Danh Gia Hào Môn

Chương 574: Chap-574




CHƯƠNG 574: TRỤ CỘT TINH THẦN

CHƯƠNG 574: TRỤ CỘT TINH THẦN

Bệnh viện Nam Tự, phía bên trong căn phòng làm việc của viện trưởng tọa lạc trên tầng cao nhất.

Vi Gia Huệ, Cảnh Liêm Bình cùng Cảnh Thiên như bị đóng băng một chỗ, hồi lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì.

—— Bệnh tình của Cảnh Liêm Uy rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức thế cũng hoàn toàn không có cách nào kiểm soát được, hiện giờ tôi chỉ có một đề nghị thế này, đó là cách ly Cảnh Liêm Uy, sau đó tập hợp tất cả các chuyên gia lại để tiến hành hội chẩn, nếu không thì không một ai có thể chắc chắn được gì, chưa biết chừng, ngày mai, nhà họ Cảnh sẽ chẳng còn sự tồn tại của cậu ba nữa...

Lời của ông Mộ Dung vẫn còn văng vẳng bên tai khiến Vi Gia Huệ khóc đến mức không còn nước mắt nữa.

Lồng ngực Cảnh Liêm Bình phập phồng dữ dội, anh ta không tin, nhưng lời nói vẫn còn đọng lại bên tai.

Cảnh Thiên Ngọc cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc.

—— Về phía bệnh viện, hiện giờ tất cả các công tác của Cảnh Liêm Uy ở khoa ngoại sẽ dừng lại vô thời hạn, trong khoảng thời gian này, tôi hi vọng mọi người có thể chú ý mọi hành động cùng lời nói của cậu ấy, cố gắng hết sức không được kích động cậu ấy, nói thật, cho đến hiện giờ, cậu ấy còn có thể kiểm soát được tâm trạng đã là một kì tích rồi, ai cũng không thể đảm bảo được là lần sau khả năng kiềm chế của cậu ấy có còn được nữa hay không.

Từng câu từng chữ một đâm mạnh vào tim bọn họ, khiến bọn họ hồi lâu cũng không thể nào động đậy nổi.

Cảnh Liêm Uy...

Rõ ràng nhìn anh vẫn rất khỏe mạnh, không khác người bình thường là bao mà?

Anh vẫn còn có thể chào hỏi mọi người xung quanh, vẫn mỉm cười trò chuyện, vẫn còn có thể che chở cho Ân Thiên Thiên, vẫn còn minh mẫn sắp xếp mọi thói quen sinh hoạt cho Cảnh Nhan Hi, thậm chí ở nhà anh cũng không có bất thường nào khác mà? Tại sao lại rơi vào tình cảnh này rồi?

—— Cảnh Liêm Uy mắc bệnh này không phải là chuyện ngày một ngày hai, ngay từ lần đầu phát bệnh đáng lẽ ra cậu ấy nên đến bệnh viện điều trị, cứ mãi trì hoãn đến tận bây giờ mới đến là hết sức sai lầm, hi vọng giai đoạn điều trị sau này vẫn còn có thể tìm được những hướng đi tốt.

Vi Gia Huệ ngả người lên sofa, hoàn toàn không muốn tin vào những lời này, nhưng bà ta lại không thể không tin.

Ngay từ nhỏ, Cảnh Liêm Uy đã lí trí một cách đáng sợ, thậm chí còn đánh Đổng Khánh đến mứuc phải vào phòng chăm sóc đặc biệt mà? Nếu như không phải bối cảnh nhà họ Đổng hùng hậu đào tạo được một loạt bác sĩ giỏi thì làm sao hắn ta có thể lành lặn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt được cơ chứ?

Trước khi rời đi, sắc mặt của ông Mộ Dung không mấy khả quan, nhưng rốt cuộc vẫn nhắc nhở một câu: “Tôi thấy trong khoảng thời gian này, mọi người nên sắp xếp một vài nhân viên y tá trong nhà họ Cảnh đi, đề phòng bất trắc”

Ngay khi nói xong, một người sống quá nửa đời người như ông Mộ Dung dường như có thể nhìn trước được cuộc sống không mấy yên bình của nhà họ Cảnh sau này...

