Danh Gia Hào Môn

Chương 590: Chap-590




CHƯƠNG 590: CẢNH LIÊM UY, CHÚNG TA LY HÔN RỒI

CHƯƠNG 590: CẢNH LIÊM UY, CHÚNG TA LY HÔN RỒI

“Xin các anh, tránh ra đi...” Ân Thiên Thiên khóc lóc ngã ngồi xuống đất, dạo gần đây sức khỏe của cô vốn dĩ đã không khỏe, đoạn thời gian này lại bị kích thích như thế, bây giờ còn có thể đứng trước mặt mọi người cũng đã là một loại nghị lực, gần như chỉ cần không còn trụ cột tinh thần chống đỡ nữa sẽ lập tức ngã ngồi xuống đất, giống như bây giờ: “Xin các anh, tránh ra, để tôi gặp anh ấy, tôi chỉ muốn gặp anh ấy thôi mà...”

Đôi tay giấu dưới quần áo của Vi Gia Huệ đã siết chặt lại, ánh mắt vẫn lộ ra vẻ lạnh lẽo và chán ghét liên tục dặn dò: “Cản cô ta lại, ai dám tránh ra thì đừng mơ được làm việc ở nhà họ Cảnh nữa, cũng đừng mơ có thể sống yên ở thành phố T!”

Quản gia đứng bên cạnh xem cũng đỏ mắt quay đầu đi không dám nhìn tiếp, ông không thể hiểu nổi, sao nhà họ Đổng lại ép người quá đáng như vậy chứ? Ân Thiên Thiên cũng đã là vợ người ta rồi, làm như thế này không sợ bị người đời lên án sao? Vi Gia Huệ cũng là một người bị khó xử, nhưng mà bà đứng ở vị trí thế này cũng chỉ có thể đưa ra quyết định như vậy, cũng làm người ta rất khó chịu!

Ân Thiên Thiên khóc lóc cầu xin nhưng cuối cùng vẫn không thể làm bảo vệ cảm động tránh ra, đứng chắn trước mặt cô không hề nhúc nhích như một ngọn núi.

Ân Thiên Thiên ngồi bệt dưới đất khóc đến vô cùng đau lòng...

Cô thật sự, thật sự chỉ muốn đến nhìn anh...

Liên Mẫn vừa mới dọn dẹp đồ vật của cô rồi ra khỏi nhà thì lập tức nhìn thấy cảnh này, bật cười nhỏ giọng nói: “Úi, cô Ân bị làm sao thế này? Đến đây diễn khổ nhục kế à? Tôi thấy cô cũng nên tém tém chút đi, vì sợ cô đến quấy rầy nên chúng tôi mới phải dọn ra ngoài đó...”

Ân Thiên Tuấn đứng bên cạnh nhịn không được nắm chặt hai nắm đấm, tức giận nhìn Liên Mẫn, cuối cùng nhịn không được nói: “Các người nhất định muốn em ấy ngồi dưới đất thế này? Em ấy đang mang thai con của cậu ba các người đó, nếu đứa bé có vấn đề gì, cũng đừng trách nhà họ Ân không nói cho các người biết!”

Vừa nói xong, sắc mặt Vi Gia Huệ lập tức thay đổi, lập tức quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, trong mắt có chút nghi ngờ.

Mà lúc này Ân Thiên Thiên hoàn toàn không cảm nhận được tình hình ở xung quanh, ngay cả sự xuất hiện của Liên Mẫn cũng bị cô lờ đi, chỉ biết nhìn xuyên qua khe hở giữa các bảo vệ để nhìn người đàn ông ở phía sau, khóc vô cùng đau thương...

