Danh Gia Hào Môn

Chương 539: Chap-539




CHƯƠNG 539: CÀNG NGÀY CÀNG NGHI NGỜ

CHƯƠNG 539: CÀNG NGÀY CÀNG NGHI NGỜ

Vi Gia Huệ tức giận đến nỗi có cảm giác mình gần như muốn phun máu!

Bây giờ bà lo chim sợ càng cong, trong mắt của bà chỉ cần có một tia hy vọng có thể cứu được con của bà, bà tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người nào phá hủy một tia hy vọng này, mà nguyên nhân mà nhà Mộ Dung đến đây, Ân Thiên Thiên không biết nhưng người nhà họ Cảnh đều biết hết...

Đây là lần đầu tiên Vi Gia Huệ tức giận đến mức làm ra một động tác khó coi như vậy, duỗi ngón trỏ của mình ra chỉ vào Ân Thiên Thiên rồi nói: "Ân Thiên Thiên, rốt cuộc là cô có biết chuyện của chồng mình hay không vậy? Có biết ý nghĩa của người nhà Mộ Dung đối với nó hay không? Cô đi theo bên cạnh của Liêm Uy lâu như vậy rồi, rốt cuộc thì cô đã làm cái gì?"

Rống lên với Ân Thiên Thiên, trong hốc mắt của Vi Gia Huệ cũng không nhịn được mà phiếm hồng, mang theo chút nước mắt.

Cô chính là ngây thơ, chính là tốt bụng, chính là vô tư vô lo đúng không? Cho nên con trai của bà đáng đời phải chịu nhiều tội vì cô như vậy, rõ ràng cũng chỉ là đưa cô đến nhà họ Đổng, ly hôn với cô thì bệnh của anh liền có cơ hội, thế nhưng con trai của bà lại chết sống không chịu đồng ý! Cho đến bây giờ Vi Gia Huệ đều chưa từng cảm thấy Ân Thiên Thiên là một đứa nhỏ kém cỏi, nhưng mà lần này bà quả thật muốn xem Ân Thiên Thiên chính là hồ ly tinh.

Bà tức giận, tức giận đến nỗi hận không thể túm người lại đánh một trận.

Nhưng bà hiểu rất rõ là mình biết rất rõ ràng, chuyện này không thể trách Ân Thiên Thiên được...

Nhưng làm mẹ, xin tha thứ cho bà, tâm trạng của bà thực sự rất khó mà ổn định được.

Trong mắt loé lên sự kiên định, Vi Gia Huệ tức giận đến không chịu nổi, đứng trước mặt của Ân Thiên Thiên muốn mở miệng nói cái gì đó. Cảnh Thiên Ngọc liền vội vàng đi lên kéo mẹ của mình lại, sợ là bà sẽ nói ra cái gì đó không nên nói trong lúc kích động, thì thầm dẫn Vi Gia Huệ đi, mà Ân Thiên Thiên vẫn còn ngây ngốc tại chỗ chưa hoàn hồn lại được.

Cô thừa nhận, cho người ta leo cây là cô không đúng thế, nhưng cái này cũng không đến mức bởi vì một người ngoài mà đối xử với mình như vậy chứ? Hơn nữa cô cũng đâu phải là cố ý đâu, cái đó cũng chỉ là con gái của thầy Cảnh Liêm Uy thôi mà, cho dù có ân tình lớn như thế nào cũng không trở thành như thế này!

Lần này, Ân Thiên Thiên thật sự cảm thấy oan ức, ngồi mím môi không nói gì, đồng thời trong lòng cô cũng cảm thấy kỳ quái vì cảm xúc của Vi Gia Huệ...

Tại sao mẹ lại tức giận như vậy chứ, thậm chí thiếu chút nữa muốn khóc luôn?

Cảnh Nguyên Phước ôm Cảnh Nhan Hi vào trong vườn hoa chơi, giờ phút này ngồi đối diện với Ân Thiên Thiên cũng chỉ còn lại một mình Cảnh Liêm Bình, Ân Thiên Thiên không tự chủ liền quay đầu nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Bình, hi vọng nhận được một câu trả lời.

Nhìn bộ dạng của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Bình khẽ thở dài một hơi, thế nhưng cũng không có cách nào, cuối cùng vẫn nói một câu mập mờ với Ân Thiên Thiên: "Thiên Thiên, sau khi người Mộ Dung đến đây, em phải đối xử cho tốt đi, cứ xem như là vì Liêm Uy..."

