Danh Gia Hào Môn

Chương 587: Chap-587




CHƯƠNG 587: 'DỤNG TÂM' CỦA ANH

CHƯƠNG 587: 'DỤNG TÂM' CỦA ANH

Trong phòng sách, Ân Thiên Thiên đứng bên cạnh chăm chú nhìn luật sư La đi trước mặt mình, trong đầu vẫn còn lăn tăn lời anh vừa nói, vừa đi vào đã lo lắng hỏi: "Luật sư La, anh vừa nói vậy là có ý gì?"

Luật sư La hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, sau khi nhìn ra vẻ tiều tụy đã không còn xuất hiện trên người cô từ khi đi theo Cảnh Liêm Uy, anh không kìm được khẽ thở dài một hơi, quay đầu nhìn người nhà họ Ân đang cùng đi vào: "Các vị, ngại quá, tôi có thể nói chuyện riêng với mợ ba không?"

Anh vừa dứt lời, Ân Thiên Tuấn lập tức híp mắt nhìn anh. Khi Ân Thiên Tuấn còn chưa xác định được lời anh là thật hay giả, là anh trai, Ân Thiên Tuấn không muốn để Thiên Thiên ở một mình với anh, Ân Thiên Tuấn sợ cô chịu thiệt thòi.

Nhưng giờ đây Ân Thiên Thiên hoàn toàn không nhận ra sự lo lắng của anh trai, vội nói: "Ba, mẹ, anh, mọi người đi xuống trước chờ con đi, con nói chuyện với luật sư La một lát, rồi sẽ nhanh chóng đi ra."

Ân Thiên Thiên đã nói vậy, những người khác cũng không biết nói gì cho phải, đành dặn dò cô mấy câu rồi đi ra ngoài, nghe lời cô xuống phòng khách tầng dưới chờ đợi...

Luật sư La nhìn thấy mình bị hiểu lầm mà cảm thấy có chút dở khóc dở cười, dù anh có to gan cũng không dám có ý đồ gì với Ân Thiên Thiên đâu, vậy có nghĩa là muốn chết đấy.

Đợi sau khi mọi người đều ra ngoài, Ân Thiên Thiên vội vàng tiến lên truy hỏi Luật sư La: "Luật sư La, đúng là Liêm Uy bảo anh tới sao?" Tới tận lúc này, cô vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Luật sư La nhìn Ân Thiên Thiên rồi quay người lấy một văn kiện niêm phong từ trong túi tài liệu của mình ra, khẽ đặt mấy trang giấy thật mỏng lên mặt bàn, nhẹ nhàng nói: "Mợ ba, mợ hãy lấy bản thỏa thuận ly hôn mà trước kia cậu ba đã đưa mợ ra để cùng đối chiếu với tôi đi."

Luật sư La vừa dứt lời, sắc mặt Ân Thiên Thiên đã tái đi, cơ thể hơi lảo đảo một lúc lâu vẫn không hề nhúc nhích.

Nhìn cô như vậy, bản thân luật sư La cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng bản thỏa thuận ly hôn mà anh cầm trong tay rõ ràng như vậy, đồng thời cũng mang theo tình cảm sâu đậm như vậy, ban đầu khi anh biết được ý đồ của Cảnh Liêm Uy cũng không kìm được hết sức kinh ngạc, anh khẽ nói: "Mợ ba, cô định làm gì cũng phải đợi sau khi chúng ta làm xong chuyện này đã, được không? Đây cũng là dụng tâm trước kia của cậu ba..."

Dùng hai chữ 'Dụng tâm' để hình dung một bản thỏa thuận ly hôn, Ân Thiên Thiên không kìm được mà rơi lệ. Lúc này, trong mắt cô, dạng 'dụng tâm' này mới cực kỳ ngu ngốc làm sao. Anh luôn có ý định vứt bỏ cô, luôn muốn ly hôn với cô. Trái tim cô đau đớn vô cùng, cô cứ để nước mắt chảy ròng ròng không hề lau đi, đứng im không động đậy, hai nắm đấm siết chặt, thật lâu sau mới hít sâu một hơi nói: "Anh chờ tôi một chút."

Dứt lời, Ân Thiên Thiên quay người trở về phòng ngủ của mình lấy ra một bản thỏa thuận ly hôn đã được cất kỹ. Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa từng xem qua bản thỏa thuận ly hôn này, chỉ nhìn thấy chữ ký phóng khoáng của Cảnh Liêm Uy ở trên tiêu đề, những thứ còn lại có vẻ không có ý nghĩa gì với cô.

Sau khi lấy bản thỏa thuận ly hôn tới, Ân Thiên Thiên không chút do dự ném bản thỏa thuận như ném củ khoai lang bỏng tay cho luật sư La, cơ thể mảnh mai thì tựa ở cạnh cửa nghỉ ngơi.

Luật sư La cầm hai bản thỏa thuận trong tay, khẽ thở dài một cái liếc nhìn Ân Thiên Thiên dò hỏi: "Mợ ba, có phải từ trước đến nay mợ vẫn chưa từng nghiêm túc xem qua bản thỏa thuận này như cậu ba đã suy đoán hay không?"