“Các cậu còn không biết tránh ra sao? Muốn chết à?” Đột nhiên quản gia lên tiếng, làm các bảo vệ nhanh chóng lùi sang một bên, giống như là quên mất lời đe dọa của Vi Gia Huệ vậy, tấm chắn giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cuối cùng cũng biến mất, quản gia lại đi nói với Liên Mẫn: “Mẫn, cô đi lên lầu xem sao cô chủ lâu như vậy còn chưa xuống nữa, cũng đừng làm trễ giờ chúng ta sang chỗ ông Mộ Dung, ông Mộ Dung đã nói, bệnh của cậu ba...”

Chỉ dùng một câu đã phá giải hết tất cả trở ngại, thậm chí còn thông báo nơi bọn họ chuẩn bị đi.

Vi Gia Huệ quay sang nhìn quản gia, nhưng quản gia làm như chưa nhìn thấy thứ gì, vội vàng gọi người vào nhà dọn dẹp đồ đạc, giống như tất cả mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn, vô cùng tự nhiên.

Đến khi toàn bộ thế giới đã không có gì cản trở họ nữa, Ân Thiên Thiên cứ ngồi bệt xuống đất nhìn Cảnh Liêm Uy ở cách đó không xa.

Trong mắt toàn là nước, nhưng Ân Thiên Thiên đột nhiên không khóc nữa, đôi mắt đã khóc đến sưng lên, nhưng vẫn cứ quật cường nhìn anh...

Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên, hơi nhíu mày, trong đôi mắt phượng toàn là đau lòng...

Cảnh Liêm Bình đẩy xe lăn đến trước mặt Ân Thiên Thiên rồi xoay người rời đi, Vi Gia Huệ nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra nhưng cũng im lặng không nói gì.

Cảnh Liêm Uy cúi người xuống, dùng bàn tay to lớn lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Ân Thiên Thiên, nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, sao em gầy đi rồi? Anh thích em béo một chút, có chút thịt, ôm mới ấm áp...”

Một câu này khiến nước mắt của Ân Thiên Thiên cuối cùng vẫn không nhịn được nữa mà tuôn ra như suối.

Cô vươn tay nắm chặt lấy bàn tay Cảnh Liêm Uy, lúc này Ân Thiên Thiên đã không đứng lên nổi nữa, chỉ có thể ngã ngồi bên chân anh, ngửa đầu nhìn anh, liên tục thở dốc, không nói nên lời.

Cảnh Liêm Uy vẫn luôn mỉm cười, nhưng vẫn nhịn không được chảy nước mắt, cố gắng khom lưng xuống đến gần cô hơn, dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, kiếp sau đừng gặp lại loại người như anh nữa, không có gì tốt cả...”

Ân Thiên Thiên điên cuồng lắc đầu tỏ ý từ chối, dùng sức nắm chặt lấy bàn tay anh, giống như chỉ cần làm như thế là có thể khắc sâu anh vào trong mạng sống của cô vậy...

Cảnh Liêm Uy rũ mắt, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Ân Thiên Thiên, nhỏ giọng hỏi: “Thiên Thiên, em có hận anh không?”

Lúc ngẩng đầu lên bốn mắt chạm phải nhau, Ân Thiên Thiên nhịn không được gật đầu, vô cùng kiên định mà gật đầu, sau đó nói: “Em hận anh, hận anh chết đi được, nhưng mà em cũng yêu anh, yêu anh đến mức không thở nổi nữa rồi...”

Đời này của cô, chuyện đúng đắn nhất cô từng làm chính là dẫn Cảnh Liêm Uy về nhà...

Từ đó về sau, tất cả chua ngọt đắng cay, cô đều vui vẻ chịu đựng...

Nghe Ân Thiên Thiên trả lời như thế, Cảnh Liêm Uy nhịn không được nở nụ cười, nước mắt trên má lại rơi xuống nhẫn của Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, chuyện may mắn nhất đời này của anh chính là đã đồng ý lời ‘cầu hôn’ của em ở trên phố lúc trước...”

May mắn của anh, sao có thể không phải là sự tồn tại của cô chứ?

Bởi vì Ân Thiên Thiên, anh mới trở nên giống Cảnh Liêm Uy hơn...

