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được khẽ hỏi: “Cậu ba, anh có muốn đi thăm mợ ba không? Giờ chỉ có mình cô ấy nằm trong viện...”
Một mình cô ấy.
Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy nhất thời hiện lên vẻ áy náy và khó chịu.
Thừa Phó Lân vội ngậm miệng lại, không dám nói nữa, cuối cùng đành phải tự mình rời khỏi phòng.
Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên thư phòng chỉ có thể nhìn thấy một chút Nhã Uyển ở phía đối diện, thậm chí còn không nhìn thấy quá rõ, nhưng dù là thế, anh vẫn nhìn tòa kiến trúc không hề xanh kia, như đang nhớ nhung điều gì đó.
Một lúc sau, Cảnh Liêm Uy mới xoay người giải quyết một đống tài liệu trong khoảng thời gian này, anh khẽ nhíu mày, như thể có chuyện phiền muộn trong công việc, đợi đến khi sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, Thừa Phó Lân mới chạy vào đây lần nữa, anh ta thở hổn hển, thậm chí còn hơi hưng phấn kích động.
“Cậu ba...” Thừa Phó Lân vừa đóng cửa vừa khẽ gọi anh, rồi cầm điện thoại chạy tới đây, trên mặt còn hơi phấn khích: “Cậu ba...
Thừa Phó Lân khẽ mỉm cười, đưa điện thoại tới trước mặt Cảnh Liêm Uy xong, thì gãi đầu dứt khoát xoay người đi vào thư viện loại nhỏ bên cạnh, rồi nhàm chán lật sách, nhường lại không gian cho anh.
Cảnh Liêm Uy vừa dời mắt nhìn điện thoại, sắc mặt đã dịu lại ngay, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn ra niềm vui và vẻ dịu dàng hiện lên rất rõ trong đôi mắt phượng đó.
Điện thoại còn gọi bằng video, trên màn hình nho nhỏ hiện lên khuôn mặt người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh mỉm cười yếu ớt, khẽ gọi anh: “Ông xã.”
Hai chữ đơn giản này đã làm khóe miệng Cảnh Liêm Uy bất giác cong lên, bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên, nhìn cô rồi nói: “Em đã khỏe hơn chưa? Có khó chịu chỗ nào không?”
Trong điện thoại, nụ cười của Ân Thiên Thiên càng ngọt ngào hơn, cô còn cố ý tô son vì sợ sắc mặt của mình sẽ dọa anh, nên lúc này mới thấy sắc mặt cô không còn trắng bệch dọa người nữa, cô khẽ đáp: “Không có, cục cưng rất ngoan, không hề dằn vặt em.”
Nhất thời, cuộc gọi giữa hai người rơi vào im lặng, chỉ nhìn đối phương không nói gì.
“Em gọi cho anh thế này có ảnh hưởng anh không?” Ân Thiên Thiên khẽ hỏi, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng.
Nhưng lúc cô tỉnh dậy, nhìn thấy chiếc nhẫn nắm trong tay mình, trong lòng cô chỉ muốn gặp anh thôi.
Cảnh Liêm Uy lắc đầu rồi mới nói: “Không đâu, giờ người nhà họ Đổng không dám giám sát nghiêm khắc như thế nữa, chỉ là giờ anh vẫn chưa thể nắm giữ mấy công cụ truyền tin, nên...”
Ân Thiên Thiên khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình hiểu rồi, dù gì bên nhà họ Đổng cũng không phải hạng người dễ đối phó.
Mặc dù lúc cô tỉnh dậy nghe Đào Ninh nói, Cảnh Liêm Uy đập xe ông cụ Đổng, bệnh viện cỡ nhỏ cũng bị phá hủy một nửa, nhưng số một vẫn thuộc về số một, nếu nhà họ Cảnh hành động thêm nữa, có lẽ nhà họ Đổng sẽ chó cùng rứt giậu.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi lâu rồi mới luyến tiếc cúp máy, Cảnh Liêm Uy im lặng một lúc rồi mới kêu Thừa Phó Lân cầm điện thoại đi ra ngoài, giờ trong đầu anh đều là bóng dáng của Ân Thiên Thiên.
Thiên Thiên của anh còn có thể đợi anh bao lâu nữa chứ?
Trên đời này, việc nằm viện luôn cực kỳ nhàm chán, cho dù đó là bệnh viện Nam Tự.