Cảnh Liêm Bình cùng Cảnh Thiên Ngọc hồi lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại được, cả hai thất thần đứng yên tại chỗ, Vi Giai Huệ nhắm nghiền mai mắt, bất lực cắn chặt môi, còn chưa kịp mở mắt ra thì ngay sau đó, Cảnh Liêm Bình đã lao ra bên ngoài, không ai biết là anh ta định đi đâu...

Một lúc lâu sau, Cảnh Thiên Ngọc mới giơ tay ra dìu Vi Gia Huệ đi ra bên ngoài bệnh viện, hai người không ai nói với nhau câu nào.

Vừa đi đến cổng bệnh viện liền trông thấy một chiếc Land Rover quen thuộc đỗ ngay trước mặt, mà sắc mặt người đàn ông đứng bên cạnh xe tuy không quá tốt, nhưng khi nhìn thấy bọn họ vẫn cố gắng bày ra trạng thái bình tĩnh.

“Bác gái, Tiểu Ngọc” Trình Thiên Kiều im lặng vài giây rồi thấp giọng gọi một tiếng “bác gái”, mặc dù không tình nguyện cho lắm, nhưng anh ta biết tình hình hiện tại hoàn toàn không cho phép anh ta đi sai dù chỉ là nửa bước nào: “Cháu đưa hai người về nhà nhé, nãy Cảnh Liêm Bình mới vừa gọi điện cho cháu”

Hiện giờ đầu óc Vi Gia Huệ vô cùng rối bời, hoàn toàn không quan tâm xem đây là xe của ai, nhưng Cảnh Thiên Ngọc thì lại không hề thoải mái khi nhìn thấy Trình Thiên Kiều sau khoảng thời gian dài không gặp mặt...

Cô vẫn còn nhớ, ngày Trương Thế Anh cầu hôn, có người đã chính miệng nói cho cô chân tướng sự việc.

Trình Thiên Kiều không cho Cảnh Thiên Ngọc cơ hội để hối hận, vội vàng xoay người mở cửa xe cho bọn họ, ai nấy đều im lặng ngồi lên xe, bầu không khí vô cùng ngột ngạt nhưng cũng không có ai lên tiếng nói chuyện.

Trình Thiên Kiều thi thoảng lại nhìn Cảnh Thiên Ngọc qua gương chiếu hậụ, cổ họng cũng không thoải mái mà động đậy, từ đầu đến giờ cô có vẻ như đang khó chịu.

Cô đang giận sao? Đang oán trách anh sao?

Khoảng thời gian này cũng không đến tìm anh, có phải là trong lòng cô đang ghét anh lắm đúng không?

Trình Thiên Kiều không biết nhà họ Cảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết được là xét theo tình hình hiện tại, chuyện nhà họ Cảnh không hề dễ giải quyết, vậy nên suốt dọc đường anh cũng không dám tùy ý mở miệng, cuối cùng cũng lái xe đến cổng nhà họ Cảnh, Cảnh Nguyên Phước đã sớm đợi sẵn ở đó, thấy Vi Gia Huệ bước xuống xe liền kéo bà ta đi vào bên trong, dường như không nhìn thấy Trình Thiên Kiều vậy...

Lúc này Trình Thiên Kiều cũng không có thời gian xem xét thái đội của Cảnh Nguyên Phước, thấy Cảnh Thiên Ngọc chuẩn bị rời đi, anh ta liền vội vàng bước lên níu lấy cổ tay cô, Cảnh Thiên Ngọc vốn đang nghĩ đến chuyện củaCảnh Liêm Uy nên không chú ý, không cẩn thận mà lao thẳng vào trong lòng anh, khoảnh khắc ngước mắt lên nhìn anh, cả thế giới bỗng dưng như ngưng đọng lại...

Cánh tay mạnh mẽ của Trình Thiên Kiều ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai thon thả của Cảnh Thiên Ngọc, anh tham lam hít hà hương thơm thuộc về mình cô đang lan tỏa trong không khí, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô trong lòng mình, thậm chí còn mải miết nhìn cô, tựa như có thể duy trì mãi một tư thế này đến lúc trời đất tàn phai...

Đã bao lâu rồi? Bọn họ không gặp nhau?

Có lẽ là không gặp mặt từ lần trước cho đến tận bây giờ...

