Danh Gia Hào Môn

Chương 561: Chap-561




CHƯƠNG 561: NÚI ĐAO BIỂN LỬA.

CHƯƠNG 561: NÚI ĐAO BIỂN LỬA.

Giờ phút này, trong lòng Cảnh Liêm Uy cuộn trào lửa giận, giống như là núi lửa sắp phun trào ra vậy!

Cố gắng muốn kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng anh nhận ra rằng sự tự kiềm chế mà anh luôn tự hào là kia lại đáng buồn cười như vậy, cuối cùng anh vẫn đứng dậy với một lồng ngực đầy lửa giận, nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt chỉ muốn vung đến một đấm! Chuyện này nếu như là ở trước kia, anh căn bản là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì anh sẽ không đánh phụ nữ, nhưng hiện tại, giống như là căn bản không do anh quyết định nữa rồi vậy…

Anh thậm chí còn cảm thấy, nếu anh vung cú đấm này, anh sẽ cảm thấy tâm trạng rất tốt nữa!

Bước tới trước, bàn tay tự do của Cảnh Liêm Uy sắp giơ lên, tất cả mọi người đều nín thở...

“Sư phụ!” Đột nhiên, Điền Vinh đứng ra trước mặt Liên Mẫn, dùng thân mình để đối mặt với Cảnh Liêm Uy đang nóng nảy kia, trên khuôn mặt đều là vẻ khẩn cầu và nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên nhìn thấy anh ta như vậy, đưa tay bảo vệ Liên Mẫn ở phía sau, Điền Vinh nhẹ giọng nói: “Sư phụ, đưa sư mẫu và Nhan Hi đến bệnh viện trước đã…”

Một câu vừa dứt, ngươi ở xung quanh giống như là mới hồi thần lại, sững sờ mà nhìn Cảnh Liêm Uy đột nhiên trở nên không giống Cảnh Liêm Uy trước giờ nũa,

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn Điền Vinh một cái, vội vàng vươn tay kéo lấy Cảnh Liêm Uy, bắt anh phải nhìn xuống mình, cau mày nói: “Liêm Uy, em đau quá…”

Cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh, cũng cảm nhận được cơ thể căng cứng của anh, và thậm chí còn hiểu được cơn giận dữ khủng khiếp trong lòng anh lúc này, nhưng cô không muốn chồng của mình có bất kỳ tiếp xúc gì với một người phụ nữ như vậy nữa, cho dù là trút giận vì cô cũng không được, càng huống hồ còn phải dùng danh tiếng của anh để trả giá nữa, căn bản là vụ làm ăn thua lỗ a...

Cảnh Nhan Hi nhìn ba của mình, lúc này cũng không biết là sao nữa, giống như là thông suốt rồi vậy, thanh âm trẻ con uỷ khuất nói: “Ba ơi, Nhan Hi và mẹ đều rất đau rất đau a, ba là bác sĩ, phải chữa khỏi cho con và mẹ…”

Cảnh Liêm Uy nghiến chặt răng mình, cố gắng đè nén đi sự khát máu trong lòng, nhìn Ân Thiên Thiên lúc này vẫn còn đang ngồi phịch dưới đất và cả Cảnh Nhan Hi đang đứng bên cạnh cô, trong lòng đau nhói.

Hít một hơi thật sâu, Cảnh Liêm Uy đảo mắt nhìn Liên Mẫn một cái với ý tứ sâu xa, đến cuối cùng thì cũng không có làm gì, anh chỉ khom lưng mình xuống vươn tay bế Ân Thiên Thiên từ dưới đất lên, lập tức đi ra ngoài, giám đốc Hoàng dặn dò nhiệm vụ với nhân viên, sau đó vội vàng bế Cảnh Nhan Hi đi theo…

Ngay sau khi nhân vật chính rời đi, sự náo nhiệt đột nhiên giảm đi rất nhiều, chỉ có Điền Vinh và Liên Mẫn vẫn đứng đó.

—— Người lớn rồi mà còn làm ra được chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa, chi bằng về học lại tiểu học, học lễ nghĩa đi.