Nhìn tình huống trước mắt, cổ họng Vi Gia Huệ hơi nghẹn lại, nhưng cuối cùng vẫn phải nói: “Chuẩn bị nhanh lên, chúng ta phải đi rồi, đừng để người khác đợi lâu...”

Vừa ra lệnh xong, lập tức có bảo vệ bước lên định kéo Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy ra.

Thấy những người kia chuẩn bị lại gần, Ân Thiên Thiên càng khóc lớn hơn nữa, nắm chặt lấy tay Cảnh Liêm Uy không muốn buôn ra, Cảnh Liêm Bình và Ân Thiên Tuấn đứng bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước lên cản những người kia lại, không cho phép ai được đến gần họ, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng! Có khuynh hướng lập tức nhào vào đánh nhau ngay.

“Hai người này!” Vi Gia Huệ tức giận bước lên một bước nhìn hai người, rồi lại xoay người lớn tiếng nói với bảo vệ: “Lập tức dẫn cậu ba lên xe! Không được chậm thêm một giây một phút nào nữa!”

Vừa mới nói xong, Ân Thiên Thiên đột nhiên gượng người dậy, khóc lóc hôn lên môi Cảnh Liêm Uy...

Nụ hôn này, không hề triền miên, cũng chẳng lãng mạn, không có ngượng ngùng, cũng không có chút ngọt nào nào... chỉ có vô vàn đau đớn...

Chỉ là bốn cánh môi chạm vào nhau, hai người đều nếm được vị nước mắt và cả hương vị của tình yêu.

Ngay giây phút hôn lên, cuối cùng Ân Thiên Thiên vẫn đặt đơn ly hôn vào tay Cảnh Liêm Uy, sau khi nhìn thấy người xung quanh đã vượt qua sự cản trở của Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Bình rồi, nhỏ giọng nói: “Cảnh Liêm Uy, em trả tự do cho anh, em cho phép anh... rời khỏi em... cho nên, anh nhất định phải sống thật tốt... thật tốt...”

Hai bảo vệ đã đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, lúc định chạm vào cô, Ân Thiên Thiên nước mắt rơi như mưa nhìn Cảnh Liêm Uy, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Liêm Uy, chúng ta ly hôn rồi...”

Câu nói này, làm tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.

Bảo vệ vừa mới kéo Ân Thiên Thiên ra lập tức bị khiếp sợ buông lỏng tay, cô ngồi bệt dưới đất nhìn Cảnh Liêm Uy, rõ ràng khoảng cách ngắn như thế, ngắn đến mức cô chỉ cần đi về phía trước một bước là có thể chạm vào anh, nhưng mà bây giờ lại giống như cách xa trăm sông nghìn núi vậy, không bao giờ đến gần được.

- Cảnh Liêm Uy, chúng ta ly hôn rồi.

Một câu nói đơn giản, Cảnh Liêm Uy cầm đơn ly hôn, đột nhiên không biết nên khóc hay nên cười.

Nhìn người phụ nữ trước mặt anh, cuối cùng anh cũng ý thức được, anh đã mất cô rồi...

Ân Thiên Thiên ngồi dưới đất khóc nức nở, mở miệng định nói gì đó với Cảnh Liêm Uy, nhưng mà lại không thể nào phát ra âm thanh, tình hình khác thường như thế khiến Ân Thiên Tuấn vẫn luôn chú ý đến Ân Thiên Thiên lập tức bước qua ôm cô vào lòng...

“Thiên Thiên, Thiên Thiên, em làm sao vậy? Em nói gì với anh đi, nói gì đi...” Ân Thiên Tuấn ôm Ân Thiên Thiên vào lòng không ngừng hỏi thăm, nhưng mà mặc kệ anh nói nhiều đến cỡ nào, Ân Thiên Thiên cũng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Ân Thiên Thiên dựa vào lòng Ân Thiên Tuấn, vẫn cứ nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy, miệng vẫn luôn không ngừng nhúc nhích, nhưng mà làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh, Cảnh Liêm Uy ở đối diện cũng lần đầu tiên khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc...

