CHƯƠNG 507: HAI NGƯỜI Ở CHUNG
CHƯƠNG 507: HAI NGƯỜI Ở CHUNG
Yết hầu hơi căng lại, Cảnh Liêm Uy cứ cúi đầu nhìn Ân Thiên Thiên như vậy, không nói một lời.
Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ mở miệng nhẹ giọng nói, phong cảnh nơi đất khách quê người lại dường như biến thành tấm phông nền, nói nhẹ: “Anh không tin tưởng em sao? Hay là vẫn cảm thấy giữa em và Đổng Khánh có chuyện gì đó không thể gặp người được? Bây giờ chỉ là vấn đề của một bộ đồ anh cũng có thể mãnh liệt như vậy, vây sau này có phải em không thể có được người bạn kia nữa? Anh bảo em đừng rời bỏ anh, em cũng không muốn rời khỏi, nhưng mà em cần một lý do, một lý do làm em không nghĩ như vậy."
Ánh mắt hai người bắt gặp nhau trong không khí, không ai tránh né, cũng không ai mở miệng nói trước. .
Sau một lúc lâu, Cảnh Liêm Uy chỉ là tiến lên một bước ôm Ân Thiên Thiên vào trong lòng ngực của mình, nhu hòa ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Thiên Thiên, tin tưởng anh, không phải anh hoài nghi em, anh chỉ là khó có thể tiếp nhận được Đổng Khánh vẫn luôn có lòng ngấp nghé em..."
Bàn tay muốn đấy Cảnh Liêm Uy ra cứ như vậy dừng lại, Ân Thiên Thiên nhu thuận nép vào trong ngực anh, lặng lẽ đợi anh nói tiếp, nhưng từng câu từng chữ anh nói như khắc vào tâm khảm, làm cô không thể nào phản bác.
Đưa tay vỗ nhẹ mái tóc mềm mại của cô, Cảnh Liêm Uy lại nói: “Thiên Thiên, đến bây giờ anh vẫn nhớ, lúc chúng ta kết hôn, Đổng Khánh thổ lộ với em ngay trước phòng Karaoke, bây giờ em kết hôn với anh hơn sáu năm, Nhan Hi cũng đã năm tuổi rồi, nhưng mà anh ta vẫn cứ không buông tay, em bảo anh sao có thể không lo lắng, sao có thể không để ý được?”
Lời nói thủ thỉ vang bên tay Ân Thiên Thiên, cô không nói câu nào, chỉ yên lặng nghe.
"Thiên Thiên, anh cũng là đàn ông, còn là người đàn ông yêu em, anh sẽ không thích vợ con của anh cứ bị người khác dòm ngó, cũng không thích người đàn ông khác cứ nhìn chằm chằm vào hôn nhân của chúng ta, mong mỏi có một ngày anh ta có cơ hội, anh biết, hành vi vừa rồi của anh làm em bị thương, cũng biết có lẽ trong lòng em một thời gian dài sẽ không tha thứ cho anh..." Nói xong, Cảnh Liêm Uy không nhịn được hơi dùng sức ôm người phụ nữ nhỏ bé trong ngực, trầm giọng nói: “Nhưng mà, xin lỗi, Thiên Thiên, anh thật sự không thể nào khống chế..."
Không chỉ là tình cảm như vậy anh không thể khống chế, mà còn nhiều hơn là con mãnh thú trong lòng anh cũng bắt đầu không khống chế được.
Ân Thiên Thiên cảm thụ lồng ngực ấm áp của Cảnh Liêm Uy, trong lòng cũng không dễ chịu, cô vẫn nhớ rõ cảm giác giống như bị nhục nhã vừa nãy, cùng nhớ được dáng vẻ cố chấp kia, càng nhớ mình mở miệng năn nỉ anh cũng không được để ý đến, nhưng mà so sánh với những thứ này, cô càng không thể tức giận với anh như vậy, lại còn ở chỗ như thế…
Nếu như có thể, cô hy vọng có thể có một hoàn cảnh bình bình ổn ổn, hai người yên ổn bên nhau.
"Thiên Thiên, thật xin lỗi..." Cảnh Liêm Uy nhẹ nói, nhưng không biết câu xin lỗi này có bao nhiêu hàm ý.
Anh không thể nào xác định được sau này mình còn có thể làm ra chuyện như ngày hôm nay hay không, hơn nữa có lẽ có một ngày còn nghiêm trọng hơn hôm nay, trong câu nói “Thật xin lỗi này” có rất nhiều thứ, giống như câu nói không thể nào khống chế được của anh, Cảnh Liêm uy không thể khống chế được không chỉ hôm nay, mà còn vô số sau này…
Chỉ là mọi thứ Ân Thiên Thiên đều không biết, chỉ cứ yên lặng cho rằng chỉ ngày hôm nay mà thôi.