Hóa ra thành phố T lại nhỏ bé như thế, nhỏ đến mức bọn họ có thể vô tình gặp gỡ nhau, nhưng rồi thành phố T cũng rộng lớn biết bao, lớn đến mức cả đời này cũng chưa chắc có cơ hội gặp lại...

“Tiểu Ngọc...” Trình Thiên Kiều khẽ gọi một tiếng, giọng nói chất chứa vô vàn nhớ thương.

Cảnh Thiên Ngọc định thần lại, muốn vùng thoát ra khỏi vòng tay anh, cô không đáp lời cũng không có hành động nào khác, vô cùng bất lực.

“Tiểu Ngọc...” Trình Thiên Kiều bỗng chốc căng thẳng, thấy cô không định rời đi nữa mới từ từ bình tĩnh lại, sau đó cuống cuồng giải thích: “Sau hôm ấy anh bị điều ra nước ngoài tham gia vào một vụ án, anh cứ nghĩ là em... nghĩ là em kết hôn cùng với Trương Thế Anh rồi...”

Trình Thiên Kiều vội vàng giải thích, trước mặt cô, anh luôn bày ra dáng vẻ một đứa trẻ lớn đầu, tay chân luống cuống không biết để đâu.

Nhìn đôi tay buông thõng bên người của cô, Trình Thiên Kiều say đắm hướng ánh mắt về cô rồi khẽ nói: “Tiểu Ngọc, anh cứ nghĩa là em đã kết hôn với người đàn ông khác rồi, cho nên khoảng thời gian vừa qua không liên lạc gì với em, mãi cho đến vừa nãy nhận được điện thoại từ Cảnh Liêm Uy, anh liền vội vàng đến đây, Tiểu Ngọc...”

Cảnh Thiên Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt lấp lánh những giọt lệ.

Có thể là do đã lâu rồi không gặp anh, cũng có thể là do thấy anh nhắc đến tên người đàn ông kia...

Cảnh Liêm Uy...

Em trai của cô, người em trai dù có lâm vào tình cảnh này rồi vẫn lo nghĩ cho cô đến thế.

Trình Thiên Kiều gom hết dũng khí, bước về phía trước một bước, vươn tay khẽ chạm vào đôi tay nhỏ nhắn của cô, thấy cô không tránh né, trong lòng anh liền vui vẻ hẳn lên, anh nhìn thẳng vào đôi bàn tay cô: “Tiểu Ngọc, nếu như không nắm lấy tay em, anh thực sự không biết tay mình sẽ phải những gì...”

Dứt lười, cả người Trình Thiên Kiều suýt chút nữa thì không đứng vững, cơ thể anh run lên do có một lực nào đấy bất ngờ ập đến, gương mặt anh tuấn vô cùng ngạc nhiên, nhưng cơ thể lại như một phản ứng không điều kiện mà giơ tay lên ôm chặt lấy người con gái bất chợt lao vào trong lòng anh...

Cảnh Thiên Ngọc vùi mình vào trong vòng tay Trình Thiên Kiều, cô đau khổ khóc nấc lên, cơ thể bé nhỏ run rẩy bật khóc như thể bầu trời sắp sập xuống, cô thương cho chính mình, thương cho Trình Thiên Kiều, nhưng hơn cả là thương cho người tên Cảnh Liêm Uy kia nữa.

Em trai của cô, em cô...

Tại sao kết quả kiểm tra lại thành ra như thế này?

Trình Thiên Kiều không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng đoán được rằng tâm trạng hiện giờ của Cảnh Thiên Ngọc không ổn định, anh vội vàng giơ tay vỗ về lưng cô, để mặc cho nước mắt cô thấm đẫm vạt áo trước ngực mình, rồi đau lòng mà an ủi cô.

“Hức hức...” Dần dần, Cảnh Liêm Ngọc khóc ra thành tiếng, cả nguòi vô cùng khó chịu, vươn tay níu chặt lấy quần áo Trình Thiên Kiều, thậm chí còn khóc nấc lên, hoàn toàn không nói được lên câu: “Hức hức...”