Cảnh Liêm Uy nhìn cô, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong tay cũng vò chặt tờ đơn ly hôn!

- Thiên Thiên, em đang nói gì đó? Nói gì đó?

- Thiên Thiên, em mau nói thành tiếng đi, nhanh đi...

Người xung quanh vội vàng vây lại kêu gọi Ân Thiên Thiên mở miệng nói chuyện, nhưng mà Ân Thiên Thiên vẫn không thể nào nói thành lời, cứ luôn nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, không ngừng mấp máy môi.

Bọn họ không biết cô đang nói cái gì, nhưng mà Cảnh Liêm Uy lại biết.

Cô đang nói, Cảnh Liêm Uy, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh...

Cô nói câu “em yêu anh” vô số lần, nhưng mà không có lần nào có thể vang vọng ra ngoài.

Nhưng mà, anh hiểu...

“A!”

Đột nhiên, không biết là ai kêu lên, rồi tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc.

Một cô giúp việc vươn tay chỉ phần thân dưới của Ân Thiên Thiên: “Máu, chảy nhiều máu quá...”

Chỉ một câu nói, lập tức làm cho người ở nơi này đều hoảng loạn...

Ân Thiên Tuấn nhìn xuống thấy trên váy đã có máu thấm ra ngoài, trong không khí toàn là mùi tanh ngọt của máu tươi, Ân Thiên Tuấn gần như không hề do dự, nhanh chóng đứng dậy ôm Ân Thiên Thiên chạy về phía xe của anh, Cảnh Liêm Uy ngồi trên xe lăn chỉ có thể bất lực nhìn cô, nhìn máu của cô nhỏ từng giọt từng giọt, nhiễm đỏ cả con đường nhà họ Cảnh, đây là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy có cảm giác như thế, cảm giác như cả thế giới này đã sụp xuống rồi...

Vi Gia Huệ bước lên một bước, kinh ngạc nhìn máu tươi chảy xuống trên mặt đường.

Bà không ngờ, Ân Thiên Thiên thật sự mang thai...

Cảnh Liêm Uy vươn tay đưa đơn ly hôn cho Vi Gia Huệ, Cảnh Liêm Uy dùng giọng điệu vững vàng nói: “Con đã ly hôn, vậy có phải mẹ vẫn muốn ‘giam lỏng’ con mỗi ngày nữa không?”

Vi Gia Huệ mím môi cầm đơn ly hôn không nói tiếng nào.

Bây giờ ngày nào Cảnh Liêm Uy cũng đều phải uống thuốc, ngày hôm qua vì chuyện của Ân Thiên Thiên mà bị Vi Gia Huệ cho uống liều mạnh hơn, cơ thể mềm yếu không có sức, nếu không cũng sẽ không ngồi trên xe lăn, chỉ là nhìn thấy cảnh Ân Thiên Thiên đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Cảnh Liêm Uy đột nhiên cảm thấy anh ngồi không yên nữa rồi...

Anh muốn đến bên cạnh cô, muốn trông nom cô, muốn nhìn cô, muốn ở cùng cô, anh muốn mình và cô cùng nhau vượt qua đoạn thời gian mang thai vô cùng vui vẻ, cũng muốn cùng cô vào phòng sinh, nhưng mà bây giờ anh còn không lo nỗi cho thân mình, Vi Gia Huệ cũng sẽ không cho anh đi, bệnh tình của bản thân anh cũng không cho phép anh dễ dàng rời đi, thậm chí chờ đến khi tin ly hôn được truyền ra ngoài, nhà họ Đổng sẽ lập tức cho người bảo vệ Ân Thiên Thiên, đến lúc đó anh càng khó có cơ hội tiếp cận...

Đột nhiên, Cảnh Liêm Uy phát hiện, chỉ vì một tờ đơn, anh đã mất đi tư cách ở cạnh cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.