Một câu nói làm cho Ân Thiên Thiên hoàn toàn không hiểu có ý gì, chỉ có thể nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, trong lòng của cô càng mờ mịt, lông mày nhíu chặt lại.

Gia đình Mộ Dung vẫn còn chưa đến mà, sao có thể đánh động vào lòng của người nhà họ Cảnh như vậy? Rốt cuộc thì nhà họ Cảnh và nhà họ Mộ Dung có quan hệ gì?

Nhìn phòng khách không còn một ai, trong lòng của Ân Thiên Thiên không nhịn được mà hơi phiền não...

Cảnh Liêm Uy đang nghe điện thoại ở trong sân, lông mày cau lại, cả người trông có vẻ không có tinh thần lắm.

"Làm sao vậy? Nói chuyện với em không hứng thú nổi à?" Trong điện thoại, Lệ Sa trêu chọc mở miệng, trong lời nói đều là giọng điệu nói đùa: "Đừng có làm như hai chúng ta giống như có hận thù sâu đậm với nhau, em cũng đâu có làm gì có lỗi với anh đâu chứ?"

"Ngày mai anh đến sân bay đón mọi người." Cảnh Liêm Uy không trả lời vấn đề của cô ta, chỉ là trực tiếp mở miệng nói: "Lần này đến đây, có lẽ là thời gian mọi người ở lại có chút lâu, anh sắp xếp chỗ ở cho mọi người, em nói với sư phụ và sự mẫu một tiếng đi."

"Chậc chậc, anh chỉ biết quan tâm đến sư phụ và sư mẫu của anh, sao lại không thấy anh quan tâm nhiều hơn đối với sư muội là em đây chứ, tốt xấu gì em cũng đã từng học cùng một trường với anh." Lệ Sa cười trả lời, quay người liền nói vấn đề của Cảnh Liêm Uy với ba mẹ của mình, một giây sau điện thoại liền rơi vào trong tay của thầy Mộ Dung.

"Liêm Uy, gần đây con thế nào rồi?" Câu hỏi thăm này có vẻ không giống với một câu hỏi thăm bình thường, lời nói của thầy Mộ Dung cũng đều mang theo chút nghiêm túc.

Cầm điện thoại, Cảnh Liêm Uy trầm mặc hai giây, thậm chí tay đang cầm điện thoại cũng không nhịn được mà nắm chặt lại, xoay người nhìn ngôi nhà nguy nga ở sau lưng, nhẹ giọng nói: "Càng ngày càng không thể chịu đựng được một số chuyện xảy ra, càng ngày càng khó kiềm chế cảm xúc."

Một câu đơn giản, hai người đàn ông bên hai đầu dây điện thoại cũng không nhịn được mà im lặng.

Một lát sau, thầy Mộ Dung bỗng nhiên liền cười nói: "Không sao cả, có chuyện gì thì chờ ta đến đó rồi lại nói, yên tâm đi, ta sẽ không để cho học trò cưng của ta xảy ra chuyện sai lầm gì đâu! Nếu như thật sự không thể khống chế nổi, vậy ta sẽ dẫn theo vợ con ở lại thành phố T, ta trông chừng con cả một đời cũng được."

Câu nói đầy khí phách của một người già, chọc cho Lệ Sa ở bên kia cười haha, Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được mà hơi nâng lên khóe môi.

Thầy của anh, vừa là thầy vừa là bạn, là một trong những người lớn mà anh kính trọng và kính nể nhất!

"Vậy thì cứ vậy đi. Chín giờ ngày mai bọn ta đến, đến lúc đó thì con đi đón bọn ta." Một câu nói của thầy Mộ Dung vừa dứt liền cứ quyết định như vậy, không hề do dự một chút nào, sau khi Cảnh Liêm Uy đồng ý thì liền cúp điện thoại.

Cất điện thoại vào, Cảnh Liêm Uy nhìn khung cảnh mùa thu trong vườn không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt rơi vào trên người Cảnh Nguyên Phước đang ôm Cảnh Nhan Hi chơi đùa trong vườn hoa cách đó không xa, hai ba con bốn mắt nhìn nhau, không nói gì nhưng lại hơn hẳn vô số từ ngữ.