"Bốn chữ thỏa thuận ly hôn lớn như vậy, chữ kỹ của Cảnh Liêm Uy còn phóng khoáng như vậy, anh nói cho tôi biết tôi còn cần xem cái gì nữa?" Ân Thiên Thiên khinh thường nói, lúc này cô chợt hơi oán hận người đàn ông đó, sự tức giận ngập tràn lồng ngực.

Tại sao anh có thể, tại sao anh có thể tuyệt tình như vậy chứ? Cô vừa rời khỏi nhà họ Cảnh thì luật sư La đã lập tức đến nhà họ Ân.

Cảnh Liêm Uy, nếu giờ đây anh mà đứng trước mặt cô, cô nhất định sẽ không hề do dự tát anh một cái thật mạnh, nhưng lần nào cô cũng chỉ có thể chôn giấu lửa giận thật sâu, không cho người khác biết.

Nghe được câu trả lời của Ân Thiên Thiên, luật sư La không kìm được nhếch miệng mỉm cười, khẽ nói: "Cậu ba đoán quả không sai."

Ân Thiên Thiên đang mờ mịt, không nghe được rõ lời luật sư La nói, nhưng hiện giờ cô cũng không thèm quan tâm anh nói gì, thậm chí còn xúc động đến mức muốn rời khỏi nơi này. Nếu lúc này luật sư La thật muốn cô ký tên thì cô cũng không biết rốt cuộc mình có nên ký hay không, nếu không ký, không bác sĩ nào nhà họ Đổng có thể tới nhà họ Cảnh, nhưng nếu ký rồi, có lẽ cả đời này cô và Cảnh Liêm Uy sẽ không thể gặp mặt nữa.

Chỉ cần vừa nghĩ tới khả năng đáng sợ đó, Ân Thiên Thiên gần như theo bản năng đánh trống lui quân, quay người đưa tay nắm tay cầm cửa, khẽ nói: "Luật sư La, xin lỗi anh, hiện tôi còn có việc thật không thể nói chuyện với anh, lần sau chúng ta..."

“Mợ ba, cậu ba làm lớn chuyện vì muốn mợ và đứa con tương lai có chỗ dựa vào, bao gồm nếu lần này cậu ấy may mắn khống chế được bệnh tình thì mợ cũng sẽ được chỉ định làm người giám hộ cho cậu ấy, dù có ly hôn hay không..." Lúc này, người từng trải như luật sư La dễ dàng nhận ra Ân Thiên Thiên đã chững lại, anh lập tức lời ít ý nhiều, khẽ nói: "Đồng thời, trừ bỏ tài sản nhà họ Cảnh, tất cả động sản, bất động sản, công trái và cổ phiếu đứng tên cậu ba đều chuyển sang tên mợ cũng như cô chủ Cảnh Nhan Hi, hoặc là... đứng tên đứa con còn chưa ra đời trong bụng mợ."

Luật sư La vừa dứt lời, nước mắt Ân Thiên Thiên đã rơi xuống như mưa, tay cầm nắm cửa rụt lại, cụp mắt nhìn bụng mình không nói gì cũng không hề quay người lại, cứ như vậy mà nghe Luật sư La nói.

Cô không tin, không tin Cảnh Liêm Uy sẽ chỉ sắp xếp như vậy, anh biết rõ ràng, cái cô muốn không phải tiền, không phải tuổi già không lo cơm áo.

Luật sư La đặt bản thỏa thuận ly hôn trong tay xuống, nhìn Ân Thiên Thiên, tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Mợ ba, nếu đứa bé trong bụng cô là con gái thì sẽ đặt tên là Cảnh Nhan Thiên, cùng tên với tên cô, nếu là con trai thì đặt là Cảnh Nhan Cẩm, bởi vì... cùng chữ 'Hi' của cô chủ hợp thành 'Cẩm Hi', đúng là tên của mẹ cậu ấy..."

Cảnh Nhan Thiên, Cảnh Nhan Cẩm... Ha ha, anh thật lợi hại, thậm chí ngay cả tên của con cũng đã đặt xong rồi, vậy giờ anh còn muốn làm gì nữa?

Cô không kìm được nước mắt giàn dụa, nghe những lời của luật sư La cô cảm giác như anh đang bàn giao hậu sự vậy.

"Sau đó..." Luật sư La cũng không kìm được trầm giọng, anh cũng chưa từng nghĩ cuối cùng hai người này lại lâm vào bước đường này, không khỏi khiến người ta thổn thức không thôi: " 'Nhà hàng Long Phượng' dưới tên cậu ba đã được sang tên cho mợ, ngoài ra còn những tài sản mợ chưa từng biết đến cũng được sang tên, đồng thời cậu ba nói..."

Nghĩ đến lời mà Cảnh Liêm Uy nói lúc đó, luật sư La cũng không kìm được hoảng sợ, nhìn Ân Thiên Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng chuyện đã tới mức này, làm sao cũng không dừng lại được nữa: "Nói..."