—— Wow, nếu canh đó mà dính vào người tiểu công chúa, chắc là khóc đến không thể khóc được nữa quá!

—— Đừng nói nữa, người ta cũng đâu phải cố ý, hà tất gì phải vậy?

——Đúng đó, là người ai cũng có khi mắc sai lầm mà...

...

Khách trong ‘Nhà hàng Long Phượng’ vẫn đang nhẹ tiếng bàn luận, nhưng cũng không dám quá đáng, ngay cả nhân viên cũng không đi đuổi Liên Mẫn và Điền Vinh đi, dù sao có Điền Vinh ở đó, ai cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, chỉ là trong lòng ít nhiều cũng có chút ý kiến mà thôi, đồng thời cũng tỏ ra đáng tiếc đối với Điền Vinh.

Sao lại mù mắt mà thích Liên Mẫn thế?

Liên Mẫn và Điền Vinh đứng tại chỗ như chưa hoàn hồn lại, Điền Vinh cũng không biết là bị doạ sợ rồi hay là sao nữa, kể từ khi nói câu đó xong thì chỉ duy trì một động tác ban đầu không có nhúc nhích lấy một cái, Liên Mẫn càng bị bộ dạng vừa nãy của Cảnh Liêm Uy doạ chết khiếp hơn nữa, đợi anh vừa đi xong là liền vuốt ngực thở hổn thở hển…

Qua một hồi, Liên Mẫn giống như là mới hồi thần lại, cau chặt mày mà nhìn bàn ăn, không lâu sau mới nói: “Điền Vinh, chúng ta có cần đi xem…”

Một câu nói, khiến cho Điền Vinh hồi thần lại, sắc mặt vô cùng không tốt, không có nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.

Liên Mẫn bình tĩnh lại cảm xúc một chút, cực kỳ tự nhiên mà kéo lấy cánh tay của Điền Vinh, há miệng muốn nói gì đó nhưng đột nhiên cánh tay của mình lại bị Điền Vinh giãy ra, động tác đơn giản nhưng lại khiến Liên Mẫn kinh ngạc, sững sờ mà ngước mắt nhìn anh ta, vẻ mặt khó tin.

Điền Vinh hồi thần lại, rũ mắt xuống hít thở sâu một hơi, không có giải thích bất kỳ thứ gì đối với hành vi của mình, chỉ là vươn tay cầm lấy áo khoác của mình, nhẹ giọng nói: “Em tự về nhà trước đi, anh đi xem xem tình hình thế nào, bây giờ em qua đó cũng vô dụng.

Nói xong, Điền Vinh mới ngước mắt lên nhìn Liên Mẫn một cái, ở nơi sâu thẳm dưới đáy mắt có chút đấu tranh, nhưng cuối cũng vẫn hôn lên má cô ta một cái rồi mới điên cuồng xông ra ngoài…

Liên Mẫn đứng tại chỗ nhìn bàn tay trống rỗng của mình, hơi hơi xuất thần…

Trên đường, Điền Vinh thấp thỏm ngồi trong xe taxi, sắc mặt vẫn không ổn, hai cánh tay khoanh trước ngực một cách vô thức, ánh mắt lay động không ngừng không biết là đang nghĩ gì nữa.

Xe taxi chạy nhanh trên phố, cũng giống như đầu não của anh lúc này cũng đang nhanh chóng xoay chuyển, chỉ khác là xe taxi có hướng đi của mình, còn anh căn bản là một mớ hỗn độn?

Cắn chặt cánh môi anh, Điền Vinh cuối cùng cũng nhịn không được mà nhẹ giọng gào lên một câu: “Chết tiệt!”

Anh nên nói thế nào? Nên làm thế nào đây?

Tất cả những thứ vừa rồi anh đều nhìn thấy vào trong mắt rồi!

Từ nhà vệ sinh bước ra, anh đứng ở vị trí đối diện thẳng với Liên Mẫn, thị lực tốt bẩm sinh cho anh khả năng nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Liên Mẫn ngay cả từ khoảng cách xa như vậy, vốn là người phụ nữ mà mình đã thích lâu như vậy, làm gì mà không hiểu được sự biến đổi cảm xúc của cô ta chứ?