Cảnh Nguyên Phước không nói nhiều, thậm chí là một người im lặng nhất ở trong nhà họ Cảnh, nhưng lại không phải là người hồ đồ không có trái tim.

Nở một nụ cười với con trai của mình, trong mắt đều là kiên định!

Ông tin tưởng con trai của ông chắc chắn có thể gắng gượng vượt qua cửa ải này!

Nâng lên khóe miệng, Cảnh Liêm Uy cũng quay người bước đi vào trong phòng...

...

Trong phòng ngủ, Ân Thiên Thiên nằm ở trên giường không ngừng suy nghĩ về những câu nói gần đây của Vi Gia Huệ, hơi cau mày.

"Sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì đó?" Cảnh Liêm Uy vừa mới đi vào đã nhìn thấy bộ dạng cau mày sầu khổ của Ân Thiên Thiên, vừa thay đồ ngủ vừa hỏi, đôi mắt sâu thẳm như đại dương: "Có phải là mẹ nói cái gì nữa không?"

Ân Thiên Thiên hơi nghiêng đầu qua, sau khi suy nghĩ hai giây mới quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt rơi vào khoảng không hỏi: "Cảnh Liêm Uy, anh nói xem gần đây rốt cuộc là mẹ bị sao vậy? Em cảm thấy mẹ cứ là lạ..."

Ngồi ở bên cạnh giường, Cảnh Liêm Uy đưa tay ôm cô lại, để cô nằm ở trên đùi của mình, hỏi: "Lạ ở chỗ nào chứ? Mẹ đã nói cái gì? Hay là đã làm khó em?"

"Cái này thì cũng không phải." Ân Thiên Thiên ghẹ giọng trả lời, đôi mắt khẽ đảo quanh rơi vào trầm tư, điển hình của trạng thái đang suy nghĩ, nói: "Nhưng mà anh không cảm thấy là gần đây mẹ thật sự kỳ lạ sao? Không chỉ có mẹ, ngay cả anh và chị cũng có chút kỳ quái, không phải sao? Anh cả nói với em những lời mà em không hiểu được, còn chị thì em có hỏi cái gì gần như là chị đều không trả lời thẳng vào em, lời nói của ba em cũng cảm thấy có phải là có hàm ý trong lời nói không. Anh nói xem, đây là thế nào vậy chứ?"

Không nói thì sẽ không cảm thấy, cái này vừa mới nói ra thì Ân Thiên Thiên đã cảm thấy lòng của mình càng ngày càng hoảng loạn, dứt khoát ngồi dậy từ trên đùi của Cảnh Liêm Uy, đưa tay nắm lấy quần áo của anh, đến gần anh rồi hỏi: "Liêm Uy, anh nói thử xem rốt cuộc là bọn họ có chuyện gì, hay là do em đã suy nghĩ nhiều rồi?"

Nói thì là nói như vậy, nhưng mà Ân Thiên Thiên vẫn luôn cảm thấy không phải là do mình nghĩ nhiều.

Cô vốn khá là nhạy cảm, mặc dù thỉnh thoảng sẽ rất mờ mịt, nhưng mà không đến mức cứ luôn mờ mịt!

Nhìn Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy khẽ nuốt nước bọt, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đôi mắt cụp xuống, nhẹ giọng nói: "Thiên Thiên, có phải là gần đây em quá mệt mỏi rồi không, sao đột nhiên nghĩ đến mấy chuyện không có thật như vậy chứ, hửm?"

Ân Thiên Thiên không nhịn được mà bĩu môi nhìn anh, trong lòng bắt đầu suy nghĩ có phải là do mình thật sự đã suy nghĩ nhiều hay không.

Thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng, Cảnh Liêm Uy đưa tay ôm cô vào trong ngực, dùng cằm ma sát nhẹ nhàng cái đầu nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: "Thiên Thiên, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, có lẽ là mẹ tức giận bởi vì chuyện lần này anh bị thương, lại thêm vấn đề của Nhan Hi, chắc chắn là trong lòng của bà ấy có rất nhiều ý kiến, em vẫn nên thông cảm nhiều hơn một chút. Về phần ba, từ trước đến nay ông ấy nói chuyện đều như vậy, đừng suy nghĩ nhiều..."

Ân Thiên Thiên mơ màng lắng nghe, nhưng mà luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, lần nào Cảnh Liêm Uy cũng đưa ra lý do hợp tình hợp lý, nhưng tại sao khi vào trong tao cô lại luôn cảm thấy... xa xôi như vậy?