Lần đầu tiên, người đàn ông khẩu chiến quần hùng trên tòa án không thể thốt nên lời trước chuyện của Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, không phải anh không nói được, mà là lúc ấy ngay cả bản thân anh cũng chấn kinh trước tất cả suy đoán và sắp xếp của Cảnh Liêm Uy.

Một lúc lâu vẫn không nghe thấy lời của luật sư La, Ân Thiên Thiên không kìm được quay người liếc nhìn anh, trong đôi mắt chất chứa đau lòng và phẫn nộ. Cô muốn nghe, cô muốn nghe được tất cả sắp xếp của Cảnh Liêm Uy, cô muốn biết rốt cuộc người đàn ông đó có thể làm đến mức độ như thế nào.

"Anh ấy đã nói gì?" Ân Thiên Thiên khẽ hỏi, giọng cô cũng đã hơi khàn đi. Mấy ngày nay cô khóc quá nhiều, cổ họng đã sớm mơ hồ phát ra cảnh báo nhưng chỉ là chủ nhân của nó vẫn luôn không coi trọng mà thôi.

Luật sư La nhìn thẳng Ân Thiên Thiên, hít sâu một hơi, rồi nói liền một mạch: "Cậu ấy nói, mợ ba không được nghĩ đến việc cũng rời đi với cậu ấy, nếu mợ thật có suy nghĩ như vậy thì mọi thứ mà cậu ấy đã sắp xếp trước kia đều trở nên vô nghĩa, con của hai người, dù là Cảnh Nhan Hi hay là đứa bé sắp ra đời sẽ không được hưởng một chút tài sản nào của cậu ấy hay nhà họ Cảnh, đồng thời sẽ bị xóa khỏi gia phả nhà họ Cảnh, nhà họ Ân cũng không có tư cách nhận nuôi hoặc chăm sóc hai đứa bé này, bọn chúng lập tức sẽ biến thành trẻ mồ côi ở thành phố T, vận mệnh sẽ nhiều thăng trầm, đồng thời hôn ước của cô chủ Cảnh Nhan Hi và nhà họ Lâm cũng sẽ bị hủy bỏ..."

Luật sư La còn chưa nói xong, Ân Thiên Thiên đã lảo đảo chống mạnh xuống cạnh bàn thở dốc, đồng thời nước mắt điên cuồng rơi xuống, đôi mắt ngập nước giận dữ nhìn sang luật sư La, sắc mặt tái mét.

Nhìn dáng vẻ Ân Thiên Thiên, luật sư La cảm thấy trong lòng hoảng hốt, Cảnh Liêm Uy đều đoán đúng. Ân Thiên Thiên không muốn những thứ Cảnh Liêm Uy cho, Ân Thiên Thiên muốn vứt bỏ tất cả để đi theo anh, nhưng anh đã quyết liệt ngăn cản, thậm chí không tiếc mang con mình ra đặt cược.

Luật sư La vẻ mặt nặng nề nhìn Ân Thiên Thiên, tiếp tục nói: "Mợ ba, cậu ba cũng nói, ít nhất vì đứa con không cho phép mợ có bất kỳ suy nghĩ gì muốn cùng cậu ấy rời đi."

"A!" Ân Thiên Thiên chợt hét to một tiếng, tiếng kêu thảm thiết, thê lương chất chứa sự bất lực, cô nắm chặt lấy cạnh bàn, gần như muốn bật móng tay.

"Cảnh Liêm Uy!" Ân Thiên Thiên hét to một tiếng, lúc này cô gần như hận không thể giết chết người đàn ông mình vừa yêu vừa hận đó: "Cảnh Liêm Uy! Cảnh Liêm Uy!" Từng tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, cô cảm thấy mình gần như không thể hít thở nữa. Rốt cuộc anh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà chặn tất cả đường lui của cô như vậy? Tại sao, tại sao anh không thể cho cô một con 'Đường sống' ?

"A...!" Ân Thiên Thiên điên cuồng thét chói tai, lúc này cô hoàn toàn đã không biết mình nên nói cái gì, nên làm cái gì, cô chỉ có thể cứ mở miệng điên cuồng kêu lên như vậy, dùng hành động nguyên thủy nhất mà phát tiết nỗi đau đớn dâng đầy trong lòng mình, cô tưởng mình sắp chết, làm sao cô có thể tiếp nhận nỗi đau lớn như thế.

Cuối cùng cơ thể nhỏ bé xinh đẹp đã không thể tiếp nhận được sự đả kích như thế nữa, sau khi thét lên một tiếng, cơ thể Ân Thiên Thiên nhũn ra theo cạnh bàn đổ xuống đất, cả người cô mềm nhũn bất lực, trong miệng chỉ có thể lẩm bẩm tên anh: "Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy..."

Từng âm thanh lọt vào tai khiến lòng người rung động.

Tại sao anh có thể, tại sao anh có thể đã hiểu thấu suy nghĩ của cô như vậy mà còn dứt khoát chặn đứt con đường đi tới của cô? Tại sao anh có thể, tại sao có thể ích kỷ như vậy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.