Nhưng mà lại nói chuyện này, muốn Ân Thiên Thiên cứ tha thứ cho anh như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng, chỉ là lúc Cảnh Liêm Uy đến gần cô không đẩy ra mà thôi, đến cùng thì đoạn tình cảm này cô vẫn rất quý trọng.
Lúc lâu sau, Cảnh Liêm Uy mới buông cô ra nhẹ nhàng cầm tay cô, nhìn vết đỏ đỏ trên đó, trong đôi mắt phượng ngập tràn sự thương yêu, bàn tay ấm áp nhè nhẹ vuốt ve cổ tay cô, mặc dù Cảnh Liêm Uy không phải là bác sĩ chỉnh hình, nhưng là bây giờ nhìn cũng biết cổ tay cô bị thương đến xương rồi, chỉ có thể nói bị thương không quá nghiêm trọng, nhưng mà tình huống bây giờ như vậy trong lòng anh cũng áy náy, cũng phẫn nộ!
Sao anh lại có thể làm tổn thương cô?
Sao anh lại có thể không khống chế được mình cơ chứ?
Nếu như anh không phải chủ quan bị đánh bại như vậy, sao anh lại tổn thương cô chứ?
Phải biết rằng, trên thế giới này, anh là người không muốn làm cô bị thương nhất…
Đôi mắt phượng tràn ngập xót thương nhìn cổ tay cô, Cảnh Liêm Uy ôn nhu thổi một hơi, ngước mắt nhìn cô hỏi: “Thiên Thiên, đau không?"
Bốn chữ vô cùng đơn giản, Ân Thiên Thiên lại không nhịn được đỏ mắt.
Trước cô muốn anh để ý đến sự đau đớn của mình, muốn anh quan tâm mình, nhưng anh không để ý đến, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy rồi, tất cả hờn giận trong lòng lập tức bạo phát ra, cổ tay nhỏ bé bị anh nắm vào trong lòng bàn tay không động đậy, nhưng mà còn một cánh tay khác tự do, lúc này duỗi tay mình ra đánh vào tay của anh, ngực của anh…
Tưng cái từng cái hoàn toàn như là gãi ngứa cho Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên vốn là dễ dụ như vậy, một câu nói có thể làm cô quên hết mọi chuyện trước đây, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn anh nói: “Rất đau rất đau, đều là anh sai, rõ ràng chuyện này không phải lỗi của em, anh nhìn thấy em không thoải mái cũng không để ý, anh cứ nhất quyết phải muốn em thay quần áo, Cảnh Liêm Uy, sao anh có thể như vậy, rõ ràng trước đây anh nói, sẽ không làm em đau lòng..."
Cảnh Liêm Uy đưa tay kéo cô lại gần trong ngực mình, đầu đỡ trán cô nhẹ nói: “Ừ ừ, đều là lỗi của anh, là anh không tốt, là anh ép em làm chuyện không vui, cũng là anh làm em bị uất ức, xin lỗi, xin lỗi…”
Ân Thiên Thiên lập tức yên tĩnh lại, chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô, trên tay phải còn quấn băng vải đơn giản, lỏng lẻo nhìn như muốn rớt xuống, còn có thể thấy được vết máu ẩn ẩn trên băng vải, hương vị của máu truyền đến, Ân Thiên Thiên đưa tay kéo bàn tay anh qua cẩn thận nhìn.
Khóe miệng của Cảnh Liêm Uy cuối cũng cũng giơ anh, anh biết, cô mềm lòng rồi.
Tùy ý Ân Thiên Thiên nhìn bàn tay mình, Cảnh Liêm Uy lặng lẽ cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Sao anh không đi khám xem? Nếu bị thương nặng thì phải làm sao?" Ân Thiên Thiên nói nhỏ, trong lời nói không tự giác cũng thả lỏng rất nhiều, sau đó mới nhớ mình còn chưa tha thứ cho anh, ngược lại giận trừng mắt nhìn anh: “Cảnh Liêm Uy, em cho anh biết, chuyện này em cũng không quên như vậy đâu, về nước chúng ta lại tính toán! Còn nữa, chuyện như vậy tuyệt đối không thể có lần nữa, nếu như có lần nữa, thì em..."
Khóe miệng Cảnh Liêm Uy lại nhịn không được cứng lại, cuối cùng lúc cô vẫn chưa nói xong cúi đầu hôn lên..
Có mấy lời, cho dù chỉ là lời nói mà thôi, anh cũng khó tiếp nhận, huống anh, anh biết, nếu như chuyện lại xảy ra lần nữa, Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng sẽ có ngày rời đi…
Nụ hôn đột ngột cắt ngang lời nói của Ân Thiên Thiên, không nhịn được cắn lên môi anh, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục dưới dâm uy của anh…
...