Anh nhìn cảm xúc thăng trầm của cô ta, nhìn hận ý và không cam nồng đậm trong đôi con ngươi của cô ta, nhìn thấy đôi mắt cô ta loé lên sự tính kế, sau đó nhìn thấy cô ta giả vờ vô ý mà vươn tay cầm ly rượu nhưng cố ý đụng đổ tô canh vừa mới được đem lên bàn! Anh thậm chí còn nhìn thấy vào giây phút canh bị hất đổ đi, khoé miệng Liên Mẫn còn cong lên một cách khó tin nữa!

Anh đã nhìn thấy rồi, nhìn thấy rất rõ ràng! Nhìn thấy một cách chân thực!

Chính bởi vì anh đã nhìn thấy nó, cho nên ngay cả khi Cảnh Liêm Uy ở khoảng cách xa nhất cũng đã đi đến rồi, nhưng anh vẫn còn trì trệ chưa xuất hiện, bởi vì anh căn bản không muốn tin sự thật như vậy, nhưng mà lại là chính mắt anh nhìn thấy!

Liên Mẫn lương thiện và đơn thuần?

Liên Mẫn đầy mưu mô tâm kế?

Hung hăng vò mái tóc của mình, Điền Vinh nhịn không được mà khẽ cười ra tiếng, trong mắt thoáng hiện vẻ bi thương và nghi hoặc.

Trong đầu loé qua vô số chuyện đã xảy ra sau khi ở cùng với Liên Mẫn, cô ta luôn nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt luôn đầy tư thái tao nhã, nhưng người phụ nữ tràn ngập sự không cam và căm hận lúc nãy là ai chứ?

Còn chưa sắp xếp xong dòng suy nghĩ của mình thì Điền Vinh đã đến cửa bệnh viện, nghĩ đến vết thương của Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi, lập tức xông vào…

Trong bệnh viện.

Khi Cảnh Liêm Uy bế Ân Thiên Thiên xuất hiện trong phòng khám, bác sĩ Dương còn không nhướng mày lấy một cái, giống như là nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở đây căn bản là một chuyện rất bình thường vậy, chỉ là khi nhìn thấy vết thương của Ân Thiên Thiên, bà nhịn không được mà chậc chậc vài tiếng, khiến cho Cảnh Liêm Uy vốn đã cau mày càng cau chặt hơn nữa.

“Vết bỏng này …” Nhìn vết thương trên cánh tay của Ân Thiên Thiên, bác sĩ Dương cũng không khỏi hơi nhíu mày, bất mãn nhìn Cảnh Liêm Uy hai cái rồi nhanh chóng dặn dò cho y tá bắt đầu điều trị cho Ân Thiên Thiên.

Nhưng Ân Thiên Thiên không để ý, chỉ là vội vàng kéo Cảnh Nhan Hi qua nói: “Bác sĩ, bác xem cho nó trước đi.”

Cảnh Nhan Hi còn nhỏ không chịu được nhiều như vậy, bây giờ nói không chừng là đang kìm nén đau đớn a.

Bác sĩ Dương nhìn Cảnh Nhan Hi, nhưng hoàn toàn không có để ý đến, tiếp tục động tác trên tay, trực tiếp mở miệng nói: “Bác sĩ Cảnh, cậu xử lý vết thương của con gái cậu đi, lát nữa qua đây giúp tôi…”

Lời nhắc nhở này khiến bọn họ hồi thần lại, Cảnh Liêm Uy là bác sĩ ngoại khoa a.

Không nói lời nào, Cảnh Liêm Uy vươn tay ôm lấy Ân Thiên Thiên rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó xoay người bế Cảnh Nhan Hi bước ra ngoài, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, có thể thấy cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nháy mắt ra hiệu với giám đốc Hoàng, giám đốc Hoàng lập tức đuổi theo ra ngoài…

“Cô không đau sao?” Bác sĩ Dương xử lý vết thương cho Ân Thiên Thiên, không nhịn được mà mở miệng hỏi câu này, vết bỏng nặng như vậy mà lại không thốt ra tiếng nào, chẳng lẽ làm người phụ nữ của Cảnh Liêm Uy có năng lực chịu đựng đè nén mạnh như vậy sao?