Buổi tối, Ân Thiên Thiên ngồi một mình trong phòng bệnh đợi Ân Thiên Tuấn tới, cô dời mắt nhìn lên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cô nhớ Cảnh Liêm Uy sâu đậm thế này, cô khẽ thở dài, hình như tinh thần cũng không tốt cho lắm.
Đúng lúc này, bỗng có người gõ cửa phòng bệnh, Ân Thiên Thiên nhìn qua đó thì thấy Đổng Khánh đang yếu ớt đi vào.
Anh đứng dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, trên cổ tay còn lưu lại dấu vết tùy ý rút kim truyền dịch ra, vì anh quá lo lắng nên muốn vội vàng chạy tới đây, khi thấy Ân Thiên Thiên vẫn yên ổn ngồi trên giường, anh bỗng nở nụ cười.
Ân Thiên Thiên sửng sốt khi thấy Đổng Khánh đứng ngay cửa, cũng nghe thấy tiếng nói hoảng loạn của các nhân viên y tế bên ngoài.
“Cậu Đổng đâu, anh ấy đi đâu rồi?”
“Mọi người làm việc kiểu gì thế, ngay cả bệnh nhân đi đâu cũng không thấy không biết à?”
“Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, mấy người có bao nhiêu cái mạng cũng không đền nổi đâu.
...
Nhất thời thế giới trong ngoài phòng bệnh trở nên xa lạ như vậy, cho dù là đối với Ân Thiên Thiên hay Đổng Khánh.
Đổng Khánh vươn tay đóng cửa lại, rồi kéo lê cơ thể mệt mỏi tới đây, ngồi bên mép giường nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, một lúc sau mới khẽ nói: “Thiên Thiên, tớ không biết chuyện này...”
Ân Thiên Thiên nhìn Đổng Khánh, bỗng có một xúc động muốn khóc.
Cô thật sự không biết rằng, Đổng Khánh không hề hay biết chuyện cô chịu khổ trong nhà anh, nhưng cô không ngờ người đàn ông có thể làm bạn cả đời lúc trước, giờ lại từng bước kéo dài khoảng cách của hai người, còn một điều càng làm cô bất ngờ hơn là, việc đầu tiên khi anh tới gặp cô là giải thích với cô.
Cô phải làm thế nào với Đổng Khánh như này?
Ân Thiên Thiên cúi đầu, không nói gì, còn Đổng Khánh thì lặng lẽ ngắm nhìn cô, gần như không biết chán.
Mắt Đổng Khánh bỗng nhìn xuống phần bụng hơi nhô lên của Ân Thiên Thiên, khóe miệng cố gắng cười tươi hơn một chút rồi khẽ hỏi: “Tớ... có thể sờ thằng bé không?”
Ân Thiên Thiên ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Đổng Khánh, nhưng không thể nói ra lời từ chối, đành phải dời tay mình đi.
Lúc bàn tay ấm ấp khẽ vuốt ve bụng cô, rõ ràng người Ân Thiên Thiên hơi cứng ngắc một lát, nhưng cô nhanh chóng thả lỏng, luôn cúi đầu không nhìn muốn nhìn anh.
Đổng Khánh cứ thế đặt tay mình lên bụng Ân Thiên Thiên, nhưng ánh mắt lại bất giác di chuyển lên trên bụng cô, đến khi nhìn thấy cổ áo hơi hé mở của cô, chẳng phải trên sợi dây chuyền mảnh khảnh đó đang đeo nhẫn cưới của cô và Cảnh Liêm Uy ư?
Nhất thời, cảm giác này tới quá mãnh liệt và đột ngột, làm anh không khỏi đau lòng.
Mắt anh chứa đầy vẻ đau khổ, chẳng phải anh có làm bao nhiêu chuyện cũng không thay thế được vị trí của Cảnh Liêm Uy trong tim cô sao?
Anh biết lúc hai người ly hôn, thậm chí Ân Thiên Thiên còn trả lại nhẫn, nhưng giờ chiếc nhẫn này lại đeo trên cổ cô, điều này chứng tỏ chuyện gì chứ?
Cuống họng anh hơi thắt lại, lần đầu tiên Đổng Khánh nhìn thấy sự cấp bách toát ra từ trên người Ân Thiên Thiên.