Đêm khuya.
Ân Thiên Thiên ngủ say sưa trên chiếc giường khổng lồ của hai người, hôm nay đi cả ngày, lại chịu uất ức như vậy cô đã sớm lao lực quá độ, vừa về đã ngủ mất, Cảnh Liêm Uy lại chậm chạp không ngủ được.
Quay đầu liếc mắt nhìn Ân Thiên Thiên trên giường, Cảnh Liêm Uy đứng bên cửa sổ cách cô một đoạn hút từng hơi thuốc.
Trước kia Cảnh Liêm Uy có thể không hút thuốc lá, chỉ là lúc tâm trạng phiền muộn mới có thể hút mất hơi, mà trong năm năm Ân Thiên Thiên rời đi này, anh nghĩ cho sức khỏe của Cảnh Nhan Hi nên cũng không hút điếu nào, nhưng thế mà động tác tư thế của anh lại cứ thành thạo như vậy….
Khoảng thời gian này, gần như ngày nào anh cũng hút, bởi vì anh phiền muộn!
Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc đang cháy dở, Cảnh Liêm Uy mặc đồ ở nhà đơn giản đứng dựa bên cửa sổ lặng lẽ nhìn mọi thứ bên ngoài, cho dù ở Anh, cũng là thế giới ban đêm vẫn ngựa xe như nước, khói thuốc lượn lờ theo gió bay đi, không lưu lại chút dấu vết nào.
Nhíu chặt lông mày, từ hai năm trước lúc biết tình hình của mình, anh đã rất lâu không thả lỏng rồi
Bệnh rối loạn tâm thần hoang tưởng...
Không nhịn được, Cảnh Liêm Uy muốn cười thành tiếng, khóe miệng giơ lên, phả ra một làn sương mù, trong mông lung nhìn cô gái nhỏ trên giường, không nhịn được muốn đánh thức cô, nói cho cô mọi thứ…
Chỉ là, có gan bước lên nói một câu: “Ân Thiên Thiên, anh bị bệnh tâm thần, em dám ở bên cạnh anh không?"
Tha thứ cho anh, anh thật sự không có gan như vậy!
Hít sâu một hơi thuốc rồi giữ trong phổi lúc lâu, Cảnh Liêm Uy mới phả ra, trong con mắt tràn đầy mê mang.
Anh không biết đến cùng mình làm sao, cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, chỉ có thể khẳng định là Ân Thiên Thiên không thể rời khỏi anh, không thể.
Hai năm trước, Ân Thiên Thiên vẫn chưa về, không biết ở đâu, mà Cảnh Nhan Hi cũng chỉ mới là đứ bé ba tuổi, anh giống như lúc Ân Thiên Thiên mới rời đi cả ngày tìm kiếm cô, không bỏ qua bất kỳ tin tức nào, dù biết rõ là giả cũng sẽ đi tìm, thời gian mấy năm này anh gặp được nhiều cô gái rất giống Ân Thiên Thiên, vẻ ngoài có, âm thanh có, tính cách có, nhưng mà ai cũng không phải là Ân Thiên Thiên của anh….
Lúc anh vì tìm kiếm Ân Thiên Thiên mà lo lắng quá độ, Cảnh Liêm Uy dần dần bước vào một trạng thái gần như cố chấp, người nhà họ Cảnh không phải chưa từng khuyên anh buông tay Ân Thiên Thiên, nhưng mà lúc đó anh vẫn cứ chấp nhất chờ đợi, dần dần trong lòng có một loại cảm xúc khác, tình yêu của anh với cô không biết vì sao từ từ biến đổi, yêu càng sâu, nhưng càng thêm bá đạo…
Anh không thể dung thứ bên người Ân Thiên Thiên có một người đàn ông, càng không thể dung thứ người đàn ông khác mơ ước cô!
Ý nghĩ như vậy rất bình thường, nhưng mà khi quá độ sẽ trở nên rất khủng bố…
Lúc phát hiện mình quá cố chấp, Cảnh Liêm Uy cũng có sự cảnh giác, nhưng sự cảnh giác này lúc nhìn thấy Ân Thiên Thiên hoàn toàn thay đổi, lúc anh nhìn thấy cô đứng trước mặt mình, máu cả người như sôi trào lên..
Đợi năm năm, cuối cùng cũng đợi được cô về, mà căn bệnh bị xem nhẹ bị đè nén hai năm cũng theo sự trở về của Ân Thiên Thiên mà bắt đầu bộc phát, ngày ngày hành hạ cảm xúc và tinh thần của anh…