Vi Gia Huệ tức giận? Năm đó cô chưa bước vào nhà họ Cảnh mà đã gây ra chuyện kinh thiên động địa ở thành phố T, bà cũng không có phản ứng nhiều như vậy, bây giờ bởi vì Cảnh Liêm Uy bị thương xin nghỉ việc mà tức giận đến như vậy? Từ trước đến giờ Cảnh Liêm Bình đều không nói những câu kỳ quái với cô, nhưng mà lần này lại cứ nói chuyện mơ hồ như vậy. Cảnh Nguyên Phước lại càng kỳ lạ hơn, từ trước đến nay có việc gì đều sẽ nói thẳng, lần này lại khiến cho trong lòng của cô cảm thấy khó chịu.

Nhưng đến cùng thì lời nói của Cảnh Liêm Uy vẫn có lý, Ân Thiên Thiên cũng không phản bác được, chỉ có thể nhẹ giọng trả lời một câu: "Ừm, em biết rồi..."

Hơi thở dài một hơi, Cảnh Liêm Uy cúi đầu hôn một cái trên trán của Ân Thiên Thiên, hai người cứ ôm nhau như vậy mà ngồi ở đầu giường trò chuyện câu được câu mất...

Bỗng nhiên điện thoại di động của Ân Thiên Thiên để ở một bên vang lên, ánh mắt của Cảnh Liêm Uy không tự chủ được quét qua, đã nhìn thấy hai chữ "Tiểu Trần" ở phía trên, còn chưa kịp nói cái gì thì Ân Thiên Thiên đã nhận rồi.

"A lô, Tiểu Trần hả? Cậu đã đến rồi à?" Ân Thiên Thiên vẫn làm ổ ở trong ngực của anh như cũ, không thể che giấu cái gì trực tiếp nói với Tiểu Trần trong điện thoại: "Phần tài liệu đó của tôi để ở tầng đầu tiên trong cái tủ nhỏ ở phòng khách, cậu nhìn thấy chưa vậy Cảm ơn cậu nha, thật sự phiền cậu quá..."

Một cuộc điện thoại ngắn gọn cũng chưa đến một phút, vang lên ở bên tai của Cảnh Liêm Uy cứ như thể nó đã trôi qua một thế kỷ, cánh tay đang ôm Ân Thiên Thiên không tự chủ được mà nắm chặt lấy váy ngủ của cô, rõ ràng có thể nhìn thấy được vết nhăn trên váy ngủ bằng tơ tằm. Hít một hơi thật sâu, Cảnh Liêm Uy cố gắng ổn định tâm trạng của mình, không dám mở miệng nói chuyện, anh sợ mở miệng nói thì tức giận.

Cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên tiện tay ném điện thoại qua một bên, không cần Cảnh Liêm Uy hỏi cô đã tự giác mở miệng nói: "Em có một phần tài liệu để quên ở trong nhà, đúng lúc hôm nay Tiểu Trần về nhà có đi qua chỗ của chúng ta, em liền kêu cậu ta đi lấy, dù sao ngày mai cũng là do cậu ta đưa em đi, đúng lúc mang cho em luôn..."

Cảnh Liêm Uy mím chặt môi không nói cái gì, chuyện đổi tài xế chắc là buổi sáng ngày hôm sau Ân Thiên Thiên mới biết được, mà cho dù Tiểu Trần có nhận được tin tức thì cũng sẽ không nói cái gì, đối với chuyện này Cảnh Liêm Uy cũng không có ý kiến, thế nhưng đối với chuyện Ân Thiên Thiên để Tiểu Trần vào nhà bọn họ lấy tài liệu, trong lòng của anh lại rất khó chịu!

Đó là căn nhà của bọn họ, là căn nhà mà bọn họ vẫn luôn ở sau khi kết hôn với nhau, nhưng bây giờ Ân Thiên Thiên lại cho một người đàn ông khác vào trong nhà!

Cho dù chỉ là lấy tài liệu nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn không nhịn được mà nghĩ đến, trong ngôi nhà tràn ngập hơi thở tươi mát ngọt ngào của Ân Thiên Thiên đều quanh quẩn ở bên người của Tiểu Trần!

Đối mặt với cái này, căn bản anh cũng không chịu đựng được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.