Đổng Khánh thu tay về, cố gắng chống người đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa nói: “Tớ... không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, cậu đi ngủ sớm đi, như vậy sẽ tốt cho đứa bé.”
Từ đầu đến cuối, Ân Thiên Thiên không hề nói một câu, chỉ ngơ ngác nhìn anh đến rồi đi.
Lúc cửa phòng bệnh đóng lại lần nữa, Ân Thiên Thiên bỗng có cảm giác như trút được gánh nặng, vươn tay vuốt ve bụng mình nói: “Cục cưng à, con phải ngoan ngoãn ở bên mẹ, cùng đợi ba con quay về nhé.”
Trước cửa phòng bệnh, Đổng Khánh vẫn chưa rời đi, cuối cùng vành mắt cũng không nhịn được hơi ươn ướt.
Đêm khuya, trong một con hẻm nhỏ sau quán bar nào đó ở thành phố T.
Ân Tinh một đường liếc ngang liếc dọc đi tới đây, cuối cùng cũng tìm thấy người cô vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay, trong nháy mắt nhìn thấy Kha Tiềm, cô không nhịn được nhào tới, nhỏ giọng oán trách: “Kha Tiềm, sao anh có thể không liên lạc với người ta lâu như vậy, anh hư quá đi, có biết người ta lo cho anh lắm không?”
Kha Tiềm mất kiên nhẫn vươn tay ôm Ân Tinh, sau khi an ủi vỗ về cô một lát, mới kéo cô ra hỏi: “Đồ đâu? Em có mua được không?”
Ân Tinh khịt mũi, rồi lấy hai ống tiêm nhỏ trong túi xách đeo bên người ra, khi thấy thứ này, ánh mắt hai người đều lóe lên sự hưng phấn và kích động.
Kha Tiềm vươn tay nhéo mặt Ân Tinh, vui vẻ nói: “Quả nhiên Tiểu Tinh của chúng ta vẫn tốt nhất, sau này anh chắc chắn sẽ yêu thương em.”
Ân Tinh xấu hổ đỏ mặt, rồi mới vươn tay đưa cho Kha Tiềm một ống, mình một ống.
Hai người xoay người ôm nhau rời khỏi con hẻm, rồi tìm một nhà nghỉ đi vào, sau đó tự tiêm cho mình, trong nháy mắt hai người đều cảm thấy hưng phấn cực độ, gương mặt tràn đầy ‘cảm giác hạnh phúc’ mà trước giờ chưa từng có.
Giờ Kha Tiềm mang theo chút ảo giác si mê khi nhìn Ân Tinh, anh tiến lên ôm hôn cô ngay, rất nhanh hai người trẻ tuổi đã quấn quýt cùng nhau.
...
Sáng hôm sau, Ân Tinh bị lạnh làm cho tỉnh giấc, cơ sở vật chất trong nhà nghỉ vốn không tốt lắm, tối qua Kha Tiềm còn quấn hết chăn, để mình cô trần truồng trong đêm đông giá rét, trong lòng cô hơi khó chịu, nhưng vừa xoay đầu đã thấy dáng vẻ vô hại của Kha Tiềm, lửa giận trong lòng cô bỗng chốc tan biến ngay.
Sao cô có thể giận anh chứ?
Lúc trước khi biết sự tồn tại của anh, cô thật sự cho rằng Kha Tiềm là hoàng tử trong truyện cổ tích, giờ cô có được hoàng tử rồi, chẳng phải đây là một chuyện rất may mắn à? Đồng thời cô tin chắc rằng, chỉ cần cho anh chút vốn, anh sẽ xây dựng một vương quốc, một tòa lâu đài cho cô!
Nên cô nhất định phải cố gắng chiếm được tài sản nhà họ Ân.
Ân Tinh rúc vào lòng Kha Tiềm, cười rất mãn nguyện, tay còn bất giác khẽ vuốt ve bụng mình, tối qua hai người không dùng biện pháp phòng tránh, không biết giờ cô đã mang thai con anh chưa?
Trong lúc Ân Tinh đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại Kha Tiềm bỗng vang lên, anh tùy ý vươn tay cầm điện thoại lên nghe, rõ ràng giọng nói vẫn chưa tỉnh táo: “Ai đấy? Nhà họ Đổng ư? Nhà họ Đổng nào?”