Cô thế này khiến cho Trình Thiên Kiều cảm thấy sợ hãi, anh cho rằng sự giấu diếm của mình khiến cô đau lòng như hiện giờ, liền giơ tay đẩy cô ra rồi an ủi cô một phen, nhưng Cảnh Thiên Ngọc lại không muốn tách ra, Trình Thiên Kiều khẽ dùng sức, nhưng Cảnh Thiên Ngọc lại nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh không chịu buông ra, kể cả hai cánh tay có duổi thẳng ra rồi cũng không chịu nhìn thẳng vào anh.

Cảnh Nguyên Phước từ trong nhà bước ra đúng lúc trông thấy cảnh tượng này, suy nghĩ đầu tiên chính là Trình Thiên Kiều đang ra sức ép buộc Cảnh Thiên Ngọc rồi bị cô từ chối, ông ta không nói lời nào, cơn ấm ức tích tụ trong lòng vì chuyện của Cảnh Liêm Uy liền bừng lên, ông ta bước lại gần, giằng chổi quét nhà từ tay bác gái giúp việc rồi đập lên lưng Trình Thiên Kiều!

“Tên khốn kiếp này! Cậu định giở trò gì trước của nhà tôi?” Cảnh Nguyên Phước hoàn toàn không ngờ được là lá gan của Trình Thiên Kiều lại lớn đến vậy, trong lúc nhất thời cơn giận bộc phát, đồng thời cũng hận bản thân mình nhìn nhầm người, khi lửa giận bùng lên thì làm gì biết phân nặng nhẹ được nữa, cũng không nghe bất kì ai giải thích liền trực tiếp ra tay đánh người, ông ta kéo hai người ra, sau đó giơ tay túm chặt lấy quần áo Trình Thiên Kiều không cho anh ta chạy trốn, lấy chổi đập anh ta hết lượt này đến lượt khác: “Cậu dám bắt nạt con gái của Cảnh Nguyên Phước ta sao? Tên nhóc thối tha này, ta nói cho cậu biết, nếu như cậu dám bắt nạt con gái ta lần nữa, ta sẽ khiến cậu cả đời này không còn cơ hội làm đàn ông nữa nghe chưa!”

“A! A!” Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, Trình Thiên Kiều không dưng bị người khác đánh theo bản năng liền định đánh trả, nhưng còn chưa kịp ra tay, quay đầu lại liền trông thây bác trai cầm vũ khí trong tay, nên đành phải ôm lấy đầu chống đỡ, ngay cả một câu cũng nói không xong: “A! Đau đau đau...”

“Đau? Còn biết đau cơ à? Tên nhóc thối tha! Hôm nay ta đánh chết cậu, dám bắt nạt con gái Cảnh Nguyên Phước ta này! Hôm nay ta sẽ khiến cậu phải hối hận vì không biết trân trọng con bé!” Nói xong, Cảnh Nguyên Phước liền giơ chổi lên đánh tới tấp, mọi người xung quanh ai nấy nhìn thấy cũng đều sửng sốt.

Cảnh Thiên Ngọc bỗng nhiên bị ai đó kéo sang một bên, cô vẫn còn đang trong trạng thái nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa nấc, không nói ra được thành câu, đợi đến khi cô định thần lại thì Trình Thiên Kiều đã bị đánh mấy gậy liền, cúi gập người xuống không dám tránh, đành phải cam chịu hứng đòn.

—— Ông chủ, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...

—— Ông chủ, ông bớt giận, đừng đánh nữa...

.....

Mọi người xung quanh thấy vậy đều lần lượt khuyên ngăn nhưng không một ai dám bước lên phía ngăn cản cả, những người làm việc ở nhà họ Cảnh đều là những người làm lâu năm, bọn họ biết rất rõ mọi chuyện ở nhà họ Cảnh, cũng biết rõ tình hình của Cảnh Thiên Ngọc với Cảnh Liêm Uy, lúc này, lợi dụng Trình Thiên Kiều để hạ hỏa cũng là một biện pháp hay, bởi vậy nên là từ đầu đến cuối đều khá là thờ ơ...

“Ba, con sai rồi, con sai rồi, con không dám nữa đâu...” Trình Thiên Kiều bị đánh đến mức thẳm thương, anh cũng chẳng thèm để ý gì nữa, dứt khoát mở miệng nhận lỗi, tiếng gọi “ba” này nói ra cũng vô cùng thuận miệng: “Con sai rồi, ba...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.