“Sịt…” Vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên nhịn không được mà há miệng thở hổn thở hển để làm dịu cơn đau, cô làm sao không đau cho được, chỉ là cô có thể tự kìm chế cảm xúc của mình hơn Cảnh Nhan Hi mà thôi, cảm xúc của Cảnh Liêm Uy bây giờ vốn đang không tốt, nếu như hành động của cô lại kích thích đến anh thì thật sự không ổn, cho nên chỉ đành kìm nén: “Tôi đau lắm a…bác sĩ Dương…”

Thấy Ân Thiên Thiên nói đau, bác sĩ Dương nhịn không được mà cười cười, ra tay nhẹ hơn rất nhiều.

Ân Thiên Thiên bị dày vò rất dữ dội, vết bỏng vốn đã cực kỳ khó xử lý, bây giờ cánh tay còn chưa xử lý xong, cô đã mở miệng nói với bác sĩ Dương một câu: “Bác sĩ Dương, làm phiền bác lát nữa giúp tôi xem thử mắt cá chân phải của tôi, hình như bị trẹo rồi.”

Sau khi dứt lời, bác sĩ Dương theo bản năng vươn tay chạm vào mắt cá chân phải của Ân Thiên Thiên, những gì nhận được là một tiếng hét từ Ân Thiên Thiên, bà lập tức có chút không nhịn được cười ra tiếng, nói: “Cảnh Liêm Uy đưa cô đi núi đao biển lửa à?”

Ân Thiên Thiên cười khổ không nói gì, cô bây giờ đau đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, làm gì mà còn tiếp lời như vậy được nữa chứ...

...

Trong phòng bên cạnh, Cảnh Liêm Uy dịu dàng xử vết thương cho Cảnh Nhan Hi, may mắn là vết thương của Cảnh Nhan Hi không nghiêm trọng, chỉ có hai vết phồng rộp, cầm lấy dụng cụ chuẩn bị bắt đầu thì Điền Vinh ở bên ngoài cửa cuối cùng cũng vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy hai người bọn họ, giám đốc Hoàng đang ôm Cảnh Nhan Hi an ủi…

“Sư phụ…” Nhẹ giọng gọi một tiếng, trong thanh âm có mang theo một tia áy náy và xấu hổ.

Động tác trên tay Cảnh Liêm Uy dừng lại, đảo mắt nhìn về phía anh ta một cái, cái ánh mắt đó khiến khuôn mặt Điền Vinh gần như đỏ bừng, bởi vì cảm giác áy náy và bất an trong lòng, anh ta vội vàng né ánh mắt của Cảnh Liêm Uy đi, sau đó bước vào nhận lấy công cụ trên tay anh, khẽ nói: “Để em, thầy đi xem sư mẫu đi…”

Đứng dậy, Cảnh Liêm Uy cũng không đẩy ra mà chỉ rũ mắt nhìn anh ta, giám đốc Hoàng giao Cảnh Nhan Hi cho Cảnh Liêm Uy rồi quay người đi qua bên Ân Thiên Thiên, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Vừa nhẹ nhàng dỗ dành vừa xử lý vết thương cho Cảnh Nhan Hi, hai người vốn đã tương đối quen thuộc bây giờ trông cũng có vẻ có quan hệ khá tốt, nhưng đối với bạn gái của Điền Vinh là Liên Mẫn, trong lòng Cảnh Nhan Hi có ám ảnh, tuyệt đối không mở miệng nhắc đến, Cảnh Liêm Uy cũng không lên tiếng, chỉ ở một bên ổn định cảm xúc của mình, vừa đợi…

Anh không muốn đột nhiên bị thương, nhưng không có nghĩa là có thể để mặc cho Liên Mẫn được phép làm tổn thương người nhà mình!

Anh đã cho một cơ hội, không có nghĩa là có lần sau, đồng thời anh cũng muốn biết Điền Vinh suy nghĩ thế nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.